Bầu không khí trong nháy mắt thay đổi.

Khoảng cách của anh và cô gần đến mức không thể xem thường. Lộc Viên Viên bỗng nhiên hơi ngửa đầu ra sau, đưa tay lên vuốt tóc mình, thuận tiện đem tay anh đang chạm tách ra.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào bức tường bên cạnh, rồi nhìn vách đá loang lổ, cảm thấy mình có chút chật vật:

"....Anh mới ngốc."

Thật sự không dám nhìn vào anh....

Lộc Viên Viên có chút buồn bực, vì sao cô cảm thấy, gần đây Tô học trưởng hình như càng ngày càng....Đẹp trai? Đẹp mắt?

Trước kia lần đầu tiên nhìn thấy anh, cũng cảm thấy anh rất tốt rất đẹp trai, nhưng cô cũng chỉ là có cảm giác cảnh đẹp ý vui, không giống hiện tại.

Chỉ đối mặt một lúc, liền cảm thấy trái tim đập lên thình thịch.

Hai người đứng ở bên ngoài khoảng chừng mười phút.

Mưa đã nhỏ hơn một chút, Tô Lâm nhìn thoáng qua. Thật sự che ô cũng không đến mức sẽ bị ướt quá mức.

Nhưng mà.....

Thật vất vả mới được ở riêng với nhau, anh không muốn đi chút nào.

Anh nhìn khuôn mặt nghiêng của cô gái nhỏ, biểu cảm có chút không được tự nhiên, giọng nói cũng vậy.

"Lộc Viên Viên," Anh đứng hơi dựa về phía sau, suy nghĩ, lại hỏi một lần:

"Em....thật sự không xem diễn đàn?"

Nghe xong, cô nhanh chóng quay mặt lại nhịn anh, bờ môi khẽ nhếch, rõ ràng rất kinh ngạc.

"...."

Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng anh sinh ra chắc chắn.

Phản ứng thế này, làm sao có thể chưa xem?

Tô Lâm lập tức nở nụ cười, híp mắt, vừa định lên tiếng nói tiếp ---

Điện thoại trong túi rung lên, sau đó tiếng nhạc chuông vang lên theo.

Anh dừng một chút, liếc nhìn tên người gọi, ngẩng đầu nói với cô:

"Anh nghe điện thoại."

Lộc Viên Viên gật đầu.

Cô nhìn anh ấn lên màn hình điện thoại, sau đó đưa điện thoại đến bên tai, rũ mắt nghe máy,

"Mẹ."

Anh không tránh mặt cô mà ở bên cạnh cô nhận cuộc điện thoại này, lời nói không sót một chữ truyền vào trong lỗ tai cô.

"Ừ, vẫn như vậy."

"Tạm được."

"Không cần gửi thêm cho con, đủ."

"...."

Lộc Viên Viên vốn đang cúi đầu, vẫn đang nghe, trước đó đều đáp rất trôi chảy, đột nhiên anh trầm mặc mười mấy giây, giống như bị kẹt lại.

Cô hơi nghi hoặc giương mắt nhìn.

Không nghĩ tới, lại đối diện với đôi mắt anh nhìn qua.

Con ngươi màu đen của anh tỏa sáng, yên lặng nhìn chằm chằm cô, không hề chớp mắt, một lát sau, mới nhếch lên khóe môi nói với phía bên kia:

"---Nhanh thôi."

Nhanh?

Nhanh nhưng tại sao lại phải nhìn chằm chằm vào cô nói?

Lộc Viên Viên ban đầu có chút mờ mịt, nhưng nghĩ lại, có lẽ là đang nói chuyện thường ngày, sau đó nhìn sang nơi khác, trùng hợp liền đối mắt với cô.

Quả nhiên, rất nhanh anh liền quay đầu, tiếp tục cùng đầu kia nói chuyện.

Là mẹ của anh.

Thì ra, Tô học trưởng khi nghe điện thoại của người nhà là như vậy.

Mặc dù có đôi khi sẽ lộ ra biểu cảm ghét bỏ, nhưng môi vẫn luôn cong lên, đường cong khuôn mặt rất nhu hòa, dù ít nói, nhưng trong giọng nói không có chút nào mất kiên nhẫn.

Cả người đều trở nên thật ấm áp.

Nhìn một bên mặt anh, đột nhiên ký ức liền trở lại.

Hôm nay, cô cũng nhận được điện thoại.

Đến từ ba cô.

