Edit by Chang

Cố Bắc Thần nhìn cô ta rồi lại nhìn Hạ Mạt Tâm, nói: “Em về trước đi.”

Hạ Mạt Tâm đối diện với anh, sao đó nhìn Cố Ngữ Hi một cái, cô gật gật đầu.

Lúc này, bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, hỏi: “Mấy người ai là người nhà của bệnh nhân.”

Cố Bắc Thần nghe vậy lập tức buông Hạ Mạt Tâm ra, bước lên phía trước: “Tôi là…”

Hạ Mạt Tâm nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, trong mắt cô có chút chua xót, trước khi nước mắt chảy xuống liền xoay người rời khỏi bệnh viện…

Xe bị chặn ở trêи đường, cần gạt nước đong đưa trái phải, lúc này bên ngoài trời mưa rất to.

Tính cách của Nghiêm Húc tương đối hoạt bát, anh ta có vẻ không quá quen với bầu không khí này, thanh giọng nói: “Chuyện đó… Ngữ Hi cũng vì sốt ruột nên mới nói vậy thôi, cô ấy không có ác ý gì đâu, cô đừng để trong lòng.”

Hạ Mạt Tâm nghiêng đầu nhìn anh ta.

Nghiêm Húc cười cười nói: “Hai cô ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, cảm tình cũng vô cùng tốt, thân thiết như chị em vậy. Lần này Kỳ San xảy ra chuyện, cô ấy sốt ruột hơn bất kì người nào khác. Dù sao hiện tại Kỳ San cũng chỉ có một mình.”

Hạ Mạt Tâm nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài, hỏi: “Chuyện của cô ấy rất nghiêm trọng sao?”

“Cô nói Kỳ San à?”

“Ừm.”

“Khoảng thời gian trước vì sơ sót trong buổi công diễn, dây chằng bên chân trái cô ấy bị thương nên phải làm phẫu thuật. Dẫn tới ban tổ chức tổn thất cực kỳ lớn, cô ấy cũng không thoát khỏi chuyện phải bồi thường một khoản kha khá, huống chi gần đây cũng bị dư luận chèn ép không thở nổi, cho nên áp lực rất lớn.”



“Cô ấy lăn lộn vất vả trong giới này nhiều năm như vậy, đối với những áp lực đó, chắc chắn cô ấy đã tập quên từ sớm rồi, không phải sao? Cho nên có phải anh muốn nói, thứ khiến cô ấy suy sụp không phải vì những áp lực bên ngoài đó, mà bởi vì sự tồn tại của tôi?”

Nghiêm Húc sửng sốt, anh ta nhìn cô: “Ối…”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Ha ha, cô, cô đừng nghĩ lung tung nữa…”

“Thật ra ý của các người chính là như vậy, tôi không phải kẻ ngu, tôi cũng biết nghe cũng sẽ thấy. Anh Nghiêm, anh nói thật cho tôi đi, có phải anh cũng cho rằng tôi vì thân phận cậu cả nhà họ Cố của Cố Bắc Thần nên mới quấn lấy anh ấy không bỏ?”

Nghiêm Húc nhìn cô, thoáng trầm mặc.

Hạ Mạt Tâm cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: “Có phải bởi vì thân phận và địa vị của tôi không xứng với các người, cho nên mấy người cho rằng tôi kết hôn với Cố Bắc Thần là có mục đích?”

Nghiêm Húc không ngờ Hạ Mạt Tâm lại làm anh ta suýt nữa không chống đỡ được như thế.

Hạ Mạt Tâm nhìn về phía anh ta, nói: “Tuy tôi không có tiền tài địa vị và thân phận như mấy người, nhưng là tôi cũng có tự tôn và điểm mấu chốt của mình. Mặc kệ các người có tin hay không, trước khi kết hôn cùng Cố Bắc Thần, tôi căn bản không biết anh ấy là cậu cả nhà họ Cố, tôi cũng chưa từng lấy một phân tiền nào của anh ấy. Hơn nữa, đừng xem tôi như một kẻ thứ ba như thế, tôi không sai gì hết, cô ấy biến thành như vậy, thật ra tôi cũng không muốn, cũng không liên quan tới tôi.” Nói xong, cô buông lỏng đai an toàn ra, xách túi của mình định mở cửa xe đi ra ngoài.

Nghiêm Húc thấy thế vội vàng nói: “Này, cô, cô muốn làm gì?”

“Cảm ơn anh Nghiêm đã đưa tôi tới đây.” Nói xong, cô mở cửa xe.

“Này, bên ngoài mưa to lắm đấy, cô…”

Nhưng Hạ Mạt Tâm căn bản không để ý tới anh ta, cô trực tiếp xuống xe, dưới cơn mưa như trút nước, cô hòa vào trong làn xe cộ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!