*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: OnlyU

Lý Toản nói xấu sau lưng người ta bị nghe được, mà thật ra hắn vốn cố tình nói cho Giang Hành nghe, bởi vậy hắn thản nhiên đáp: “Anh đúng là không cần phải diễn. Sao anh còn ở đây?”

Giang Hành đáp: “Muốn hỏi cậu tối nay có về ăn cơm không?”

Lý Toản nghe vậy lập tức so sánh tài nấu nướng của Giang Hành với đồ ăn bên ngoài, không hề nghi ngờ, cán cân trong lòng hắn nghiêng hẳn về phía Giang Hành.

“Ăn.” Chú ý trọng điểm là “ăn” mà không phải là “về ăn”.

Buổi tối phải tăng ca, có điều căn hộ của Lý Toản cách phân cục rất gần, ở giữa là một công viên lớn nhưng đi vài phút là đến.

Giang Hành hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Lý Toản: “Cà tím kho tàu, canh cá trích đậu hủ, măng tây xào và thịt kho tàu.”





“Tôi không thích cà tím, canh đậu hủ cá trích quá phiền phức, tối nay không muốn ăn thịt kho tàu. Măng tây xào thì có thể, nhưng tôi không chắc sẽ đi mua, nếu cắt thành sợi tôi càng không mua.”

Lý Toản nhướng mày: “Vậy anh hỏi làm chi?”

“Tôi đâu biết cậu sẽ thật sự chọn thực đơn.”

Lý Toản không tức giận, hắn khoan dung, thậm chí còn hơi cưng chiều: “Tùy anh. Tự do phát huy.” Dù là thêm hành gừng tỏi thì hắn vẫn có thể tiếp thu, chỉ cần nhặt ra là được. “Đầu bếp có tài hoa thường có chút tính tình, có thể lý giải.”

Giang Hành vốn đang hoài nghi tại sao Lý Toản đột nhiên ôn hòa như vậy, ôn hòa điềm đạm đến nỗi hơi dụ người, kết quả nghe hắn bổ sung câu cuối.

… Thì ra trong lòng Lý Toản, y chỉ là một đầu bếp giỏi hơn đầu bếp mấy tiệm ăn bên ngoài.

Lý Toản giục y nhanh cút đi: “Không có việc gì đừng đứng cản trở trong cục cảnh sát.”

Giang Hành phảng phất như một *ông chồng bỉm sữa chỉ biết lo cơm nước bị đuổi đi, lúc đi ngang qua tên đeo dây chuyền vàng đang nấp sau một đồng chí cảnh sát, cố gắng thu nhỏ thân hình khổng lồ, y còn hiền lành cười cười, kết quả đối phương sợ đến mắt trợn trắng.

*黄脸婆 Hoàng kiểm bà: ở Quảng Đông thường dùng từ này để hình dung những người phụ nữ kết hôn sinh con xong thì ở nhà nuôi con, không việc làm, không có thu nhập, không chăm sóc bản thân, không trang điểm chỉnh chu, xuề xòa, tàn phai nhan sắc. Ở đây tác giả dùng 黄脸公– hoàng kiểm công để miêu tả anh Giang.

Thấy Giang Hành đi rồi, Lý Toản chỉ vào tên đeo dây chuyền vàng: “Làm hắn trước.”

Cảnh sát bên cạnh nói: “Trùng hợp, em cũng định thẩm vấn hắn đây.”

Lý Toản đáp một tiếng rồi đi với lão Tăng đến phòng làm việc của cục trưởng Đồng bàn chuyện.

Một nữ cảnh sát ghi chép tường trình bên cạnh bọn họ vừa nãy quay về, trên đường gặp Trần Tiệp bèn cùng đi, hai người nói chuyện phiếm, cô thuận miệng hỏi: “Người đàn ông ở chung với đội trưởng Lý là ai vậy? Đó giờ chưa từng gặp.”

Ở chung? Nam?