Khi đó cô vừa mới tỉnh dậy không lâu, mới từ trên giường ngồi dậy. Đột nhiên điện thoại bên gối rung lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô sửng sốt một chút mới nhận, gọi một tiếng "Ba".

Sau khi lên đại học, ông đã gọi cho cô một lần. Thời gian trôi qua một tháng rưỡi, đây là lần thứ hai.

Cô siết chặt điện thoại, yên lặng nghe người bên kia nói mấy câu, trong lòng dâng lên mất mát, nhưng một chút cũng không bất ngờ.

Bên kia truyền đến giọng của người đàn ông vẫn quen thuộc như cũ nói theo thông lệ, không có chút nhiệt độ nào, nội dung đơn giản là gọi tới hỏi cô muốn tiền sinh hoạt bao nhiêu.

Lộc Viên Viên không lập tức trả lời.

Cho đến khi kiên nhẫn của người bên kia đã hao hết, bắt đầu thúc dục cô, cô căn răng, từng chữ từng chữ nói:

"Con không cần tiền của ba."

"Con đi dạy thêm, tiền lương rất nhiều, con không xin ba, không xin tiền ông bà cũng có thể sống được."

"Ba," Đôi mắt vừa mới rời giường vốn khô khốc, cô càng nói càng khó chịu. Cuối cùng dùng một tay khác xoa lên đôi mắt đau nhức, cố gắng che giấu giọng nói nghẹn ngào, "Ba....sau này đừng gọi điện thoại cho con nữa, có được không?"

Ba không nhớ con, không muốn gọi cho con, thì đừng gọi có được không.

Sau câu nói kia, người đàn ông không nói gì.

Giống như thở dài, sau đó trực tiếp cúp máy.

Cô lấy điện thoại từ bên tai xuống, ngồi ở trên giường cúi thấp đầu, nước mắt theo kẽ ngón tay từng giọt từng giọt rơi xuống trên chăn.

Thật ra đã nhiều năm như vậy, cô nên sớm quen thuộc.

Nhưng con người có lúc chính là như vậy. Cho dù bạn biết lần này trong điện thoại người kia sẽ nói gì, nhưng vẫn không thực tế mà ảo tưởng.

Mong đợi, người kia có thể hay không, dù chỉ là hỏi bạn một câu, ở trường học sống có thoải mái hay không, có mâu thuẫn với bạn cùng phòng hay không, hoặc là, chỉ đơn giản một câu, ba nhớ con.

Nhưng mà ảo tưởng chung quy cũng chỉ là ảo tưởng.

Khóc xong, nghĩ thông suốt rồi cũng tốt.

"....Em sao vậy?"

Trước mắt đột nhiên thoảng qua bóng một cái tay.

Lộc Viên Viên lấy lại tinh thần, ánh mắt tập trung vào người trước mặt,

"Ừm?"

Tô Lâm đem điện thoại cất vào trong túi áo, đi đến gần cô hơn một chút.

Trời đã gần như tối, đèn đường bên cạnh siêu thị sáng lên, anh nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Rõ ràng trước đó dáng vẻ còn rất có sức sống, đột nhiên giống như biến thành người khác, ánh mắt trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt.

Trọng điểm là, không biết vì sao.

Anh luôn cảm thấy.... cô giống như muốn khóc.

Lời nói trong cổ họng nghẹn lại, anh thử thăm dò hỏi:

"....Không vui?"

Ban đầu Lộc Viên Viên muốn trực tiếp lắc đầu.

Lắc được một nửa, nhìn anh hơi nhíu mày lại, trong mắt lo lắng, đột nhiên không muốn kìm nén nữa.

Muốn cùng một người tâm sự hết.

Kìm nén quá khó chịu.

"Ừm, không vui."

Tô Lâm sững sờ, còn chưa kịp nói gì, cô lại dùng tốc độ nhanh nói thêm một câu:

"Học trưởng, em nói một chút cho anh nghe, sau đó anh quên đi nhé."

"Rất lâu rất lâu rồi, em cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Ba em cứ như vậy không thích em."

"Ông ấy không muốn chăm sóc em cũng được, trực tiếp quên em đi cũng được, nhưng hết lần này đến lần khác ông ấy còn nhớ tới gọi điện thoại cho em, hỏi em muốn bao nhiêu tiền."

"Ông ấy hỏi em muốn bao nhiêu tiền, nhưng em đoán, ông ấy căn bản cũng không muốn em nói ra một con số nào."

"Bởi vì ông ấy không có nhiều tiền để có thể cho em."

"Em biết tất cả, cho nên em mới muốn đi làm gia sư....."

