Rõ ràng La Nhận đã do thám địa hình từ trước, tốc độ xuyên phố qua hẻm rất nhanh. Thành cổ được xây dọc theo triền núi, du khách đa số đều lười biếng, chẳng mấy khi chịu leo cao bò thấp, bởi vậy nên càng lên núi, dòng người càng thưa thớt, đến buổi tối lại càng vắng vẻ. Hàng quán trong vài con ngõ đã sớm đóng cửa nghỉ bán, chỉ còn lại một hai ngọn đèn lồng là còn vì sự nghiệp lung linh của thành cổ mà còn thắp sáng.

Có điều, đây là một lợi thế đối với Mộc Đại. Thường nói khi đánh võ ít nhiều đều phải dè chừng, không ai là không tránh nơi đông đúc. Cô như thường lệ đạp hai bước phóng lên mái nhà, chạy đuổi trên mái hiên dọc theo con hẻm. Từ trên cao nhìn xuống, La Nhận làm thế nào cũng không thoát được khỏi tầm mắt cô. Có vài lần, cô đột nhiên lộn xuống từ mái nhà, lấy tay làm đao chém tới, buộc La Nhận phải né trái tránh phải.

Có điều, La Nhận cũng đã nhìn ra lối đánh của Mộc Đại. Người ta thường nói, nam nữ tập võ mỗi phái lại có một sở trường riêng, rất hiếm có người phụ nữ nào lại đi khổ luyện ngoại công, lấy một ví dụ đơn giản, lấy ngực đập đá toàn là đàn ông cao to thô kệch luyện, đã thấy cô gái nào lại lấy ngực mình ra đập đá bao giờ chưa?

Võ công của Mộc Đại hẳn là nghiêng về khinh công, thứ nhất là bởi thể trọng của phái nữ thường nhẹ, bản thân cô lại rất có ưu thế về mặt này, thứ hai là lúc ở Trùng Khánh, một chiêu bích hổ du tường của cô đã để lộ ra đầu mối.

Thế nhưng mọi sự trên đời chẳng có gì là toàn vẹn. Một khi đã dồn tinh lực vào khinh công thì công phu quyền cước nhất định sẽ trở thành uy hiếp đối với cô.

La Nhận hạ quyết tâm, ở đầu ngõ kế tiếp đột nhiên đổi hướng lao vọt vào một cánh rừng thưa thớt. Mộc Đại đang bám gót thấy vậy thì ngần ngừ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn đuổi theo vào.

Trong rừng không thể so được với ngõ hẻm, thứ nhất là rất tối, tầm nhìn bất tiện, thứ hai là cành lá vướng víu, rất khó huy động chân tay, thứ ba là…

Mộc Đại hơi hoảng, La Nhận vào rừng xong hoàn toàn mất dạng, nếu không phải chui xuống đất thì chắc chắn là đang núp sau một cái cây nào đó.

Cô thật ra không am hiểu loại hình đấu võ này lắm, cô thích kiểu tỷ thí trong môi trường sáng sủa quang đãng, giáp mặt đối đầu, quang minh chính đại hơn.

Đằng sau dường như có động tĩnh, toàn thân Mộc Đại run lên, nhanh chóng xoay người, bất chợt, nhìn thấy một bóng cây lay động bất thường.

Mộc Đại nín thở đi về phía đó, vừa được hai bước, một cánh tay đột nhiên chộp lên vai cô.

Chính là khoảnh khắc này!

Mộc Đại cắn chặt răng, rụt vai xuống, bắt lấy cổ tay La Nhận kéo ra phía trước. Nếu là người bình thường thì đã bị cô lăng một cú qua vai rồi, nhưng đáng tiếc hạ bàn của La Nhận lại rất vững, sức lực cũng lớn hơn cô. Mộc Đại kéo được nửa chừng thì biết là không ổn, ý nghĩ xoay chuyển, đạp một cước lên thân cây, lấy thân La Nhận làm trụ lộn ngược người, đầu dưới thân trên, cả người đã tung lên cao được gần hai mét.

Với cái thế này, nếu cứ để cô trở mình giữa không trung thì sẽ lên thẳng được trên cây, đến lúc đó đời nào bắt được cô nữa? La Nhận ra tay nhanh như chớp, quát một tiếng “Xuống!”, hai tay bóp lấy hai vai cô, giật mạnh xuống dưới.