Bóng đèn trên đầu Trần Tiệp “ting~” một tiếng lập tức lóe sáng, cô hỏi lại: “Có phải người này đẹp trai cao ráo, có nét giống con lai, mặc tây trang nhã nhặn, da trắng đến thấy gân máu không?”

Nữ cảnh sát quẹo lên bậc thang, gật đầu nói: “Đúng rồi. Cô quen à?”

Trần Tiệp nở nụ cười quỷ dị: “Từng có duyên gặp vài lần nên hơi quen. Anh ta và đội trưởng…” Hai chữ “sống chung” đang spam điên cuồng trong đầu cô. Cô không gánh nổi bèn lắc đầu cười, tay phải che bớt gương mặt đang cười ngu: “Là bạn bè. Bạn bè cực kỳ thân thiết. Chỉ là tình bạn, rất trong sáng, tình bạn… cảm động lòng người.”

Nữ cảnh sát đáp: “Người xuất sắc đứng chung một chỗ đúng là cảnh đẹp ý vui.” Cô cảm thán, nhìn thấy phòng hồ sơ bèn nói: “Tôi đến nơi rồi.”

Trần Tiệp vẫy tay tạm biệt đồng nghiệp, cô đi được vài bước bỗng dừng lại, lấy điện thoại ra dùng clone đăng: Từ sống chung đến công bố còn xa không?



Báo cáo khám nghiệm tử thi, báo cáo của Đội điều tra dấu vết hiện trường và các tài liệu liền quan khác về hai người té lầu chết ở dãy phòng học đại học thành phố Việt Giang rất nhanh đã đến. Lý Toản  chuẩn bị báo cáo cho cục trưởng Đồng rồi tiến hành cuộc họp như thường lệ.

Cục trưởng Đồng đang rảnh rỗi, thế là ông bưng cốc giữ ấm tổ truyền và trà giảm áp qua dự thính. Ông ngồi ở chủ vị, Lý Toản ngồi bên cạnh.

Màn hình đa phương tiện được bật mở, bên cạnh màn hình là tấm bảng trắng dựng đứng đã được viết hai cái tên, nét bút mạnh mẽ, không hề che giấu giấu nhiệt huyết trong đó.

Đó là chữ của Lý Toản.

Lý Toản lên tiếng: “Vệ Minh, Lưu Siêu, đây là tên hai người chết.” Hắn bấm lên bút điều khiển từ xa, trên màn hình xuất hiện hai tấm hình chân dung: “Bên trái là Vệ Minh, đại học năm 4 khoa hóa của đại học Việt Giang, đã thi đậu nghiên cứu sinh. Năm nay 24 tuổi, gia đình khá giả, IQ cao, giỏi hóa. Tính cách hướng nội, an tĩnh, các mối quan hệ đơn giản, chưa từng mâu thuẫn với ai.”

“Vệ Minh là gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có hai mẹ con ở cùng nhau, cô ta có bạn trai là bác sĩ, quan hệ ổn định nửa năm.”

“Lưu Siêu…” Tia sáng trên bút điều khiển chỉ vào tấm hình bên phải, Lý Toản nói tiếp: “39 tuổi, không việc làm, lăn lộn ở khu vực phố Khanh Thủy. Có lịch sử hít thuốc phiện, cờ bạc, trước đây có vợ con nhưng họ không chịu nổi việc thường xuyên bị đòi nợ nên đã bỏ đi.”

“Từng đi tù ba năm vì tội mua bán thuốc phiện, cuối tháng 9 năm ngoái ra tù. Đầu tháng 2, điều tra được hắn tiêu xài một khoản tiền trong một tiệm Spa ở phố Khanh Thủy, sau khi kiểm tra sổ tiết kiệm, một tháng trước gã nhận được một khoản tiền không rõ số tài khoản. Đại khái 13 vạn.”

“Là số tiền không nhỏ, nguồn gửi có vấn đề.” Vương Đang Đang lên tiếng: “Tài khoản chuyển tới sử dụng thẻ “ngủ” nên không tra được người chuyển khoản.”

