“Người dự bị!” Tay Lý Tang Du vẫn không dừng lại.

“Đồ tiện nhân nhà cô!” Lục Huyền Lâm bị chọc giận đến đỉnh điểm, nhanh chân bước đến nắm lấy cánh tay Lý Tang Du rồi nhấc lên.

Tìm người dự bị? Anh còn chưa chết mà cô đã dám làm phản rồi sao?
Lực tay của Lục Huyền Lâm cực kỳ mạnh, Lý Tang Du bị nhấc lên phải nhịn cơn đau nhói ở cánh tay, dũng cảm đối mặt với người đàn ông đang phẫn nộ ở trước mặt.

Sao anh lại phẫn nộ đến vậy chứ?
Hai năm nay không phải cô đều là người vô hình trong nhà họ Lục sao? Nếu không phải lúc đầu ba cô muốn cô làm việc ở Lục Thị để làm điều kiện kết hôn thì bây giờ đến ăn mày cô cũng không bằng nữa ấy chứ.

Khoảng cách giữa hai người bây giờ có thể ngửi được hơi thở của nhau khiến Lý Tang Du cảm thấy không được quen cho lắm.

Cô giãy giụa một lát nhưng không có tác dụng gì cho mấy: “Anh Lục, vết máu trên sàn nhà đã lau sạch sẽ rồi, anh còn có căn dặn gì khác nữa không?”
Thu nhập hiện giờ của cô chỉ kiếm được từ việc đi làm, cô không muốn một nhân viên chưa từng công khai thân phận vợ tổng giám đốc lại bị trừ lương vì đến trễ.


Ánh mắt dũng cảm, ngữ điệu lạnh nhạt đều khiến cho Lục Huyền Lâm ngẩn người!
Đây là Lý Tang Du kiêu ngạo đó sao? Trông cứ như đang nhẫn nhục chịu đựng, nhưng lại giống cơn gió khiến người khác không thể nào nắm bắt được.

“Cô thật sự có người dự bị sao?” Lời nói có pha lẫn sự phẫn nộ thoát ra từ miệng Lục Huyền Lâm.

Lý Tang Du không trả lời ngay, chỉ liếc mắt nhìn đến bàn tay đang nắm chặt cánh tay mình, ý tứ rất rõ ràng, muốn biết đáp án thì trước hết hãy buông tay ra.

Lục Huyền Lâm chầm chậm buông lỏng tay ra.

Lý Tang Du chỉnh lại quần áo của mình, chậm rãi nói: “Có người dự bị hay không, chẳng phải tối qua anh đã kiểm qua rồi sao?”
Tối qua là lần đầu tiên của cô, anh rất rõ điều này.

“Không có phân phó gì khác thì tôi phải đi làm đây.


” Nói dứt lời, Lý Tang Du xoay người đi ra khỏi phòng khách.

Hiệp này có vẻ như Lục Huyền Lâm thắng rồi, nhưng trong lòng anh cứ có một ngọn lửa không thể phát tiết được.

Sau đó cầm lấy bình hoa quý giá bên cạnh đập mạnh xuống đất.

“Ầm!” một tiếng, khiến những người giúp việc có mặt ở đó bị dọa cho giật cả mình.

Lục Huyền Lâm mỗi ngày đều mắng Lý Tang Du một trận nhỏ, ba ngày lại mắng một trận lớn, không có gì cũng kiếm chuyện, hai năm nay mọi người cũng đều quen cả rồi.

Chỉ là hôm nay nộ khí của cậu cả nhiều hơn thường ngày.

Sau khi Lục Huyền Lâm rời đi, tất cả người giúp việc lại giống như thường ngày tiếp tục công việc của mình.

… Nhờ phúc của ba Lý mà Lý Tang Du mới bước chân vào được Lục Thị.

Theo như ý của ba Lý thì sợ sau khi kết hôn cô rảnh rỗi mà sinh hoảng, nên mới để cô vào Lục Thị làm một nhân viên cấp cao hữu danh vô thực, để vượt qua những tháng ngày nhàn rỗi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!