Thẩm Ngôn suy nghĩ một lúc, cuối cùng dưới ánh mắt tội nghiệp của Dương Mật, hắn đành lắc đầu, nói: "Thôi được rồi, như vậy đi, sắp tới cô dành ít thời gian học hát, tôi sẽ dạy cho cô."

"Ừm, cũng được!"

Dương Mật mặt ngoài gật đầu, trong lòng lại không khỏi thầm đắc ý, "Xem anh ta sĩ diện chết đi được kìa, bày đặt chê bai, chính là cố ý muốn có nhiều thời gian ở chung với mình chứ gì."

Dương Mật cảm giác nàng nhìn thấu rất rõ chân diện mục của Thẩm Ngôn. Nãy giờ Thẩm Ngôn bày trò chê bai nhiều như vậy, kỳ thật chính là vì lời đề nghị mới rồi, chẳng qua là hắn muốn dạy nàng học hát, để có thời gian ở chung với nàng nhiều hơn mà thôi.

"Nể mặt anh đã tặng tôi bài hát, tôi đây đại lượng đại nhân, không thèm vạch trần anh, hừ!" Dương Mật hất cằm, trong lòng vừa thấy kiêu ngạo lại vừa đắc ý.

Dương Mật không ở lại lều vải lâu, chỉnh trang xong lớp make up, nàng liền nhanh chóng dẫn theo trợ lý ra ngoài quay phim.

Nhờ đạo diễn điều chỉnh vài cảnh quay thì không sao, nhưng nếu làm chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim thì không ổn chút nào, tuy rằng thân là nhà đầu tư, dù cho giám chế sản xuất có tới đây thì cũng chẳng ai dám nói gì nàng. Nhưng Dương Mật không phải là người tùy hứng như vậy.

Dương Mật rời đi, nửa ngày sau cô ‘đà điểu nhỏ’ Địch Lệ Nhiệt Ba rốt cục cũng thò đầu dậy. Cô nàng ngồi trên ghế cao, đung đưa đôi chân trắng ngần qua lại, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ, một lúc sau đột ngột đứng lên, bước nhanh tới sau lưng Thẩm Ngôn, nắm chặt nắm tay nhỏ rồi bắt đầu liên tục đấm lên vai Thẩm Ngôn.

Thẩm Ngôn bị nàng dọa cho giật mình, hắn hỏi: "Cô đang làm trò gì vậy?"

Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì mấy tiếng, lấy lòng nói: "Sợ anh mệt mỏi nên mới xuống bóp vai cho anh nè, cảm giác thế nào? Dễ chịu không?"

Thẩm Ngôn cười cười, lắc đầu đáp: "Lực tay yếu quá."

"Vậy để tôi dùng sức thêm chút nữa, đây đây, mạnh như này đã được chưa?"

"Tạm được!"

Địch Lệ Nhiệt Ba ra sức đấm vai cho Thẩm Ngôn, mà Thẩm Ngôn thì không nói gì, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại, bình yên hưởng thụ.

Một hồi lâu sau, Địch Lệ Nhiệt Ba mới ngừng lại. Nàng nghiêng đầu qua, cúi thấp xuống, gương mặt xinh đẹp dán sát vào gò má Thẩm Ngôn, lộ ra nét mặt thanh thuần đáng yêu, giọng điệu ngọt ngào pha chút nhõng nhẽo, hỏi: "Chồng ơi ~~ anh thấy em có ngoan không?"

Thẩm Ngôn mở mắt ra, nhìn thịnh thế mỹ nhân gần trong gang tấc kia, buồn cười hỏi lại: "Thật xin lỗi, em là...?"

Địch Lệ Nhiệt Ba vểnh cái miệng nho nhỏ, hai tay nhẹ nhàng bóp lấy bả vai Thẩm Ngôn, "Em là vợ của anh chứ ai."

"Ồ? Có đúng không đó?"

"Đương nhiên rồi!" Địch Lệ Nhiệt Ba tiếp tục đấm đấm bóp bóp bờ vai của hắn, sau đó nhỏ giọng thỏ thẻ: "Chồng à, anh cũng tặng em một ca khúc có được không?"

Thẩm Ngôn phì cười thành tiếng, sau đó hắng giọng một cái, quay trở về vẻ nghiêm túc: "Cô cũng muốn hát à?"

"Ừm ừm!" Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu liên hồi.

"Không thể!"

"Hả, tại sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba giận dỗi, ủy khuất trách móc, "Hừ, biết ngay anh bất công, hành xử không chút công bằng nào mà, vì sao Mật tỷ được hát bài do anh sáng tác mà tôi thì không được?"

Thẩm Ngôn ăn ngay nói thật: "Dương Mật dùng một vai diễn đổi lấy bài hát của tôi, còn cô thì sao?"

"Tôi..." Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Không phải tôi đang đấm bóp cho anh nãy giờ à?"

"Chưa đủ!"

"Vậy... Tôi sẽ làm đủ một tuần lễ luôn, như thế được chưa?"

Thẩm Ngôn không nói chuyện, hắn xoay cổ qua lại, tiếng bẻ xương rôm rốp vang lên, đoạn nói với Địch Lệ Nhiệt Ba: "Ngồi xuống!"

Địch Lệ Nhiệt Ba không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, Thẩm Ngôn liền đi ra sau lưng nàng ta.