Thẻ “ngủ” là thẻ ngân hàng không dùng, hoặc là bị mất mà không báo hủy bỏ, lâu dài không sử dụng, sau đó bị lợi dụng để chuyển khoản, bình thường chỉ sử dụng một lần, không cách nào điều tra được.

Vương Đang Đang nói tiếp: “Tôi thuận tiện điều tra vợ con của Lưu Siêu, họ dọn đến khu Bắc Điền. Năm nay con trai Lưu Siêu học cấp 3, thành tích không tệ nhưng học phí đại học là một vấn đề.”

Trần Tiệp nghi vấn: “Tại sao điều tra họ?”

Vương Đang Đang đáp: “Trong vòng nửa tháng, Lưu Siêu tiêu xài một lần nhiều nhất là 4000 tệ, tổng chi tiêu không hơn 1 vạn. Đặt giả thuyết gã tiêu xài 1 vạn, còn thừa lại 12 vạn. 12 vạn đủ tiền học và tiền sinh hoạt cho con trai Lưu Siêu học xong bốn năm đại học.”

Quý Thành Lĩnh gõ mấy chữ lên laptop, sau đó mở miệng: “Có khi nào số tiền này là dùng mua mạng của Vệ Minh? Đặt giả thuyết có người có thù với Vệ Minh, bỏ 13 vạn thuê Lưu Siêu giết chết Vệ Minh, thế nên lúc cô ấy sắp được cứu thì gã mới không màng nguy hiểm có thể té lầu chết mà nhào qua kéo Vệ Minh.”

“Trước đây Lưu Siêu không hề quan tâm đến vợ con, đột nhiên vì học phí của con trai mà liều mạng… Nghĩ lại thấy rất kỳ quái. Đặc biệt gã còn là con nghiện, dân cờ bạc có tiền án chồng chất, có tiền mà không đi đánh bạc thì rất bất thường.”

“Có một tình huống, chính là Lưu Siêu biết gã sắp chết.” Lý Toản gõ bàn: “Lão Chung, nói kết quả khám nghiệm tử thi.”

Chung Học Nho uống một hớp trà trơn họng, sau đó dùng cổ tay đẩy mắt kính nói: “Nguyên nhân tử vong của Lưu Siêu thì không có gì để nói, gã té lầu chết. Chỉ là gã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, tôi nghĩ đây chính là lý do gã không sợ chết. Còn nữa…”

“Kết quả xét nghiệm máu cho thấy Lưu Siêu dương tính, trước khi chết gã chơi ma túy quá liều. Đội điều tra dấu vết hiện trường tìm được ống kim và một chút ma túy còn sót lại, sau khi phân tích thành phần hóa học.” Chung Học Nho lần lượt click mở hình chụp ma túy và thuật ngữ thành phần ma túy: “Thành phần chính là Desomorphine, hiệu quả giảm đau cao gấp 8 – 10 lần so với morphine. Nó cực kỳ dễ gây nghiện.”

Trần Tiệp: “Là heroin?”

Quý Thành Lĩnh: “Tôi nhớ thành phần chủ yếu của heroin là Diacetylmorphine.”

Lý Toản nói: “Nó là thứ thay thế cho heroin, hoạt tính tương tự. 12 năm trước từng lưu hành toàn cầu, vì điều chế đơn giản, chiết xuất tiện lợi và giá cả rất rẻ. Giá của nó trên thị trường thấp hơn heroin gấp trăm lần, nhiều con nghiện không mua nổi heroin sẽ chọn nó.”

“12 năm trước?” Trần Tiệp hỏi: “Nếu giả cả không cao, tại sao hiện tại thị trường không có loại ma túy này? Loại này tên là gì?”

