Edit by Chang

Thấy Hạ Mạt Tâm đẩy tấm chi phiếu kia trở lại, Lâm Thục Nghi lập tức hơi bực bội.

“Hạ Mạt Tâm, tôi đã thấy phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp người nào không biết xẩu hố như cô đâu! Đừng có lấy lí do đường hoàng như thế ra vẻ với tôi, suy cho cùng, chẳng phải cô chê còn ít tiền quá à? Được rồi, cô nói giá luôn đi, muốn bao nhiêu! Nhà họ Cố chúng tôi vẫn sẽ chấp nhận.”

“Bà Cố, vừa rồi cháu đã nói rồi, cháu gả cho Cố Bắc Thần không phải vì tiền của anh ấy.”

“Ha! Được rồi, Hạ Mạt Tâm, đừng làm bộ làm tịch trước mặt tôi nữa, tóm lại tôi nói cho cô biết, đừng kiểu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Nếu cô ngoan ngoãn cầm tiền rồi rời khỏi Bắc Thần, nếu không, đừng trách tôi không khách khí.”

Hạ Mạt Tâm nâng mắt nhìn về phía Lâm Thục Nghi: “Bà Cố, ngài là mẹ của Cố Bắc Thần, theo lẽ cháu nên tôn trọng ngài, nhưng cũng mong ngài tôn trọng người khác một chút, không phải tất cả mọi người đều hứng thú với tiền nhà họ Cố đâu!”

Lâm Thục Nghi chưa từng bị tức giận như thế, lửa giận cố áp chế bị Hạ Mạt Tâm kϊƈɦ thích bùng lên, bà ta cắn răng tiến lên một bước, trực tiếp giơ tay tát một cái trêи mặt cô.

“Tốt nhất cô nên xem mình đang nói chuyện với ai đi!” Nói xong, bà ta hừ lạnh một tiếng, xoay người lập tức đi về phía cửa. Cánh cửa đóng lại, phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Hạ Mạt Tâm.

Hạ Mạt Tâm giơ tay sờ sờ khuôn mặt đang nóng rát, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Cô cắn cắn môi, quật cường dùng mu bàn tay lau nước mắt đang chảy xuống, hít sâu một chút, đi vào toilet đi lấy khăn lông đắp lên một chút, nếu không đến lúc Cố Bắc Thần về nhìn thấy dấu tay hồng hồng kia in trêи mặt thì không tốt.

Từ nhỏ đến lớn, dù cô trưởng thành trong cô nhi viện nhưng chưa từng có ai giẫm đạp lòng tự tôn của cô dưới chân như thế, hôm nay là lần đầu tiên.

Mà cô cũng không phải loại người hay nũng nịu, nên chuyện hôm nay cô cũng không định nói cho Cố Bắc Thần.

Cô thoáng điều chỉnh lại cảm xúc một chút, sau đó tiếp tục dọn dẹp…



Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, cô nhanh chóng nhấn nghe, cuộc gọi này của Tiểu Mai.

“Alo.”

“Bae à! Nhớ tớ không?”

“Ừm, nhớ chế lắm, chết chưa thế.” Hạ Mạt Tâm ngồi xổm sát một cái bàn, nói.

Tiểu Mai đầu bên kia giận dữ hét lên: “Con mẹ đáng chết này, tớ còn muốn hỏi cậu đang chết lì ở đâu thế. Tớ đứng trước cửa nhà cậu, ấn chuông nửa ngày cũng không có ai mở, tớ cho rằng cậu nghẻo nên chuẩn bị báo cảnh sát đấy!”

Hạ Mạt Tâm nghe vậy lập tức có chút căng thẳng: “Ừm, chuyện đó, hiện tại tớ không ở chỗ đó, tớ, tớ vừa chuyển nhà.”

“Cái gì? Cậu chuyển nhà?”

“Ừ, đúng vậy.” Trong đầu Hạ Mạt Tâm nhanh chóng xoay chuyển nên ứng phó với Tiểu Mai kiểu gì đây, các cô là bạn thân, nếu để cô ấy biết cô và Cố Bắc Thần kết hôn với nhau, thật sự không biết cô ấy sẽ có phản ứng gì nữa, nghĩ lại vẫn không nên nói thì tốt hơn.

“Sao lại đột nhiên chuyển nhà thế? Cũng không cho tớ biết một tiếng.”

Hạ Mạt Tâm cười cười: “Không phải cậu bù đầu à, sao tớ có thể nhẫn tâm thế được.”

“Cắt, coi như cậu còn có chút lương tâm, được rồi, hiện tại dọn đến chỗ nào vậy, tớ đi tìm cậu?”

“Không cần đâu, tớ vừa dọn tới nên chưa dọn dẹp xong, chúng ta gặp ở chỗ cũ nhé.” Nói xong cô liền cúp điện thoại, không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!