"...."

Từng câu từng câu cô nói, từ lúc bắt đầu anh là sững sờ, đến sau cùng chuyển thành ngạc nhiên.

Giọng nói cô không lớn, giọng điệu cũng không hề dữ dội, chỉ là loại giọng nói nho nhỏ tinh tế kia mang theo ủy khuất cùng phàn nàn.

Trong phút chốc làm anh nhớ tới, trước đó anh đưa cô về nhà, khi cô ghé ở trên lưng anh nói câu kia.

- -- "Ba em sẽ không đối tốt với em như vậy đâu."

Anh không nói rõ được trong lòng có cảm giác gì.

Giống như bị tảng đá đè nặng, rất bực bội, lại vừa giống như bị sợi dây vòng quanh, từng vòng từng vòng quấn chặt.

Tóm lại, có chút khó chịu.

Anh vẫn luôn không lên tiếng, nhìn Lộc Viên Viên sau khi nói xong, thở dài ra một hơi, đầu hơi cúi lại lần nữa nâng lên, như trút được gánh nặng, cười:

"Hôm nay em vẫn luôn không làm sao vui vẻ được. Bây giờ nói xong, thật sự khá hơn rất nhiều rồi."

"Cảm ơn anh nha học trưởng," Cô do dự một chút, lại nói một lần:

"Anh nghe xong, quên đi nhé."

"....Ừm," Tô Lâm gật nhẹ đầu, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ chỗ nào, cuối cùng chỉ phun ra một chữ, "Được."

Quên là không thể, nhưng cô bây giờ, anh không nghĩ lại hỏi tiếp.

Lộc Viên Viên đi ra ngoài, đưa tay hứng một chút mưa bên ngoài. Sau đó thu tay lại, quay đầu cười:

"Mưa nhỏ hơn rồi học trưởng, chúng ta đi mua dù, sau đó về thôi?"

Tô Lâm gật gật đầu:

"Anh đi mua, em ở đây chờ anh."

Lộc Viên Viên đứng ở dưới mái hiên siêu thị, nhìn những sinh viên thỉnh thoảng che dù đi qua, mưa nhỏ rơi tí tách trên mặt đất.

Vừa mới trút hết một trận, ngột ngạt ở trong lòng đã khá hơn nhiều.

Thật ra cho tới bây giờ cô chưa từng cùng bạn bè trong trường đại học nhắc đến những chuyện này, trong ký túc xá mọi người nói chuyện phiếm rất ít liên quan đến gia đình, hơn nữa khả năng cô cũng không nói được nên lời.

Nhưng không biết vì sao, vừa rồi khi đối mặt với anh, lại đơn giản mà nói ra miệng như vậy.

"Mua xong rồi."

Giọng nói quen thuộc truyền đến trong tai, cô theo giọng nói quay đầu.

Tô Lâm chân dài, mấy bước liền đi tới trước mặt cô, một khắc khi Lộc Viên Viên nhìn thấy đồ vật trong tay anh.

Tất cả những suy nghĩ vừa rồi, như trút được gánh nặng hay vẫn còn không vui, tất cả đều biến mất, không còn dấu vết.

Trong đầu chỉ còn lại thứ trong tay anh ---

Là một cây dù, màu hồng phấn của thiếu nữ.

Cô lại nhìn kỹ một chút, thế mà trên cán dù....còn in hình dâu tây?

Tựa hồ nhận ra ánh mắt nhìn chăm chú của cô, anh giơ tay cầm cái dù lên, vừa bật nó ra vừa hỏi:

"Thích không?"

"....Thích." Lộc Viên Viên hơi ngừng, lại tăng thêm một câu: "Thật là đáng yêu."

Dù sao, khen....vậy chắc được rồi.

Anh bung dù ra, Lộc Viên Viên đi bên anh dưới cây dù, nghĩ đến ghi chép về anh cô đã ghi trong bản ghi nhớ.

Cô đoán đúng rồi, không sai.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Tô học trưởng, thật sự rất rất rất thích màu hồng!

-

Mất mười phút, hai người đi đến bên cạnh gốc cây trước đó Tô Lâm đạp xe chở cô về ký túc xá.

Đối diện có hai người đang đi tới, có thể nhìn ra một nam một nữ, dáng vẻ rất thân mật, cùng nhau che dưới một cái dù đen.