Lý Toản đáp: “Giá rẻ, hoạt tính cao nhưng càng dễ nghiệm, sau khi tiêm, thời gian phê thuốc rất ngắn. Heroin có thể duy trì liên tục 7 – 9 tiếng đồng hồ, nhưng loại ma túy này chỉ phê được 1 tiếng rưỡi. Sau đó con nghiện sẽ càng khát khao và phải tiêm không gián đoạn một lượng lớn loại ma túy này để dằn cơn nghiện, kèm theo đó là tác dụng phụ kinh khủng.”

“Tác dụng phụ gì?”

“Nhìn đi.” Bút điều khiển trong tay Lý Toản chỉ lên màn hình.

Chung Học Nho phối hợp mở mấy tấm hình, tám chín hình ảnh màu sắc rực rỡ nhìn mà giật mình hiện ra.

Mọi người nhìn mà hoảng sợ thốt lên: “Móa! Đây là người đó hả?”

“Da thịt thối rữa hết?”

“Tôi thấy cả xương và mỡ… Đệt!”

“Xác định không phải nhiễm phóng xạ hạt nhân hay virus đó chứ?”

… Thật sự sởn tóc gáy.

Những người trong hình, không chỗ nào là không bị lở loét máu me be bét, bọn họ không gầy trơ xương thì già nua yếu ớt, mà da thịt thối rữa có thể thấy được cả xương trắng. Cánh tay, ngón tay, bắp đùi, hoặc là thối rữa quá nhiều có thể nhìn thấy cả thịt đỏ bên trong, hoặc là xương trắng ơn ởn.

Mà lúc này họ đều còn sống, cảm nhận cơ thể thối rữa nhanh chóng đồng thời còn phải chịu đựng cơn vật vã khi lên cơn nghiện.

“Vì hút chích lượng lớn, cơ thể nhanh chóng thối rữa, người nghiện cơ bản tử vong trong vòng hai ba năm.” Ngón tay Lý Toản rất linh hoạt chơi đùa bút điều khiển, như có điều suy nghĩ nói: “Những người hút liên tục, da sẽ càng lúc càng giống cá sấu, cho nên loại ma túy này được gọi là…”

“Cá sấu!”



*Lần đầu tiên vào thập niên 30 của thế kỷ trước, trường hợp con nghiện bị loại chất gây nghiện mới có tên krokodil ăn ruỗng thịt từ trong ra ngoài đã được phát hiện tại bang Arizona, Mỹ, khiến dư luận thế giới kinh sợ. Các nhà chức trách Mỹ lo ngại đây là khởi đầu cho một dịch bệnh đáng sợ, sau khi phát hiện thêm một trường hợp nghiện ma túy krokodil khác cũng bị tàn phá cơ thể với những mảng da như bị đục ruỗng, lộ cả xương.

Từ đó đến nay không thấy nhắc gì đến nữa.

Khoảng 3 năm trở lại đây, loại ma túy này được sử dụng như một trào lưu, thậm chí trở thành “cơn sốt” tại Nga, Mỹ và một số nước khác. Sở dĩ loại ma túy này nhanh chóng được chuộng là bởi giá thành rẻ hơn 3 lần so với hêrôin. Thế nhưng mức độ nguy hiểm của nó lại cao hơn các loại ma túy khác hàng chục lần. Người ta gọi tên nó là krokodil (ma túy cá sấu).

Krokodil là một dung dịch màu caramel với mùi gắt của iốt. Những con nghiện sử dụng Krokodil đều có cùng một biểu hiện: vùng da con nghiện chích thuốc thường xuất hiện những vảy giống như da cá sấu, trên cơ thể có mùi i-ốt nồng nặc do quá trình tự chế thuốc để lại. https://dantri.com.vn/suc-khoe/krokodil-ma-tuy-an-thit-nguoi-kinh-khung-nhat-1390513722.htm



Xã khu Xuân Bất Lão.

Căn hộ của Lý Toản.

Giang Hành đổi di động, gửi một tin nhắn ngắn: Điều tra tất cả tài liệu liên quan đến người chết do té lầu ở đại học Việt Giang và mạng lưới ma túy ở Việt Giang.

