Edit: OnlyU

Trần Tiệp nói tiếp: “Em gọi điện cho Vệ Mạn Quân, bà ấy tắt máy rồi.”

Lão Tăng bổ sung: “Thái Tú Anh cũng không thấy.”

Quý Thành Lĩnh: “Sao vụ án vừa chuyển đến tay chúng ta là hai người cùng nhau mất tích?”

Lý Toản lên tiếng: “Họ có một điểm chung, con gái đều bị mưu sát.” Hắn dừng một chút rồi nói thêm: “Có lẽ là trùng hợp.”

Quý Thành Lĩnh nói tiếp: “Xem hồ sơ thì Thái Tú Anh trọng nam khinh nữ, quan hệ giữa bà ta và Quan Ngân rất căng thẳng, ít nhất hai năm không hề liên lạc. Phân cục Bắc Điền nghi ngờ Thái Tú Anh giết con gái vì tiền.”

Lý Toản hỏi: “Quan Kim ở đâu?”

Lão Tăng hướng phía trước bĩu môi: “Kia kìa!”

Lý Toản nhìn sang, thấy Quan Kim đang co rúc trên băng ghế ngoài Đội hình sự, hai vai còng xuống, đầu cúi thấp giống một con đà điểu. Hắn không thích ứng, hoặc có thể là đang sợ hãi hoàn cảnh lạ lẫm, dù trong nhận thức của hắn thì cảnh sát sẽ không làm hại hắn.

Quan Kim tay chân dài, thân hình cao lớn, vì quanh năm lao động mà làn da ngăm đen thô ráp, nhưng gương mặt đoan chính. Nhất là lúc ngẩng đầu lên nhìn người ta, đôi mắt đen tuyền như ngọn đèn luôn sáng mãi, sáng rực tuyệt đẹp như viên trân châu đen.

“Quan Kim.” Lý Toản ngồi xuống bên cạnh, phất tay bảo nhóm lão Tăng quay vào Đội hình sự, hắn lên tiêng: “Xin chào, tôi tên là Lý Toản.”

Quan Kim ngẩng đầu liếc nhìn thật nhanh một cái rồi lại cúi đầu chơi khối Rubik 4x4x4 ( Rubik báo thù https://vi.wikipedia.org/wiki/Rubik_b%C3%A1o_th%C3%B9), hắn chơi rất khó khăn, càng xoay càng loạn, trán đổ mồ hôi hột, nét mặt càng căng thẳng lo lắng, suýt nữa dùng lực quá mạnh mà trượt tay ném Rubik văng ra.

Lý Toản nói: “Hay là tôi chơi giúp anh?”

Quan Kim lại liếc nhìn Lý Toản một cái, đờ đẫn đưa Rubik cho hắn: “Anh cẩn thận một chút, đừng làm rơi nó.”

Lý Toản đáp một tiếng, nhận lấy Rubik vừa xoay cực nhanh vừa nói: “Đây là em gái anh tặng à?”

Quan Kim có trí não kém phát triển, Thái Tú Anh sẽ không mua đồ chơi dành cho trẻ em phát triển trí thông minh thế này, vậy chỉ còn lại Quan Ngân.

Tuy Thái Tú Anh trọng nam khinh nữ, quan hệ với con gái rất xấu, nhưng tình cảm giữa hai anh em lại rất tốt.

Quan Kim gật đầu: “Em gái tặng.”

Lý Toản bỗng hỏi: “Mẹ anh đi lúc mấy giờ?”

Quan Kim bình tĩnh nhìn khối Rubik, nghe vậy qua mấy giây sau mới trả lời: “Không biết mấy giờ, lúc trời còn chưa sáng.”

Lý Toản lại hỏi tiếp: “Lúc đó trời sắp sáng chưa?”

“Sắp sáng rồi. Xa xa đã hơi sáng, em tôi nói là màu trắng bạc.”

Vậy là tầm 5 giờ sáng, mang theo thẻ căn cước, thẻ ngân hàng và tiền mặt, bỏ lại Quan Kim, còn lừa Quan Kim nói bà đi tìm Quan Ngân đã mất. Thái Tú Anh định làm gì?

Lý Toản xoay vòng cuối cùng, khối Rubik khôi phục như cũ, hắn trả lại cho Quan Kim.

Đối phương nhận lấy, nét mặt kinh ngạc và sùng bái: “Anh thật thông minh.” Hắn ngắm ngía khối Rubik một lúc rồi lại xáo trộn, tiếp tục vụng về chơi như cũ, đồng thời lẩm bẩm: “Tôi muốn tự xoay Rubik lại như cũ.”

Lý Toản đang định đi, nghe vậy bèn hỏi: “Vì sao?”

