Edit by Chang

Hiển nhiên Vưu Kỳ San không ngờ Hạ Mạt Tâm sẽ trả lời như vậy, cô ta nhìn về phía cô, bình tĩnh nói: “Vậy cô thật sự hiểu anh ấy à?”

Hạ Mạt Tâm sửng sốt.

Vưu Kỳ San lại nhìn cô, tiếp tục nói: “Cô và anh ấy mới biết nhau một thời gian rất ngắn, cô thật sự có thể nói mình rất hiểu anh ấy sao? Thậm chí ngay cả anh ấy thích ăn hay không thích ăn cái gì cũng không biết, cô dựa vào cái gì mà kết hơn với anh ấy?”

Hạ Mạt Tâm mím môi, cười cười: “Vậy thì sao? Không sai, thời gian tôi và Cố Bắc Thần quen nhau đúng là không dài như cô, tôi cũng không hiểu anh ấy như cô, nhưng những chuyện đó thì liên quan gì? Mười năm của cô không bằng mười ngày của tôi, không phải sao? Hiện tại tôi và anh ấy kết hôn, đây là sự thật. Tôi từng hỏi anh ấy, anh ấy nói mình không có bạn gái, không có vị hôn thê, lại càng không có vợ. Tôi thích anh ấy, mà anh ấy cũng không chán ghét tôi, vậy vì sao chúng tôi không thể kết hôn? Kết hôn chỉ là chuyện trong thoáng chốc, còn cả đời sau lại rất dài, tôi có rất nhiều thời gian để tìm hiểu anh ấy. Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau… Thậm chí sẽ lâu hơn nhiều, nhưng cô chỉ có được mười năm quá khứ của anh ấy mà mà thôi. Cô Vưu à, thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thứ, dù sở thích cũng có thể thay đôi, cho nên những thứ trước kia anh ấy không thích, vậy cũng có thể tương lai sẽ thích mà. Huống chi, cô nói anh ấy không thích ăn cá, nhưng cô không thấy anh ấy không từ chối à?”

“Cô…” Lời nói của Vưu Kỳ San bị Hạ Mạt Tâm chặn ngang trong cổ họng, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, tay cũng đang run lên.

Hạ Mạt Tâm nhìn cô ta, nói: “Nếu không có việc gì nữa, vậy tôi ra ngoài trước đây, vậy tôi ra ngoài trước.” Nói Xong, cô lắc lắc đôi tay đã sạch của mình, kéo một tờ khăn giấy xoa xoa rồi xoay người ra khỏi toilet. Hạ Mạt Tâm từ bên trong đi ra, hít sâu một hơi…



Trong hoa viên.

Cố Bắc Thần thật ra rất kiên nhẫn chờ bọn họ mở miệng hỏi mình, nhưng mấy phút trôi qua, bọn họ vẫn trầm mặc.

Anh đột nhiên nói: “Sao không ai nói gì thế?”

Cuối cùng vẫn do Cố Ngữ Hi mở miệng trước, dù sao cô ta cũng là em gái Cố Bắc Thần.

“Anh hai, anh biết hôm nay Kỳ San sẽ đến mà, thế mà lại cố ý mang theo một người xa lạ tới đây, anh làm vậy, sao Kỳ San chịu nổi được?”

Cố Bắc Thần nhíu nhíu mày, nói: “Ngữ Hi, anh lặp lại lần nữa, Hạ Mạt Tâm không phải người xa lạ, cô ấy là chị dây của em.”

“Anh hai, em cũng lặp lại lần nữa, em sẽ không thừa nhận cô ta là chị dâu đâu. Tuy bình thường mẹ rất chuyên quyền độc đoán, nhưng lần này mẹ đúng đấy, ba mẹ đều không thể chấp nhận một người lai lịch không rõ ràng để làm con dâu nhà họ Cố đâu. Huống chi anh và Kỳ San ở bên nhau lâu như vậy, không phải hai người rất yêu nhau sao, tuy lúc trước mẹ làm có chút quá đáng, nhưng hiện tại em lại không hề cảm thấy cô ấy không xứng với nhà họ Cố chúng ta. Mẹ mình cũng là diễn viên vũ đạo, đương nhiên bà ấy có thể chấp nhận một người có thanh danh rất cao trong giới vũ đạo bấy giờ làm con dâu mình. Anh hai, anh và cô Hạ Mạt Tâm kia mới biết nhau bao lâu, mới vỏn vẹn một tháng thôi, anh hiểu gì về cô ta mà hai người đã kết hôn, hơn nữa thậm chí anh còn không thông báo với người trong nhà một tiếng, ba tức giận lắm anh biết không hả? Anh hai, sao anh lại làm ra chuyện quá quắt thế được, xem đến lúc ba về trở về, anh giải thích với ông ấy sao đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!