Edit by Chang

“Eric!” Hạ Mạt Tâm âm thầm cắn răng, cô cũng không biết anh ta tồn tại trêи thế giới này kiểu gì nữa. Có một khuôn mặt nhỏ ngây thơ vô hại không chê vào đâu được, thế mà lại có thêm tính cách không kém tiểu ác ma là mấy. Cô thật sự hoài nghi có phải kiếp trước cô thiếu nợ anh ta không, thê nên đời này mới gồng thân già làm trâu làm ngựa cho anh ta thế này.

Đã thế ngày hôm qua còn đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà cô, tựa một con mèo nhỏ đi lạc đáng thương muốn cô thu nhận, kết quả cọ ăn cọ uống không nói, cuối cùng còn trực tiếp làm ổ ở đây luôn.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên.

Lúc đi làm đã bị anh ta tra tấn thảm thiết lắm rồi, cuối cùng nghỉ phép còn không chịu buông tha cho cô.

Hơn nữa chuyện đau khổ chết người hơn nữa đó là, con trai cục cưng bé bỏng của cô lại hợp ý anh ta đến lạ, nghĩ đến đây, Hạ Mạt Tâm chỉ biết khẽ cắn môi chịu đựng vì con trai.

Hạ Mạt Tâm vừa ăn sáng vừa thở dài nói: “Tôi nói này đại minh tinh, sau này anh muốn mất tích thì đừng có chạy về phía nhà tôi được không? Hơn nữa mỗi lần đều chọn lúc tôi đang nghỉ phép. Anh cố ý đúng không, anh định không cho tôi sống yên ổn có phải không?!”

Eric cười khì khì nói: “Chẳng phải tôi nhớ Bắc Bắc muốn chết à? Hơn nữa tôi còn mua nhiều đồ chơi cho thằng nhóc vậy mà.”

“Thôi đi anh ạ, chẳng lẽ tôi còn không biết mấy con giun đũa quấy phá trong bụng anh sao. Anh làm ơn làm phước cho tôi, anh là thần tượng, là đại minh tinh đấy, anh có biết chỉ cần mình mất tích sẽ làm mọi người ngã ngựa hết không. Tôi nói đại thiếu gia này, tôi van anh đấy, anh có thể giận dỗi, nhưng đừng làm liên lụy đến tôi được không. Tôi còn muốn nuôi con trai nữa, nếu ngày nào đó anh khiến tôi anh cả công việc này cũng không còn…”

“Vậy anh đây sẽ nuôi bé.” Eric trực tiếp nói luôn câu sau, lúc nói chuyện còn lộ ra hai cái răng nanh về phía cô.



Hạ Mạt Tâm đỡ trán thở dài, nói: “Bắc Bắc, ăn xong chưa? Chúng ta phải đi nhà trẻ thôi.”

“Dạ, con ăn xong rồi!” Nhọc con gật gật đầu, cầm dĩa không cho Hạ Mạt Tâm xem.

Hạ Mạt Tâm sờ đầu bé con, ôm lấy cậu nhóc từ trêи ghế xuống, lấy áo khoác bọc kín mít. Sau khi trang bị võ trang xong, cô tùy tiện lấy một miếng bánh mì vừa cắn vừa nói với Eric: “Bây giờ tôi đưa Bắc Bắc đi nhà trẻ, nhân tiện đi lấy quần áo cho buổi thông cáo buổi chiều của anh luôn. Anh nhanh ăn đi, ăn xong đi lăn đến công ty báo cáo với chị Huệ! Còn nữa, nhớ khóa cửa kĩ cho tôi đấy”

“Này! Không đi cùng sao?”

Hạ Mạt Tâm căn bản không để ý tới anh: “Tới đây nào bảo bối, nói bái bai cùng chú Eric đi!”

“Chú ơi, byebye!” Bắc Bắc vẫy vẫy tay nhỏ, sau đó nắm tay Hạ Mạt Tâm đi ra khỏi nhà.

Hạ Mạt Tâm đưa Bắc Bắc đến nhà trẻ, sau khi nhìn bóng dáng nhỏ bé của con trai đi vào cổng trường mới an tâm rời đi.

Hiện tại là thời điểm đi làm, xe tác ngay giữa trung tâm thành phố. Cô nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, trêи LCD TV bên ngã tư đường đang phát tin tức hôm nay.

Bất tri bất giác rời khỏi thành phố này đã ba năm, nếu không phải Eric ký hợp đồng làm ông chủ mới lần nữa, có lẽ cả đời này cô sẽ không nghĩ tới chuyện trở về đây.

Đèn xanh sáng lên, cô thu hồi tầm mắt, bất chợt đảo qua kính chiếu hậu thì nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen dừng đằng sau thân xe cô…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!