Tin nhắn gửi xong, y lập tức xóa bỏ.

Giang Hành ngồi trên thảm, lưng dựa sô pha, trong đầu nhớ lại cảnh trong video giám sát và cảnh cô gái té lầu, thỉnh thoảng lại có cảnh tượng đen tối từ một video khác xen kẽ trong đầu y.

Trong video màu xám lạnh lẽo, một cô gái gầy trơ cả xương bò trên đất, cô nhặt kim tiêm nhỏ trên sàn xi măng, run rẩy đâm vào mạch máu, chất lỏng chậm rãi tiêm vào cơ thể gầy yếu, trong cơn hưng phấn và khoái cảm, cô gái gào khóc như dã thú.

Cô gái té lầu hét chói tai và cô gái đang phát tác cơn nghiện đau đớn tru lên muốn chết, hai hình ảnh chớp lóe liên tục trong đầu Giang Hành, như chiếc ti vi trắng đen trong quá khứ liên tục chớp nháy vì tín hiệu kém.

Hình ảnh rung lắc, lúc thì trên dưới lật ngược.

Lúc là hình ảnh cô nữ sinh rơi xuống đất, máu tươi chảy ra. Lúc lại biến thành hình ảnh sàn nhà đầy máu, cuối cùng là cảnh tượng chiếc đũa được mài sắc nhọn đâm vào cổ họng.

“…”

Giang Hành giơ tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhói, y lên sô pha xoay người định ngủ một giấc. Lúc xoay người bỗng nhận ra y đang nằm lên áo khoác của Lý Toản, Giang Hành rút áo khoác ra phủ lên lưng ghế sô pha, ngẩng đầu lên thì bỗng thấy một tấm ảnh trong tủ kính đối diện.

Hôm qua không có tấm hình này.

Lý Toản vừa đặt vào sáng nay?

Giang Hành bỗng có hứng thú nhìn kỹ tấm hình kia.

Trong hình là Lý Toản trẻ tuổi, hắn mặc áo sơ mi xanh nhạt đồng phục cảnh sát, quần xanh đen, hắn không đội mũ mà có vẻ hơi thiếu nghiêm túc kẹp giữa hai ngón tay. Thân hình cao gầy và hai chân dài khiến bộ đồng phục cảnh sát càng hoàn mỹ hơn.

Hắn lười biếng dựa vào tảng đá lớn, tóc đầu đinh, ngũ quan lập thể, dường như nghe tiếng người quen gọi nên hắn quay qua nhìn, lúc này mới phát hiện đang bị chụp ảnh.

Hắn không thích chụp ảnh nên hơi nhíu mày, ánh mắt không kiên nhẫn nhưng không né tránh.

Đây là Lý Toản lúc vừa tốt nghiệp, tùy tiện tung bay, tự tin kiêu ngạo đến mức hoàn toàn không thèm che giấu sắc bén.

Giang Hành dùng di động chụp lại hình Lý Toản, qua hai ống kính nhưng người trong hình vẫn rất đẹp.

Y quay đầu nhìn áo lót kiểu ông già đang bay trong gió ngoài ban công, lại cúi đầu nhìn Lý Toản trong hình, bỗng nhiên không tiếp thu nổi: “Sao lại thay đổi nhiều như vậy? Trước đây là cải trắng tươi ngon mọng nước…”

Bây giờ sinh hoạt như ông già, không phải nằm thì là nằm liệt, còn đi công viên mỗi sáng đoạt quầy hàng với mấy bác trai bác gái.

Lẽ nào năm tháng thật sự tàn khốc như vậy?



Phân cục khu Bắc Điền.

Liêu Hoài Nghĩa nhận được điện thoại của đồng chí cảnh sát dưới đồn: “Có tin tức! Người nhà nạn nhân bị đốt ở núi La Cương đến báo án!”

“Xác định là thân nhân người chết?” Liêu Hoài Nghĩa đứng bật dậy, cái ghế trượt ra sau, khiến mấy cảnh sát khác chú ý.