Thời điểm đi ngang qua nhau, Lộc Viên Viên nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Anh nhìn đi! Bạn trai người ta lại cầm một cái dù màu hồng! Nhất định là do bạn gái bắt cầm, em bảo anh cầm cái dù màu vàng anh lại không vui! Nhất định phải dùng cái dùng cái dù màu tối thui này, xấu chết mất!"

"Ai chà, chỉ là một cái màu thôi mà, đừng xoắn xuýt nữa...."

"Không được, hôm nào em phải đi mua một cái dù màu hồng phấn. Ngày khác trời mưa anh có cầm hay không!"

"Bà cô à, tha cho anh đi...."

Tiếng nói của đôi tình nhân kia dần dần giảm đi, cho đến khi không còn nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Bạn trai.....

Tô học trưởng chắc là cũng nghe được.

Dọc theo con đường này, ngẫu nhiên sẽ gặp người cưỡi xe đạp, Tô Lâm dùng tay không cầm dù kia đặt ở trên bả vai cô, hơi hướng vào trong một chút.

Kỳ thật cô đã đếm.

Tổng cộng ba lần.

Lộc Viên Viên không hiểu sao có chút nóng mặt, trước mắt là tòa nhà ký túc xá nữ, cô nói cảm ơn với anh sau đó nhanh chóng bước đi.

Lại đột nhiên bị anh gọi tên.

"Lộc Viên Viên."

".....Vâng?"

Tô Lâm đổi tay cầm cây dù, tỉ mỉ mà nhìn khuôn mặt cô.

Ánh mắt của cô gái nhỏ giống như bình thường, vô cùng trong suốt, giống như thật sự không có cảm xúc khổ sở gì.

Nhưng mà....trước đó cô nói những lời kia, khẳng định đã nhẫn nhịn rất lâu, thật vất vả mới nói ra.

Nào có lại dễ dàng trở nên tốt như vậy.

Anh hỏi:

"Em...ngày đầu tiên đại hội thể dục thể thao, không có hạng mục gì phải không."

Lộc Viên Viên suy nghĩ một chút,

"Hình như là không có, đều là ở ngày thứ hai thứ ba, sao vậy?"

"Ừm," Tô Lâm giống như đã đoán trước được câu trả lời của cô, nhẹ gật đầu: "Đi ra ngoài chơi đi."

Lộc Viên Viên không kịp phản ứng:

".....Hả?"

"Anh đưa em đi ra ngoài chơi." Anh tiếp tục nói.

Anh một tay cầm chiếc dù, một tay khác đột nhiên nâng lên, chạm vào tóc cô.

"Đừng không vui nữa."

-

Lộc Viên Viên làm học sinh nhiều năm như vậy. Từ khi bắt đầu học mẫu giáo đã cầm tiểu hồng hoa*, lên tiểu học bắt đầu cầm giấy khen, học sinh ba tốt một năm cũng không để bị lọt. Mặc dù người nhỏ gầy, nhưng ở đại hội thể dục thể thao cũng có thể làm cho lớp được vinh dự cùng vẻ vang, điển hình cho hình ảnh học sinh mẫu mực có đủ đức trí thể mỹ.

(*: hoa bé ngoan)

Khi học cấp hai, cấp ba, là lứa tuổi thiếu niên xúc động nhất. Ở trong lớp luôn có học sinh nam trốn học hoặc đánh nhau. Mặc kệ cô được phân đến lớp nào cũng đều có chức vị là đại diện môn học hoặc ủy viên học tập, cô không nhịn được mà thở dài.

Haizz, yên lặng học tập tốt biết bao nhiêu, tại sao lại phải vi phạm nội quy của trường học chứ.

Tuần trước, cô cũng là bị đau bụng do dì cả đến, mới không có cách nào đi học tiếng Pháp.

Đối với loại chuyện hoạt động tập thể này, có lẽ bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng Lộc Viên Viên thật sự là một người có ý thức tập thể rất mạnh mẽ.

Mặc dù đại hội thể dục thể thao có rất nhiều người không chọn tham gia, nhưng bình thường mà nói, coi như cô không tham gia, nhất định cũng sẽ không vắng mặt.

Nhưng mà....

Có lẽ là ngày đó giọng nói của anh quá êm tai, có lẽ cô cũng muốn đi chơi.

Mặc kệ nguyên nhân gì, cô đều bị Tô Lâm thuyết phục.

Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, anh nói đưa cô đi chơi, nơi muốn đi lại là công viên trò chơi lần trước hai người vẫn chưa chơi hết trò chơi, đồng thời cũng để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho hai người.