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu lại liền thấy Thẩm Ngôn xắn tay áo lên, nắm tay đấm bốp bốp thành tiếng vào lòng bàn tay còn lại.

Thấy thế, nàng càng thêm ủy khuất, "Anh không sáng tác bài hát cho tôi thì thôi đi, giờ anh còn muốn đánh tôi nữa sao, nè tôi nói anh biết, coi chừng tôi bảo quản lý kiện anh ra tòa vì tội bạo hành gia đình đó."

Thẩm Ngôn dùng hai tay đỡ lấy bả vai thon nhỏ của Địch Lệ Nhiệt Ba, vịn thân thể nàng thẳng người lại rồi nói: "Đừng nhúc nhích!"

"Không muốn, cứu mạng... Aaaa!"

Một tay Thẩm Ngôn đặt lên vai nàng, tay còn lại thì đặt ngay hõm cổ, dùng tay khẽ nhấn và xoa bóp mạnh mấy cái. Trong lều vải, tiếng xương cốt giòn vang cùng tiếng thét chói tai của Địch Lệ Nhiệt Ba liên tiếp vang lên.

Lúc đầu, Địch Lệ Nhiệt Ba quả thật rất đau, đau đến nỗi nàng ứa cả nước mắt, cảm giác như thể bả vai cùng cần cổ đều bị Thẩm Ngôn mạnh tay bẻ gãy.

Thế nhưng rất nhanh, loại đau đớn ấy bỗng biến thành từng cơn sảng khoái, theo lực tay của Thẩm Ngôn ấn lúc nhẹ lúc mạnh, vùng vai gáy của Nhiệt Ba trở nên đặc biệt nhẹ nhõm, khiến cả người nàng thư sướng, thả lỏng như vừa đi ngâm bồn nước nóng về vậy.

Vốn Nhiệt Ba còn đang khản cổ hét lên, từ khi nào đã chậm rãi biến thành tiếng hừ hừ nhẹ trong cổ họng.

Xoa bóp xương cốt chính là một trong số kỹ năng cấp Tông Sư mà Thẩm Ngôn đạt được, tuy nhiên đây không phải là một kỹ năng đơn độc, mà là một phần thuộc về trình độ y thuật.

Thủ nghệ này nhìn thoáng qua sẽ thấy vô cùng đơn giản, chẳng cần biết mấy về cái gọi là kỹ thuật, tựa hồ ai cũng có thể làm đựơc, chẳng phải cứ ấn ấn bóp bóp mấy cái là xong sao?

Trên thực tế, quan điểm đó cực kỳ sai lầm, xoa bóp thư giãn rất cần có chuyên môn.

Huyệt vị, xương cốt, kinh mạch, những thứ này người thực hiện nhất định phải thuộc nằm lòng.

Hai tay Thẩm Ngôn di chuyển qua lại nhìn như nhanh chóng, lộn xộn, kỳ thật đều là dọc theo kinh mạch cùng xương cốt để xoa ấn.

Cũng chỉ có thủ pháp chính quy thì việc mát xa mới chân chính có hiệu dụng, còn nếu như gặp phải một kẻ cái gì cũng không hiểu mà bày đặt mò mẫm ấn bóp thì phần lớn chẳng những khó tạo được hiệu quả tốt mà còn có thể khiến thân thể của người được xoa bóp bị tổn hại.

"Ừm... Thật là thoải mái!"

Địch Lệ Nhiệt Ba khép hờ hai mắt, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thần sắc hưởng thụ, hoàn toàn trầm mê vào động tác xoa bóp của Thẩm Ngôn.

Trước kia nàng cũng thường xuyên gọi chuyên viên massage tới nhà làm, hoặc là nhờ trợ lý trực tiếp bóp vai bóp cổ giúp mình, thế nhưng chưa từng có lần nào giống như bây giờ, chỉ chốc lát đã thấy rõ ràng công hiệu, như thể mấy phút trước trên bả vai và hõm cổ nàng bị buộc đeo một thanh sắt nặng, vừa nhức vừa mỏi, nay lại đột ngột được Thẩm Ngôn hạ xuống hết thảy gông cùng xiềng xích khó chịu đó.

"Thẩm Ngôn, lại dùng thêm chút sức nữa đi!"

"Không được, mạnh hơn nữa thì sẽ không dễ chịu thêm đâu, mà là đau đấy!"

"Vậy được rồi, cứ như vậy đi… Thẩm Ngôn, anh lợi hại thật đó, rất thư thái, rất thoải mái. Mới đầu còn có chút đau, nhưng chỉ thoáng chốc cảm giác đau đớn đã bay biến sạch, bây giờ ngược lại còn thấy rất dễ chịu, anh nói xem, đây là nguyên lý gì thế?"

"Không có nguyên lý gì cả, lần đầu tiên của mỗi người đều sẽ đau giống vậy thôi!"

"Vậy vừa nãy là lần đầu tiên của tôi, rất đau, nhưng sau này làm lại thì đã là lần thứ hai rồi, sẽ không đau nữa đúng không?"

"Ừm!"

Trong lều vải, Địch Lệ Nhiệt Ba và Thẩm Ngôn ngắt quãng trò chuyện cùng nhau.

Mà ở bên ngoài lều, có một đôi nam nữ không rõ đã len lén đứng nghe từ khi nào. Dáng đứng cả hai cứng đờ, biểu lộ trên mặt cực kỳ phức tạp và đặc sắc.

- ------

Chương sau: Sự Tình Khó Nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!