Mộc Đại gần như bị ném xuống đất. Khinh công của cô thật sự rất khá, vừa chạm đất đã bật người dậy. Vừa đứng lên, tay La Nhận lại một lần nữa chộp lấy vai cô. Mộc Đại hạ quyết tâm, khuỷu tay phải gập lại, thúc vào thân thể phía sau, cùi chỏ đụng mạnh lên cơ bụng La Nhận.

Cú này quả thật là một đòn hiểm, cô thúc vào ngực đối phương, chỉ cần cú thúc trúng được chỗ hiểm, đối phương sẽ bị đau không sao trả đòn được, cô lập tức có thể xoay chuyển được tình thế.

Nghe thấy tiếng La Nhận rên lên, Mộc Đại như mở cờ trong bụng, biết đâu rằng một giây sau đó, anh lại đột nhiên vươn tay ra phía trước rồi quặp về, tóm lấy tay cô ép chặt vào thân thể cô, tay kia giơ lên, lưỡi dao lạnh băng dí lên cổ cô.

Trong đầu Mộc Đại trống rỗng, chợt nghĩ đến một câu mà sư phụ cô thường nói.

Cao thủ so chiêu, sinh tử trong chớp mắt.

Sư phụ cô nói, cao thủ tỷ võ với nhau, ba ngày ba đêm một ngàn tám trăm hiệp gì đó đều là nói khoác, chỉ cần một sơ hở, lập tức sẽ phân được thắng bại, thậm chí quyết định sinh tử.

Khoảng thời gian đó kỳ thật rất ngắn, mười giây? Mười lăm giây? Qua lại vài ba chiêu đã thất bại thảm hại rồi.

Vừa nãy còn đánh nhau kịch liệt, vậy mà giờ lại yên lặng đến đáng sợ. Quanh mũi là thứ mùi đặc trưng của cây cối, mọi cảm quan thần kinh đều tập trung vào cảm giác lạnh lẽo dính trên cổ.

La Nhận hỏi cô: “Biết mình phạm vào lỗi nào không?”

Không biết, cũng không truy ra được. Chuyện xảy ra quá nhanh, lẽ nào cô sẽ phải chết ở đây sao?

Đáy lòng Mộc Đại bỗng dâng lên cảm giác khủng hoảng vô cùng.

Lưỡi dao dường như dí sát thêm đôi chút. La Nhận kề vào bên tai cô, hỏi: “Có di ngôn gì không?”

Có di ngôn gì không á? Thân thể Mộc Đại khẽ run lên, anh hùng hảo hán vào lúc này thường sẽ ngẩng cao đầu, hùng hồn nói “Muốn chém muốn giết tùy ngươi”, hoặc là nghiến răng nghiến lợi “Ta làm quỷ cũng không tha cho ngươi”.

Nhưng hình như cả hai cô đều làm không được.

Sáng nay cô còn đắp mặt nạ dưỡng da, lúc nãy cô còn khinh bỉ Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa cùng một giuộc, sao giờ lại đã phải chết rồi.

Mũi cô cay cay, bản thân còn chưa phát hiện ra, nước mắt đã theo sườn mặt chảy xuống, nhỏ lên lưỡi dao trong tay La Nhận.

Qua hồi lâu, La Nhận không nói gì, một lát sau, anh mới rất bất đắc dĩ lên tiếng: “Sợ đến thế cơ à?”

Mộc Đại òa lên khóc thật.

Đằng nào cũng chết, đằng nào cũng mất mặt, lại còn không cho người ta khóc nữa à? Mộc Đại giơ tay lên lau nước mắt, lại không nhận ra kiềm chế của La Nhận đã lỏng ra rất nhiều.

“Mộc Đại, giờ tôi sẽ thả cô đi, nhưng cô hãy nghe kỹ ba câu này của tôi, trở về rồi nghiêm túc nghĩ lại xem.”

Mộc Đại nghe được ba chữ “thả cô đi”, nháy mắt sững lại, sau đó ra sức gật đầu.

“Thứ nhất, cô tận mắt thấy tôi động vào Hoắc Tử Hồng sao?

“Thứ hai, ở hồ Lạc Mã thật sự có một người tên Hoắc Tử Hồng, sống ở số 12 ngõ Trần Tiền, cha mẹ làm nghề bán rau, gia cảnh không tốt, đến năm thứ hai tiểu học thì bỏ học phụ cha mẹ bán hàng. Trở về nhìn lại dì Hồng của cô đi, có giống một người như vậy không?

“Thứ ba…”

Nói đến “thứ ba”, anh ngừng lại một chút: “Giờ tôi sẽ thả cô đi, nhưng cô không được quay đầu lại. Nếu quay đầu lại, đừng trách tôi đổi ý.”