Công viên trò chơi hố của bạn không ở trong thành phố S, chính xác mà nói, là ở bên rìa của một thị trấn nhỏ nơi giao nhau giữa hai thành phố lớn.

Lần trước là thuê xe buýt, mà lần này lại không có. Lộc Viên Viên liền đề nghị ngồi tàu hỏa.

Tàu hỏa khởi hành lúc chín giờ rưỡi, nhưng nhà ga lại không gần đại học C. Cho nên buổi sáng tám giờ hai người liền xuất phát.

Lộc Viên Viên giống như lần trước, mang cặp sách đựng chai nước và ví tiền, cùng một số đồ linh tĩnh, không mang quá nhiều. Chờ khi đi tới cổng trường nhìn thấy Tô Lâm, cô hơi sửng sốt.

Anh mặc một bộ đồ thể thao có ba vạch màu đen, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu trắng, khuôn mặt không có biểu cảm gì, mặt mày nhàn nhạt. Thật sự cùng bình thường không có gì khác biệt quá lớn, chỉ là.....

Quầng thâm dưới mắt nặng hơn một chút.

Lại thêm màu sắc trên môi anh tương đối trắng bệch, cả người nhìn có chút mệt mỏi.

"Chào học trưởng." Cô bước nhanh đến trước mặt anh.

Tô Lâm cất điện thoại, cười với cô một chút,

"Ừm, đi thôi."

Ra khỏi cổng trưởng, đột nhiên cô nhớ ngày thứ hai, hình như anh phát tin lên vòng bạn bè, hơn ba giờ sáng, trong hình ảnh chằng chịt một đống tiếng Anh. Anh không gõ văn bản, chỉ dùng một biểu tượng con dao bếp đẫm máu.

Là bài tập sao?

"Học trưởng," Cô vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn anh, "Có phải anh....ngủ không ngon không?"

Anh "Ừm" một tiếng.

Dừng một chút, lần nữa phát ra giọng nói có chút buồn bực:

"Rất rõ ràng sao?"

"Không phải rất rõ ràng," Lộc Viên Viên cảm thấy anh chắc là rất chú ý hình tượng, thế là trái lương tâm nói: "Chỉ là một chút chíu."

Cô còn đưa tay ra, dùng ngón tay so "một chút xíu" là thế nào cho anh xem.

Tô Lâm không còn buồn bực, cười một tiếng, đè vành mũ xuống.

Buổi sáng rất khó bắt xe, đứng ở bên lề đường ngoài cổng trường đợi mười phút, mới có một chiếc xe trống đi tới. Cũng may trên đường không bị kẹt, hai mươi phút sau đã tới ga tàu.

Kiểm vé xong, thời gian còn rất dư dả, Tô Lâm mang cô đi ăn sáng. Sau khi ăn xong Lộc Viên Viên ngồi đối diện anh, mở to mắt nhìn anh ngáp lần thứ năm.

Lại nghĩ tới anh phát cái kia trên vòng bạn bè, cô nhịn không được hỏi:

"Anh thức đêm làm bài tập sao?"

Anh "Ừ", giọng mũi có chút nặng.

"Học trưởng," Cô cố gắng làm khuôn mặt nghiêm túc: "Thức đêm không tốt."

Động tác cầm túi trên lưng của Tô Lâm dừng lại, ngước mắt nhìn Lộc Viên Viên đang kéo căng khuôn mặt nhỏ, dáng vẻ tận tình khuyên bảo anh.

Anh lập tức liền cười.

Cô gái nhỏ xù lông:

"Anh cười cái gì? Thật sự không tốt đâu. Ông nội cũng không cho em thức đêm. Anh còn ngủ muộn như vậy, sẽ trở nên xấu xí đần độn ---"

Tô Lâm đứng lên, cách cái bàn đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô.

Sau đó xoa nhẹ một cái.

Lộc Viên Viên im bặt dừng lại.

Cô nhìn anh mở miệng cười:

"Ừ, không thức."

-

Bởi vì thời gian mua vé tương đối trễ, chỉ còn lại ghế ngồi toa hạng hai, nhưng cũng may là mua vé cùng nhau, hai người ngồi sát bên, 12A và 12B.

Dãy A sát bên cửa sổ. Lộc Viên Viên để anh đi vào,

"Anh ngồi ở trong đi, sẽ không bị ồn ào, có thể ngủ bù một giấc."

"....." Tô Lâm có chút kinh ngạc.

Nhưng anh quả thật phải ngủ một chút, nói "Được" xong liền tiến vào chỗ ngồi trong cùng ngồi xuống.