Quan Kim đáp: “Tôi phải tự xoay, xoay cho đến khi màu sắc giống nhau, lúc đó có thể gọi điện cho em gái.”

Thì ra Quan Kim còn chưa biết Quan Ngân đã chết. Nhưng không đúng, toàn bộ quá trình cảnh sát không hề giấu giếm người nhà của Quan Ngân, họ còn đặt câu hỏi, mà trong quá trình đặt câu hỏi sẽ gọi người chết thay cho “Quan Ngân”. Quan Kim phải biết Quan Ngân đã chết rồi, nhưng hiện tại hắn vô cùng chờ mong, là vì không hiểu tử vong là cái gì, hay là vì không muốn tin Quan Ngân đã chết?

“Anh ở đây đừng đi đâu.” Lý Toản lên tiếng: “Nếu có việc gì thì cứ gọi người hỗ trợ, họ đều là người tốt.”

Quan Kim gật đầu, tiếp tục mê mệt chơi Rubik.

Lý Toản vặn mở cửa phòng Đội hình sự, đi đến trước chỗ làm việc của Vương Đang Đang hỏi: “Có tiến triển gì không?”

“Không có.” Vương Đang Đang xoay ghế dựa, đẩy máy tính đến trước mặt Lý Toản, ý bảo hắn tự xem một đống phân tích và chú thích dày đặc trong màn hình.

Lý Toản đẩy máy tính về, biểu thị hắn lười đọc, bảo Vương Đang Đang tường thuật: “Cậu nói, tôi nghe.”

“…”

Vương Đang Đang lên tiếng: “Không thể tra tài khoản rối mù của tập đoàn Triều Nhật, có điều mấy năm gần đây thì tài khoản coi như rõ ràng, cơ bản không có vấn đề gì quá lớn. Ngoại trừ 6 năm trước nhập vào cảng Bắc Điền, có một số nguồn tài chính không rõ rót vào tập đoàn Triều Nhật. Số tiền này không rõ nguồn gốc, không cách nào tra được.”

“6 năm trước…” Lý Toản khoanh tay đứng gần cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh nhìn chậu trầu bà trên bàn Vương Đang Đang, cảm thán nói: “Mấy con số này thật trùng hợp.”

Trần Tiệp nghe vậy ngẫm nghĩ một chút, sau đó gật đầu phụ họa: “Viện nghiên cứu xảy ra vụ nổ lớn làm chết 15 người là 6 năm trước. Tập đoàn Triều Nhật thay đổi, gặp được cơ hội phát triển là 6 năm trước. Cố tình tất cả còn liên quan nhau, cảm giác giống như mấy quả dưa trên một dây leo.”

Lý Toản nói tiếp: “Còn Trần Tam Hắc nữa, tính thời gian gã yên lặng xây dựng cơ sở ở phố Khanh Thủy, cũng xấp xỉ 5 năm trước. Tiếp quản đường dây ma túy, trở thành đầu nậu ma túy ở phố Khanh Thủy là cuối mùa xuân 5 năm trước. Mà 5 năm trước… băng đảng buôn lậu hải cảng bắt đầu hình thành đường dây lợi ích.”

Thúc đẩy băng đảng buôn lậu hải cảng hình thành và phát triển thành thục là một nguồn tài chính đột ngột rót vào, mà nguồn tiền này chính là từ tập đoàn Triều Nhật.

Tập đoàn Triều Nhật phất lên lại nhờ nguồn tài chính từ nước ngoài rót vào, nguồn tiền này xuất phát từ đâu?

Mọi người nghe vậy kinh ngạc không thôi, Trần Tiệp liên tục thốt lên: “Móa ơi! Lão đại vừa nói gì? Anh nghi ngờ tập đoàn Triều Nhật không chỉ tham gia điều chế ma túy, buôn lậu thuốc phiện, còn dính dáng đến buôn lậu hải cảng? Vậy vụ buôn lậu chưa kết án sao? Ôi đờ mờ, liên đới rộng quá!”

Cô kinh ngạc đến nỗi không khép miệng được.

Những người khác cũng ngạc nhiên không kém, vì nếu chứng minh được tập đoàn Triều Nhật dính dáng đến vụ án cố ý giết người, điều chế ma túy và buôn lậu thì đây là một tin quá chấn động.

Ít nhất toàn bộ thành phố Việt Giang sẽ bị chấn động mạnh, đến lúc đó ngay cả Tòa Thị Chính, Đảng Uỷ thành phố cũng sẽ bị Cục Phòng Chống Tham Nhũng và Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật phối hợp thanh tra.

Dù họ trong sạch không tham gia nhưng cũng không thoát khỏi tội thất trách.

Chỉ sợ vụ án này sẽ không thuận lợi.

Lão Tăng mặt mày nghiêm túc nói: “Cậu có chắc không?”