Nói xong, anh đẩy nhẹ lên lưng Mộc Đại một cái.

Mộc Đại máy móc đi về phía trước, bước cao bước thấp, trong đầu ông ông không tin, nhưng cũng thật sự không quay đầu lại.

Nhìn Mộc Đại đi xa, La Nhận áp tay lên cơ bụng, ngồi xổm xuống.

***

Mộc Đại hốt hoảng ngơ ngác trở lại quán bar. Khách trong quán đã về hết, đám Một Vạn Ba đang vây quanh Hoắc Tử Hồng hỏi han. Mộc Đại đi thẳng về phía đó, gọi một tiếng: “Dì Hồng.”

Trên cổ Hoắc Tử Hồng hằn một vết tay màu hồng nhạt, hẳn là do bị La Nhận bóp. Bà ngẩng lên nhìn, thấy mắt Mộc Đại hơi sưng, trong lòng cả kinh, đang định nói gì đó, Mộc Đại đã lên tiếng trước: “Con chưa bắt được hắn.”

Lại nói tiếp: “Con về phòng trước.”

Hoắc Tử Hồng thấy trên người cô dính đầy đất cát, biết cô dù chưa bắt được nhưng cũng đã đánh tay đôi một trận, thấy mình đi theo không ổn, bèn đánh mắt ra hiệu cho Một Vạn Ba. Một Vạn Ba vội chạy lên, Tào Nghiêm Hoa không đợi được, cũng nhắm mắt đuổi theo.

Mộc Đại lên cầu thang, lúc mở cửa phòng, nỗi tủi hờn bỗng ồ ạt trào dâng, chân mềm nhũn khụy xuống, rồi ngã vật ra sàn.

Nếu là ngày thường, Một Vạn Ba chỉ sợ sẽ cho rằng cô đang luyện cái món “thằn lằn bò leo” gì đấy, nhưng lần này hắn biết là không phải nên vội vàng đi qua: “Cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, mặt sàn bẩn lắm.”

Vừa nói, hắn vừa bó tay đứng nhìn, muốn đỡ lại không dám. Đến cùng vẫn là Tào Nghiêm Hoa thấu hiểu nhân tâm, vội đi lấy gối đầu trên giường cô tới: “Nào nào, em Mộc Đại, lót cho êm trước đã.”

Mộc Đại nhấc đầu lên, kê gối xuống dưới mặt, nghẹn ngào một câu: “Tôi buồn quá.”

Một Vạn Ba an ủi cô: “Cũng chưa phải là bị bắt mà cô chủ nhỏ, chưa bắt được cũng đừng buồn.”

Mộc Đại khẽ rên lên một tiếng như đang nức nở, mặt chôn vào gối, giọng lúng búng: “Người ta nói muốn giết tôi, tôi sợ quá nên khóc.”

Tào Nghiêm Hoa kích động: “Sợ quá khóc là chuyện bình thường mà em Mộc Đại, ai mà chẳng sợ chết chứ. Sợ quá nên khóc rõ ràng là bởi có lòng quý trọng nồng nhiệt đối với sinh mệnh, mấy kẻ nói không sợ chết đều là loại không có trách nhiệm với gia đình và xã hội…”

Gã nói nhảm một hồi, Mộc Đại yếu ớt: “Mấy người đi đi, tôi muốn được yên tĩnh một lát.”

Tào Nghiêm Hoa không biết phải làm sao, thở dài một tiếng, ra tới cửa không nhịn được quay lại nhìn cô, hỏi Một Vạn Ba: “Cô ấy…làm sao vậy?”

Một Vạn Ba nói: “Xem ra cô chủ nhỏ của chúng ta là bị…đè bẹp ở mọi phương diện rồi.”

Lúc nhắc đến hai chữ “đè bẹp”, hắn ấn một tay xuống, làm bộ như đang liều mình đè ép, trong lòng thầm reo một từ.

Sảng khoái!

***

Tắt đèn xong, Hoắc Tử Hồng và chú Trương lo lắng, qua xem Mộc Đại thế nào, thấy trên giường không có ai, chăn gối cũng biến mất. Hoắc Tử Hồng tới cạnh tủ âm tường, kéo cửa tủ mở ra một khe nhỏ.

Mộc Đại quấn chăn, vùi mặt trong gối, đã ngủ.

Hoắc Tử Hồng thở dài, đóng cửa tủ lại, đi ra ngoài rồi thấp giọng nói chuyện với chú Trương.

