Edit by Chang

Hạ Mạt Tâm cũng không phải mấy cô gái nhỏ chưa trưởng thành vô cùng dính người, nên thời gian hẹn hò mỗi ngày đều giới hạn sau lúc tan tầm. Bao gồm, bao gồm bữa tối và thời gian sau đó nữa, dường như hình thức ở riêng của hai người rất hài hòa, cũng cực kỳ thoải mái.

“Ting ting ting…” Điện thoạt đặt trêи bàn không ngừng rung lên, Hạ Mạt Tâm tiện tay nhấn nghe:

“Alo, xin chào, tôi là Hạ Mạt Tâm.”

“Buổi tối có thời gian ăn cơm cùng nhau không?” Đầu bên kia điện thoại là giọng nói trầm thấp dễ nghe của Cố Bắc Thần.

Hạ Mạt Tâm sửng sốt, sau đó vội kẹp điện thoại trong bả vai và tai mình, tiếp tục làm việc: “Đêm nay sợ không được rồi, em phải tăng ca cho xong kế hoạch.”

“Ừm, được.”

Lúc này, Hạ Mạt Tâm dừng động tác đánh chữ trêи tay, giương mắt nhìn xung quanh một chút, sau đó cười ghé trêи bàn làm việc, nhỏ giọng nói: “Giám đốc vừa đi qua bên cạnh em, đêm mai được không?”

Lần này đến lượt Cố Bắc Thần sửng sốt, sau đó nghe thấy anh cười nhạo một tiếng: “Ừm, được.”

Đây là hình thức ở chung của hai người, vừa đơn giản vừa nhẹ nhàng.

Ăn cơm, xem phim, đi dạo phố…

Những chuyện nào các đôi yêu nhau thực hiện, bọn cô cũng sẽ làm. Chỉ có một điều khác biệt đó là, hình như giữa hai người đã đạt thành một nhận thức chung, từ trước đến nay đều nhắc tới đối phương trước mặt bạn bè mình.



Phong cảnh đêm đến thật sự vô cùng mê người, đứng trêи vòng đu quay cảng Đế Hậu nhìn xuống dưới, tất cả cảnh đẹp trong thành phố đều được thu hết vào mắt.

Hạ Mạt Tâm kinh ngạc với cảnh đẹp trước mắt mình, trong lúc nhất thời nói không nên lời.

“Thích không?” Cố Bắc Thần đứng bên cạnh cô nhẹ giọng hỏi. “Sinh nhật vui vẻ.”

Hạ Mạt Tâm quay đầu nhìn về phía anh, thứ làm Cố Bắc Thần kinh ngạc đo là trong mắt cô lại lập lòe chút nước mắt: “Sao anh biết hôm nay sinh nhật em?”

Cố Bắc Thần cười cười: “Muốn biết sẽ tự biết thôi.”

Hạ Mạt Tâm nhìn người đàn ông trước mắt này, cô chủ động nhón mũi chân hôn lên môi anh: “Cảm ơn anh, Cố Bắc Thần, từ trước đến nay chưa từng có ai nhớ sinh nhật em cả, anh là người đầu tiên.”

“Vì sao?”

Hạ Mạt Tâm lại cười cười nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Đối với một cô nhi mà nói, sinh nhật chẳng qua chỉ là tờ giấy, một ký hiệu thôi, không hơn. Em chưa từng nghĩ tới chuyện kiếp này sẽ có người nhớ rõ sinh nhật của mình.”

Cố Bắc Thần không nói gì, anh chỉ nhìn cô. Hai mắt cô lấp lóe ánh sáng khiến anh không thể dời tầm mát. Lúc cô nói ra những câu này không hề lộ ra chút không vui nào, đã thế còn có thể nở nụ cười xán lạn như thế. Anh thừa nhận mình bị nụ cười của cô làm cho dao động.

“Hạ Mạt Tâm?”

“Hả?”



Hạ Mạt Tâm quay đầu nhìn về phía anh, chỉ vài giây sau, Cố Bắc Thần một tay kéo cô vào trong lòng ngực, ôm chặt người hôn lên môi cô. Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ pháo hoa nở rộ khắp trời, một khắc đó, thời gian giống như dừng lại…

Một lúc sau, Cố Bắc Thần đến khu chưng cư cũ kĩ không lớn lắm của Hạ Mạt Tâm, hai người ….

Tuy chỉ mới quen nhau tám ngày, nhưng tất cả mọi chuyện đều cực kỳ thuận theo tự nhiên.

Cuối tuần, hai người đều nghỉ phép, bọn cô cùng ra ngoài ăn cơm đi dạo phố, cũng cùng đến cửa hàng thức ăn nhanh ăn vặt.

Thật sự rất khó tưởng tượng, đường đường cậu cả nhà họ Cố, vậy mà lại ngồi trong cửa hàng thức ăn nhanh ăn hamburger khoai tây chiên.

Hạ Mạt Tâm cắn ống hút, một tay chống cằm nhìn Cố Bắc Thần: “Cố Bắc Thần, chúng ta kết hôn đi.”

“…”

“Chúng ta trực tiếp đăng ký kết hôn là được, em không cần hôn lễ đâu. Hiện tại không phải rất lưu hành ẩn hôn à.”

“…”

Cố Bắc Thần ngước mắt nhìn về phía cô, khuôn mặt Hạ Mạt Tâm rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn.

“Sao thế? Không phải anh nói chúng ta cần thời gian sao, chúng ta mới cũng bên nhau được mười ngày rồi.”

“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!