Nhà ga này ở thành phố S là trạm đầu tiên, thời gian dừng lại là hai mươi phút. Họ coi như là nhóm người đầu tiên lên tàu. Sau đó, nhiều người lục tục đi lên, tiếng người tìm chỗ ngồi, tiếng trẻ con khóc, tiếng ồn càng ngày càng lớn.

Lộc Viên Viên có chút lo lắng thay cho anh.

Cô quay đầu hỏi:

"Học trưởng, anh mang tai nghe không?"

"Có mang."

Tô Lâm nói xong, rút dây tai nghe màu trắng từ túi bên hông của cái túi đen, sau khi mở ra, một bên nhét vào lỗ tai, nói với cô:

"Có chuyện gì thì gọi anh."

"Được, anh ngủ đi."

Năm phút sau, Lộc Viên Viên đang chơi điện thoại, cô cảm giác hô hấp của người bên cạnh ngày càng có tiết tấu.

Cô vụng trộm nhiều lần nhìn qua, nhưng bởi vì mũ lưỡi trai đã che đi ba phần tư khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong cái cằm cùng đôi môi đang mím chặt.

Chắc là ngủ thiếp đi rồi.

Lộc Viên Viên lần nữa nhìn lén, khi quay đầu lại, trước mặt có một người con gái, đang khom người, khuôn mặt cách cô rất gần.

Trong tầm mắt bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt, cô bị dọa, ở chỗ ngồi giật bắn một cái.

Thấy cô có phản ứng lớn như vậy, cô gái kia hình như có chút ngượng ngùng, hơi cười:

"Thật xin lỗi thật xin lỗi! Dọa đến bạn sao?"

Lộc Viên Viên khôi phục lại một chút hô hấp, cũng đáp lại một nụ cười:

"Không sao không sao."

"Là thế này," Cô gái kia cầm vé trong tay cho cô nhìn, "Vé của mình là 12C, ở ngay bên cạnh bạn."

"...."

"Anh ấy là bạn trai mình, vé ở 12D, cách ở giữa mình là một lối đi nhỏ," Cô gái kia chỉ chỉ người con trai đứng ở một bên, lại cười một chút, "Mình muốn ngồi cạnh anh ấy, không biết có thể nhờ bạn đổi vị trí với anh ấy được không?"

"....."

Lộc Viên Viên nhìn thoáng qua chỗ 12D.

Toa hạng hai trên tàu hỏa sắp xếp dãy ABC ở một bên, DE ở một bên khác, ở giữa có một hành lang cho mọi người đi lại.

Bọn họ bị hành lang tách ra.

Nếu chỉ là cô, khẳng định cô sẽ đổi.

Nhưng mà không phải chỉ có cô.

Hơn nữa nếu đổi, cô cùng Tô Lâm cũng sẽ bị tách ra.

Cô cảm thấy mình không muốn cùng anh bị ngăn cách....

Lộc Viên Viên quay đầu liếc nhìn người ngồi bên vẫn không có động tĩnh, tim đập rộn lên, trong lòng bàn tay đổ chút mồ hôi.

Nếu không....nói dối một câu chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Dù sao anh đang ngủ, sẽ không nghe được cô nói gì.

Thật ra Tô Lâm vẫn luôn không ngủ.

Tai nghe của anh không phải loại tai nghe chuyên dụng, căn bản không ngăn được quá nhiều tạp âm, nhưng nhắm mắt lại cũng có thể nghỉ ngơi một chút.

Lộc Viên Viên đột nhiên động một chút, anh cảm giác được.

Sau đó anh liền tháo xuống tai nghe bên phải, nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai cô gái.

Trong lòng anh thở dài.

Lộc Viên Viên là người tốt bụng, nhất định sẽ cam tâm tình nguyện đem chỗ ngồi tặng cho đôi tình nhân bị chia rẽ kia ---

Giọng nói quen thuộc truyền đến,

"Chuyện đó, xin lỗi nha...."

Hử? Xin lỗi?

Vậy mà lại cự tuyệt?

Anh hết sức tập trung ở trong một đống âm thanh ồn ào phân biệt ra giọng nói của cô.

Qua mấy giây, giọng nói mềm mại nho nhỏ lần nữa bị anh bắt lại.

- --"Mình cùng bạn trai cũng ngồi cùng nhau, nên, không thể đổi với bạn được rồi."

#Tối nay An sẽ up màn tỏ tình "cẩu huyết" của bạn Tô. Mọi người đừng nôn nóng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!