“Tôi chính là lo cái này nhất đấy, tính tình Mộc Đại quá mạnh mẽ, chẳng có lấy chút mềm dẻo nào cả, hoặc là hừng hực khí thế, hoặc là ủ ê chán chường, chưa từng có lúc nào có trạng thái ở giữa.”

“Bà chủ, chuyện hôm nay, có nên báo cảnh sát không?”

“Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, bỏ đi, mở quán làm ăn thế này, không tránh được bị người ta kiếm chuyện.”



Trong tủ âm tường, Mộc Đại chậm rãi mở mắt.

“…gia cảnh không tốt, đến năm thứ hai tiểu học thì bỏ học phụ cha mẹ bán hàng. Trở về nhìn lại dì Hồng của cô đi, có giống một người như vậy không?”

***

La Nhận vừa cởi áo vừa xuýt xoa.

Người trong gương vóc dáng cao lớn rắn rỏi, bắp cơ màu đồng ánh lên quầng sáng nhàn nhạt, trên cơ bụng xanh tím một khoảng lớn.

La Nhận dùng khăn mặt nhúng vào nước lạnh rồi đắp lên chỗ đau, vừa đắp lên đã không khỏi hít mạnh một hơi khí lạnh.

Anh hận đến nghiến răng: “Đáng ra phải cho cô nhóc đó một dao mới phải.”

Điện thoại đặt bên cạnh đang mở loa ngoài, vang lên tiếng bác Trịnh quan tâm hỏi thăm: “Bị thương nặng không? Thật sự không cần đến bệnh viện à?”

“Không sao ạ, cháu đâu có yếu ớt vậy.” La Nhận một tay giữ lấy khăn lạnh, một tay cầm điện thoại lên, tắt loa ngoài, áp di động lên tai: “Sính Đình ổn chứ ạ?”

Bác Trịnh ở đầu kia thở dài: “Vẫn thế.”

Lại nói: “La Nhận này, cháu cũng nên trở lại thăm nó chút đi.”

La Nhận hơi khựng lại, im lặng đôi chốc, rồi gắng đổi chủ đề: “Cháu gặp Hoắc Tử Hồng rồi, cháu có cảm giác, bà ta biết điều gì đó. Hiện giờ giữa ba vụ án tương tự nhau này hẳn là ít nhiều có một mối liên hệ nào đấy.”

Bác Trịnh cười khổ: “Cháu hăng hái quá đấy, điều tra lâu vậy rồi, đã ra được kết quả nào đâu? Người bị chặt mất chân trái nhiều như vậy, đều có liên quan tới nhau hết sao? Bác lên mạng tìm thử rồi, cái chuyện chặt chân này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, thời thượng cổ gọi là nguyệt túc, chính là một trong ngũ đại hình đấy. (*)”

(*) Nguyệt túc là cách gọi hình phạt chặt chân thời thượng cổ, ngũ đại hình là năm hình phạt tàn khốc nhất thời đó.

La Nhận khẽ nhếch môi: “Nếu chuyện Hoắc Tử Hồng bên này tiến triển thuận lợi thì sẽ sớm có kết quả thôi.”

Bác Trịnh có chút không yên: “Đâu có đơn giản vậy, cháu còn chẳng phải là suýt bị…con gái nuôi của bà ta đả thương sao?”

“Cô ấy?” La Nhận bật cười, “Cũng chỉ như một con mèo xù lông thôi, chọc một cái là giương nanh múa vuốt cào loạn, có điều, tối nay cháu đã nhổ sạch móng vuốt của cô ấy đi rồi.”

Bác Trịnh trách anh: “Oan gia nên cởi không nên buộc, cháu cũng đừng quá đáng.”

La Nhận biếng nhác đáp một câu: “Lập trường bất đồng thì giải quyết bằng bản lĩnh, có gì mà quá đáng chứ…”

Ánh mắt bỗng rơi lên con dao chiến bằng thép sắc lạnh.

Nói chuyện điện thoại xong, anh ném khăn mặt qua một bên, ngửa mặt ngã xuống giường.

Trần nhà được thiết kế theo kiểu cũ, trên đỉnh là một chiếc quạt trần bốn cánh phong cách Tây Âu, chỉ thuần để trang trí, hoa văn chạm rỗng bằng đồng.

La Nhận nhìn chòng chọc lên quạt trần một hồi, chợt thở dài, nhẹ giọng nói: “Cô khóc gì vậy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!