"Một nồi lẩu ngon có bốn điểm đặc biệt trọng yếu, nước dùng, gia vị, nguyên liệu nấu ăn cùng với thời gian chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn."

Thẩm Ngôn một bên nhúng thịt bò cho bọn họ, một bên giải thích: "Nước dùng và gia vị là tôi dùng thành phẩm cải tiến, thời gian hữu hạn, chỉ có thể tạm được, nguyên liệu nấu ăn là trong siêu thị mua, cũng khá, vì thế tiêu chí cuối cùng liền vô cùng quan trọng, ví như ướp thịt, thời gian dài sẽ mất ngon, thời gian ngắn gia vị không ngấm, cái này cần có tay nghề."

Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba và Hoàng Bác trên mặt đều mang theo ánh mắt sùng bái nhìn Thẩm Ngôn, cả ba đại minh tinh hàng đầu Hoa Hạ hiện giờ lại hệt như tiểu miêu tiểu cẩu tham ăn, chỉ đợi Thẩm Ngôn nhúng chín thịt, gắp vào chén cho bọn họ thì ba người lập tức cắm đầu ăn ngay.

Trước khi ăn bữa cơm này, bọn họ đều không cảm thấy ướp thịt là bản lĩnh gì, ăn lẩu ấy mà, có ai mà chưa từng ăn qua?

Cứ thả hết nguyên liệu mà mình muốn ăn vào nồi lẩu, chờ chín thì gắp ra, như vậy là xong việc, quản cái gì mà kỹ thuật cái gì mà hàm lượng chứ?

Thẳng đến khi... Ba người Hoàng Bột tận mắt cảm nhận được tự mình ướp qua đồ ăn và Thẩm Ngôn ướp qua đồ ăn chênh lệch nhiều như thế nào, bọn họ mới chân chính minh bạch, thì ra ướp thịt cũng là một môn tay nghề.

"Khà..." Hoàng Bác ăn sạch đồ ăn trong chén, ngửa đầu ực một hơi cạn ly bia ướp lạnh, trong cổ họng liền phát ra một tiếng ‘khà’ đầy sảng khoái, "Thật là sướng!"

Hoàng Bác cười ha hả thành tiếng, đoạn nói: "Anh nói thiệt với cậu, anh cũng từng phân vân ghê lắm, không biết có nên đến đây ăn chực nữa hay không. Để kể mấy đứa nghe, sáng nay anh tắm rửa xong liền thấy dạo này mình mỡ màng dữ quá, nhờ trợ lý đi tìm hộ cái cân, không bước lên thì thôi, bước rồi thì dọa anh suýt ngất, chúng ta mới tới đây có một tuần lễ thôi đúng không, vậy mà anh lên một lèo sáu cân rồi đây này."

Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn gắp đũa không ngừng, miệng nhỏ cũng đang bận rộn nhai, thiếu điều muốn vùi đầu vào trong cái chén, nàng không nói gì, chỉ giơ hai ngón tay lên lắc lắc, ý là nàng mập lên hai cân rồi.

Dương Mật tức giận trách móc: "Bác ca, anh quá tàn nhẫn đi, thời điểm ăn cơm có thể đừng nhắc tới chủ đề này có được không? Đang ăn ngon mà nghe anh nói xong làm em muốn buông đũa luôn rồi nè."

Hoàng Bác phá ra cười lớn, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Ngôn, một mặt hiếu kỳ nói: "Ê cậu em, thành thật khai báo đi, cậu mới bao lớn chứ, vậy mà nấu nướng tốt như này, còn biết sáng tác bài hát, giỏi cả hát hò nữa, thật đúng là không có thiên lý mà. Cậu lén lút luyện tập từ năm bao tuổi thế?"

Hoàng Bác đã từng trông thấy Thẩm Ngôn dạy Dương Mật ca hát, biết rõ năng lực hát hò cũng như khả năng sáng tác viết lời của Thẩm Ngôn.

"Tôi đã nói là học qua sách vở, các người không tin, vậy cũng chỉ có thể xem như là thiên phú mà thôi."

Dương Mật uống một hớp nước lẩu, đoạn gật gù: "Thiên tài chứ gì, hiểu rồi hiểu rồi."

Địch Lệ Nhiệt Ba há miệng thở dốc, hít hà liên tục, bàn tay gấp gấp quạt liên hồi quanh miệng. Nồi lẩu này tương đối cay, nhưng trình độ ăn cay của nàng lại khá tệ, thế nên cứ ăn được mấy miếng lại phải uống một vốc nước cho hạ bớt nhiệt, còn may có Thẩm Ngôn quan tâm đến tình huống của nàng, toàn thả chín thịt xong lại nhúng sơ qua nồi nước dùng không cay một lần rồi mới gắp vào chén của Nhiệt Ba.