Lý Toản đáp: “Suy luận hoàn chỉnh là như thế, nhưng cần bằng chứng chính xác.” Hắn vuốt ve ngón tay, dừng một chút rồi bổ sung: “Cục trưởng Đồng và phía trên đều hiểu rõ trong lòng.”

Nếu không vụ án này đã bị kêu ngừng từ lâu.

Cảnh sát điều tra tập đoàn Triều Nhật sẽ ảnh hướng đến sự phát triển kinh tế của bến cảng thành phố Việt Giang, nếu không phải có người bên trên thay họ lo lắng chu toàn, vụ án này có tiến triển bất ngờ, điều tra tiếp chắc chắn không dễ dàng như hiện tại.

Quý Thành Lĩnh lo lắng: “Chúng ta phụ trách vụ án, điều tra như vậy có đắc tội người ta không?”

Lý Toản ngạc nhiên vì Quý Thành Lĩnh quá ngây thơ, ý tốt nhắc nhở: “Cậu nên hỏi còn có ai mà tôi không đắc tội không.”

“Đội trưởng Lý, anh…” Quý Thành Lĩnh muốn nói bây giờ vẫn còn cứu kịp, nhưng cậu nhanh chóng nhớ lại Lý Toản đã làm cảnh sát hình sự 7 năm, nghe nói khi còn chưa chính thức nhậm chức đã làm việc ở Đội hình sự mấy phân cục. Vậy chắc chắn đã đắc tội hết tất cả mọi người rồi.

Hai mắt Quý Thành Lĩnh bỗng tối đen, cảm thấy con đường phía trước rất gian nan.

Lão Tăng vỗ vỗ vai cậu: “Vậy nên dù danh tiếng phân cục khu Đông Thành không được tốt, nhưng nội bộ đoàn kết một lòng, khả năng phá án vẫn rất cao. Cậu có cảm thấy được an ủi không?”

Quý Thành Lĩnh: “…” Không một chút nàoooo!

Lý Toản nói tiếp: “Được rồi. Bây giờ trọng điểm là điều tra chiếc Bentley chạy trên đường quốc lộ ngang qua núi La Cương tối ngày 15 tháng 1, tiến hành điều tra toàn diện. Đầu tiên tìm kiếm tung tích chiếc xe từ camera giám sát các tuyến đường, sau đó là thị trường chợ đen về xe hơi, tìm kiếm cửa hàng 4S từng có tiền án. Đó là chiếc xe sang số lượng có hạn, dù là bảng số giả cũng rất dễ khiến người ta chú ý.”

*Cửa hàng 4S – Automobile Sales Servicshop 4S, là cửa hàng tích hợp bán hàng (sale), phụ tùng (Sparepart), dịch vụ (Service) và khảo sát (Survey)

“Tìm được chiếc xe, trong xe chắc chắn vẫn còn nhiều dấu vết. Lưu Thừa Triệu bị tình nghi giết Quan Ngân, có điều phòng ngừa lỡ như, vẫn nên tìm được xe rồi mới bắt người. Về phần Trần Tam Hắc và ma túy loại mới thì để Đội phòng chống ma túy điều tra, dù sao kinh nghiệm chống ma túy của họ phong phú hơn chúng ta.”

Mọi người nghe lệnh đi làm việc, Quý Thành Lĩnh sắp đi thì bị Lý Toản gọi lại. Hắn lên tiếng hỏi: “Cậu nói vấn đề không nằm ở Viện nghiên cứu, vì sao?”

Quý Thành Lĩnh đáp: “Có vài nguyên nhân. Một là tất cả nhân viên của Viện nghiên cứu đều mới ra ngoài xã hội, họ không có can đảm, chưa bị xã hội đả kích, không có đam mê không lành mạnh, giai đoạn này là thời gian mà họ tích cực và lạc quan nhất, cũng không lo lắng tiền bạc… Lương tháng nhân viên trong Viện nghiên cứu rất cao. Vậy nên tôi nghĩ họ sẽ không bí quá hoá liều mà điều chế ma túy.”

Kỹ thuật chiết xuất ma túy nói đơn giản cũng rất đơn giản, không cần kỹ thuật quá phức tạp, thứ duy nhất cần kỹ thuật là yêu cầu về độ tinh khiết.

Sinh viên mới vào xã hội tương đối lạc quan, không có sở thích không lành mạnh, chưa từng gặp khó khăn chèn ép, lại được quốc gia giáo dục vài chục năm đủ để họ hiểu rõ tính nghiêm trọng của tội phạm ma túy, vì thế Quý Thành Lĩnh cho rằng họ sẽ không điều chế ma túy.