“Đã cho bà ấy nhận diện qua tấm hình phục hồi hộp sọ chưa? Nhận ra à! Được, tôi tới liền.”

Liêu Hoài Nghĩa cúp điện thoại, quay qua nói với những người khác: “Thân nhân người chết xuất hiện.”

Mấy cảnh sát hình sự đang vò đầu bứt tai vì vụ án không có manh mối, vừa nghe anh nói thế, mây đen trên đầu tản đi không ít: “Có thể xác minh thân phận người chết, rốt cuộc vụ án có tiến triển.”

Liêu Hoài Nghĩa hỏi: “Có manh mối gì về chiếc Bentley chạy trên cao tốc ngang qua núi La Cương  rạng sáng ngày 15 tháng 1 chưa?”

Một cảnh sát hình sự vừa tiến vào, nghe câu đó bèn trả lời: “Chưa có ạ. Mới nhận được tin là chiếc Bentley dùng bảng số giả, đã loại trừ hiềm nghi chủ bảng số xe đó.”

Liêu Hoài Nghĩa sửng sốt: “Nếu tôi nhớ không lầm thì chiếc xe đó là xe sang số lượng có hạn. Giá cả vài triệu, sao lại dùng bảng số giả?”

Xe cộ dùng bảng số giả có hai lý do, một là trốn thuế, hai là phạm tội.

Một chiếc xe sang số lượng có hạn đến mấy triệu tệ, có thể bỏ số tiền lớn mua xe thì không đến mức trốn chút tiền thuế, trừ phi bản thân chiếc xe có vấn đề. Mà xe sang phạm tội chỉ có một khả năng, đó chính là buôn lậu.

Đó là một chiếc xe sang trọng buôn lậu từ nước ngoài về.

Liêu Hoài Nghĩa nói tiếp: “Tiếp tục điều tra. Vừa xảy ra vụ trọng án buôn lậu rất huyên náo đúng không? Liên hệ với khu Minh Loan, hỏi xem có buôn lậu ô tô không, hỏi thăm thêm buôn lậu từ Hương Cảng đến Việt Giang. Bây giờ tôi đi làm việc đây.”

Hai cửa khẩu có buôn lậu nhiều nhất ở Quảng Tây là từ Việt Nam và Hương Cảng, thành phố Việt Giang được xem là trạm trung chuyển hàng lậu sau đó tiêu thụ toàn quốc.

Liêu Hoài Nghĩa nói với một nữ cảnh sát am hiểu an ủi cảm xúc thân nhân người chết: “Cô đi với tôi đến gặp thân nhân người chết.”

Nữ cảnh sát: “Vâng.”

Cảnh sát ở phân cục nhận được điện thoại của đồn cảnh sát khu phố, lập tức chạy tới đó, hai xe cảnh sát yên lặng chạy vào bãi đậu xe xã khu Vinh Kinh. Một đội cảnh sát hình sự, pháp y và nhân viên của Đội điều tra dấu vết hiện trường nhanh chóng lên lầu điều tra, xung quanh căn hộ của người chết đã được giăng dây cảnh giới.

Phía trên lầu, cảnh sát đang hỏi thăm lấy lời khai của cư dân đang hóng chuyện.

Trong phòng, Đội điều tra dấu vết hiện trường ngay ngắn trật tự chụp ảnh lấy bằng chứng. Cạnh hồ cá trong phòng khách là hai mẹ con đang thẫn thờ, họ đứng trong góc phòng khách, cúi thấp đầu không nói tiếng nào.

Không ồn ào cản trở cảnh sát phá án, cũng không khóc lóc không tin người thân đã chết, nhưng cũng không phải là lạnh lùng thờ ơ. Nét mặt họ chết lặng mờ mịt, như lá cây bị thổi bay trên không trung, không nơi rơi xuống.