"Đâu chỉ những thứ đó, Thẩm Ngôn còn biết cả y thuật đấy anh, đặc biệt lợi hại."

Hoàng Bác ngạc nhiên, quay sang hỏi Thẩm Ngôn: "Cậu còn biết cả thứ này à?"

Thẩm Ngôn không vội trả lời, chỉ nghiêng đầu quan sát Hoàng Bác một lúc rồi mới nói: "Gần đây dạ dày của anh không ổn!"

Hoàng Bác càng ngạc nhiên hơn, trợn mắt há mồm, đáp: "Cái này... Cái này cũng có thể nhìn ra sao, làm sao cậu biết vậy? Gần nhất dạ dày anh đúng là không quá dễ chịu."

"Lúc sáng đi siêu thị mua đồ, anh có thả hai quả rắm, cực thúi."

Hoàng Bác: "..."

"Phốc, ha ha ha ha!"

Địch Lệ Nhiệt Ba ngã lệch ra giường, cười đến nỗi thở không ra hơi.

Dương Mật thò chân qua đá Thẩm Ngôn một cái dưới mặt bàn, vừa ráng nín cười vừa nói: "Ăn cơm đi, trên bàn ăn mà nhắc tới mấy thứ đó khiến mọi người mất cả khẩu vị."

Thẩm Ngôn túm lấy bàn chân Dương Mật đang đặt ở trên đùi mình, lấy xuống, đoạn nói với Hoàng Bác: "Vấn đề của anh cũng không tính là nghiêm trọng, chẳng qua là do anh sinh hoạt và nghỉ ngơi không điều độ, hơn nữa còn làm việc quá mệt nhọc, thường xuyên ăn uống không đúng bữa, thế nhưng nói trước nha, cái bệnh đó tuy không nặng nhưng vẫn phải điều trị, nếu như cứ để thời gian dài..."

"Thời gian dài thì như thế nào?"

"Sẽ chết!"

"A, anh nói thật à?" Hoàng Bác, Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba đều một bộ kinh ngạc đến ngây người.

Thẩm Ngôn tiếp tục nói: "Các người cho rằng một người đang hoàn toàn khỏe mạnh lại đột nhiên mắc bệnh ung thư chết mất sao? Bất luận chứng bệnh nào đều là sự bùng nổ do quá trình tích lũy từ ngày này qua tháng nọ. Con đê bị hủy bởi tổ kiến, băng dày ba thước không phải do chỉ một ngày lạnh, bệnh trạng cơ thể con người cũng thế. Có thể đột nhiên khiến một người hoàn toàn khỏe mạnh chết đi thì chỉ có thiên tai nhân họa mới làm được mà thôi."

Dương Mật nhíu mày: "Anh nói quá dọa người rồi, tôi còn tưởng rằng Bác ca bị sao nữa chứ."

Thẩm Ngôn lắc đầu: "Tôi nói chính là kết quả xấu nhất, nhắc nhở các người chú ý thân thể thôi, sinh mệnh chỉ có một lần, học cách trân quý đi."

Hoàng Bác dở khóc dở cười: "Cảm giác cậu chẳng giống thanh niên hơn 20 tuổi đầu chút nào, nói ra mấy lời này cứ như ông lão đã sống qua hai phần ba cuộc đời rồi ấy. Mà Thẩm Ngôn, cậu nói xem, vậy bây giờ anh nên làm gì để điều trị bệnh dạ dày?"

Thẩm Ngôn kiên nhẫn đáp: "Tốt nhất vẫn là trị từ căn nguyên, anh cố gắng điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi đều lại, đừng lao lực quá sức nữa, mà thật ra cân nhắc đến nghề nghiệp của anh thì mấy câu này khuôn sáo quá, anh cũng không làm được, cho nên cũng chỉ có thể thông qua những món anh ăn để cải thiện tình trạng thân thể từ bên trong thôi."

"Vậy phải ăn gì mới tốt?" Địch Lệ Nhiệt Ba chuyên tâm chiến đấu với nồi lẩu, không ngẩng đầu lên hỏi.

Thẩm Ngôn đáp: "Mấy ngày nay, đêm nào tôi cũng cho các cô uống canh, đó là dược thiện đấy."

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe vậy liền quay đầu nhìn Dương Mật, ngạc nhiên hỏi cô bạn mình: "Hai chúng ta cũng có bệnh à? Sao tớ lại không biết?"

Thẩm Ngôn khinh thường đáp: "Hai người các cô là hội viên VIP của thiên đình chắc, dựa vào cái gì mà bọn cô lại không có bệnh?"

"..."

Địch Lệ Nhiệt Ba á khẩu, không trả lời được, chỉ có thể lộ ra nhãn thần bày tỏ: Đại ca à, anh nói gì cũng đúng hết.

- --------

Chương sau: Nữ Thần Bài Của Studio

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!