“Hai là công trình nghiên cứu, vật dụng và các phương diện đều phù hợp quy định, không có khác thường. Ba là tội điều chế ma túy có hình phạt rất nặng, thường là tử hình. Nếu Viện nghiên cứu thật sự liên quan đến điều chế ma túy, tên cầm đầu phía sau dám dùng mấy sinh viên bối cảnh sạch sẽ? Vậy thì quá to gan.”

Lý Toản: “Cậu nói có lý, tôi biết rồi.”

Hắn hoài nghi còn có một hang ổ sản xuất ma túy quy mô lớn hơn, chỉ là hắn định nhân cái chết của Vệ Minh, thông qua điều tra Viện nghiên cứu tìm kiếm manh mối, bây giờ xem ra không dễ dàng như vậy.

Vậy Vệ Minh biết được sự tồn tại của ma túy mới bằng cách nào? Nguyên nhân thật sự khiến Vệ Minh tử vong là gì?”

“Cậu đi làm việc đi.” Lý Toản nói với Quý Thành Lĩnh.

Cậu gật đầu rồi đi ra ngoài làm việc.

Lý Toản nhớ lại tất cả manh mối, trình tự thời gian của vụ án, trình tự tử vong án mạng và các mối quan hệ, ngay cả từng chữ từng câu nói của Lâm Triều Kỳ và Lưu Thừa Triệu. Mối liên hệ giữa tập đoàn Triều Nhật, phố Khanh Thủy và vụ buôn lậu hải cảng, chỉ còn thiếu một điểm chốt nữa thôi là có thể khóa các vòng lại với nhau.

6 năm trước…

Lý Toản nhớ vẫn còn một chuyện, đó chính là em gái của Giang Hành.

Hắn bình tĩnh lại, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, lộ trình chỉ hơn 10 phút nhưng hắn cũng cảm thấy tốn thời gian, vì thế quyết định lái xe quay về nhà.

Lý Toản mở cửa, trong nhà mờ tối không có mở đèn, rèm cửa được kéo kín, yên tĩnh, giống như không có ai trong nhà.

Lý Toản lướt qua tủ giày, Giang Hành đang ngồi trong phòng khách, ánh sáng bàng bạc rọi lên mặt y, hai tay y gác lên lưng ghế sô pha, hơi dựa vào ghế, tư thế thoải mái tùy ý. Mái tóc đen mềm mại rũ xuống, che khuất vầng trán và lông mày, hai mắt rũ xuống, thoạt hình có vẻ suy sụp tinh thần.

Trên bàn là laptop, Giang Hành tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình đang lóe sáng, nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên nho nhỏ, y ngước mắt nhìn lên, im lặng không nói câu nào, gương mặt không chút thay đổi, không thể nhìn ra tâm trạng biến hóa.

Nhưng Lý Toản lại cảm nhận được hiện tại Giang Hành đang rất đau lòng, hắn dừng bước hỏi y: “Uống rượu không?” Hắn đi qua phòng khách, vào bếp lấy bia lạnh.

Tầm mắt Giang Hành dõi theo từng cử chỉ của Lý Toản, hắn cầm hai lon bia đi tới hỏi: “Anh đang xem gì vậy? Có để ý tôi đến không?”

Hắn nghĩ y đang xem gì đó riêng tư, theo phép lịch sự… Có lẽ là do bầu không khí khiến hắn thêm thấu hiểu và kiên nhẫn: “Không định tâm sự?”

Giang Hành nheo mắt: “Qua đây.”

Giọng nói khàn khàn, mang theo chút làn điệu nhưng có phần trầm thấp gợi cảm.

Từ lỗ tai đến cổ của Lý Toản bỗng hơi ngứa, hắn vô thức run một cái, suy tư trong chốc lát rồi đi qua, thuận tay đưa lon bia cho y.

Giang Hành nhận lon bia để lên bàn, bỗng đè đầu Lý Toản, hắn theo phản xạ có điều kiện vừa định bẻ gãy cổ tay đối phương thì Giang Hành nói nhanh: “Đội trưởng Lý, tôi muốn cậu xem video này.”

Lý Toản cau chặt lông mày, nhẫn nhịn không hất bàn tay đang để trên đầu hắn ra: “Video gì?”

“Nhìn đi.” Giang Hành ra hiệu hắn nhìn vào màn hình laptop.

Lý Toản quay qua nhìn, lập tức sửng sốt – Trong video màu xám trắng, một cô gái gầy trơ xương tự sát.

“Em gái tôi, Giang Hạnh, khi chết mới 19 tuổi.” Giang Hành nói bên tai hắn: “Lý Toản, tôi muốn cho cậu xem.”

Hắn im lặng, một lát sau mới hỏi: “Tại sao muốn tôi xem?”

“Có lẽ…” Giang Hành suy nghĩ một chút, sau đó đầy nghiêm túc nói: “Tôi tín nhiệm cậu.”

Hết chương 45

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!