Liêu Hoài Nghĩa đi qua nói: “Chào bác, tôi là Liêu Hoài Nghĩa, đội trưởng Đội cảnh sát hình sự phân cục khu Bắc Điền.”

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, tóc hoa râm, trán đầy nếp nhăn, mắt nhỏ nhưng đen bóng, lúc nhìn Liêu Hoài Nghĩa bỗng lóe lên tia sắc bén. Nhưng chỉ trong vài giây, bà nhanh chóng rũ mắt không dám nhìn thẳng cảnh sát, luống cuống gảy móng tay: “Tôi là Thái Tú Anh, là.. là mẹ của Quan Ngân.”

Liêu Hoài Nghĩa nghe kỹ mới hiểu, Thái Tú Anh không nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, anh hỏi lại: “Quan Ngân là con gái của bác? Bác đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ hỏi vài câu. Bác phối hợp trả lời là được.”

Thái Tú Anh liên tục gật đầu, dừng một lát rồi nhỏ giọng nói: “Đồng chí cảnh sát, có… có thể bắt được hung thủ không?”

Liêu Hoài Nghĩa nghe vậy cau mày: “Còn phải chờ xét nghiệm máu, xác nhận người chết có phải con gái bác không. Nhưng dù kết quả thế  nào, chúng tôi bảo đảm nhất định sẽ truy bắt hung thủ. Không phá được án sẽ không kết án!”

Thái Tú Anh lúng ta lúng túng đáp một tiếng, sau đó lại đờ đẫn đứng đó, phản ứng kỳ quái hoàn toàn không giống một người mẹ vừa mất con gái.

Dưới lệnh của Liêu Hoài Nghĩa, nữ cảnh sát đến gần an ủi Thái Tú Anh vừa lo sợ bất an vừa sững sờ đờ đẫn, qua một lúc lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng bà sẽ luôn im lặng không mở miệng nói chuyện thì chợt nghe một câu giọng địa phương.

“Tôi là mẹ của Quan Ngân, tôi biết con bé không còn.”

Nữ cảnh sát ngạc nhiên không thôi.



Phân cục Khu Đông Thành.

Đội hình sự.

Chung Học Nho: “Mong mọi người chú ý một việc quan trọng, đây không phải là loại ma túy kém chất lượng lại cực độc, chiết xuất đơn giản 12 năm trước. Sau khi phòng thí nghiệm không ngừng tinh luyện, xác định độ tinh khiết của của loại mới này có thể sánh với heroin số 4, thậm chí còn tinh khiết hơn chất gây nghiện.”

“Nó chưa từng xuất hiện trên thị trường sao?” Lý Toản hỏi lại.

“Đúng vậy.” Chung Học Nho nói tiếp: “Đây là loại ma túy loại mới giống cá sấu, tôi gọi nó là cá sấu ver 2.”

Một tiếng “Ồ” vang lên, mọi người châu đầu ghé tai thảo luận.

Cục trưởng Đồng uống xong hớp trà giảm áp cuối cùng trong cốc giữ ấm, đứng dậy nói: “Báo cho Đội phòng chống ma túy Tân Châu.”

Lý Toản nghe vậy ném bút điều khiển xuống: “Ý chú là chuyển giao vụ án? Cháu không đồng ý.”

Cục trưởng Đồng liếc nhìn hắn, bày vẻ mặt “Không còn lời nào để nói với tên phiền phức này”, ông cầm cốc giữ ấm, vừa đi vừa nói: “Tiếp tục điều tra án mạng, có việc liên quan bắt ma túy thì giao cho Đội chống ma túy.”

Lý Toản nở nụ cười, giơ tay lên giữa hai lông mày: “Vâng, không thành vấn đề Bảo đảm phối hợp công tác.”

Hắn còn cúi người khom lưng giục đồng nghiệp: “Ngớ ra đó làm gì? Mau cung kính tiễn cục trưởng Đồng của chúng ta.”

Mọi người:…

Lúc đội trưởng ti tiện, thật sự rất ti tiện.

Hết chương 31

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!