Vẻ mặt của Cố Uyển Như trở nên cực kỳ phấn khích, nhà họ Bạch ở phương Bắc là một gia tộc lớn, giàu có bậc nhất.

Bạch Hùng lại là người có dáng vẻ ốm yếu như vậy sao?
“Ông Bạch, không phải có chuyện muốn bàn bạc sao? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Cố Uyển Như rất tò mò, có thể khiến ông chủ của nhà họ Bạch đích thân ra mặt, nhất định không phải là chuyện thường.

Bạch Trần cười nói: “Cố tổng, cô là vợ của Giang Hải đúng không?”
“Hả?” Cố Uyển Như sửng sốt một chút, tại sao đột nhiên lại nhắc đến Giang Hải, sau đó cô gật đầu, “Giang Hải là chồng tôi, có chuyện gì sao?”
Bạch Trần liếc mắt nhìn Bạch Hùng một cái: “Cô nên gọi vị này là cha mới đúng!”
“Gọi là… cha? ”Cố Uyển Như sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm xuống.

“Ông Bạch, ông nói vậy là có gì? Xin hãy nói ràng một chút.


Bạch Hùng hơi ho khan, xua tay, giải thích: “Tôi là cha của Giang Hải, cô là vợ hợp pháp của nó thì đương nhiên cô chính là con dâu của tôi.


“Chuyện này! ”
Như sét đánh ngang tai, Cố Uyển Như hoàn toàn như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ.

Sao có thể như thế được, Giang Hải từng nói anh ấy là một cô nhi.

Hơn nữa, cũng chưa từng nghe Giang Hải nhắc tới anh ấy có một người cha, mà còn là chủ của nhà họ Bạch ở phương Bắc!
Không đúng!
Cố Uyển Như đột nhiên hoàn hồn: “Chồng tôi họ Giang, ông Bạch, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không?”
“Mấy chuyện như vậy không thể tùy ý mang ra đùa cợt được.


Bạch Hùng nói: “Cô thấy tôi đang giống nói đùa sao?”
Cố Uyển Như lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Giang Hải, cô vẫn không thể tin đây là sự thật.

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngay ngoài cửa.

Giang Hải, đến rồi!
Bước vào phòng họp với khuôn mặt lạnh lùng, Giang Hải liếc nhìn xung quanh, rất tự nhiên nhìn thấy Bạch Hùng đang ngồi ở giữa bàn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong ánh mắt Bạch Hùng tràn đầy yêu thương, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên ông ta có thể nhìn thấy đứa con trai của mình, nó lớn như vậy rồi, hơn nữa còn lấy vợ rồi.

Tuy nhiên, trong mắt Giang Hải lại bùng cháy một cơn thịnh nộ kinh khủng.

Ngọn lửa này, như thế muốn đốt cháy Bạch Hùng ngay tại chỗ.

“Các người, cút ra khỏi đây!” Giang Hải mở miệng, lời nói cực kỳ lạnh lùng.

“Giang Hải!” Cố Uyển Như nắm lấy cánh tay của Giang Hải.

Từ biểu hiện của Giang Hải có thể nhìn ra, Bạch Hùng thực sự là cha của Giang Hải.

Tuy nhiên, bên trong có thể có một số hiểu lầm.

“Anh bình tĩnh lại đi, ông ấy, thật sự là cha của anh sao?”
“Anh đang rất bình tĩnh.


” Giang Hải nói tiếp: “Bởi vì bình tĩnh, nên mới thả bọn họ đi, nếu không… hừ!”
Tiếng hừ lạnh này nếu là để người khác nhìn thấy, có lẽ đã bị dọa cho chết khiếp rồi.

Ngay cả nhà họ Bạch ở phương Bắc cũng không thể thừa nhận cơn thịnh nộ này của Giang Hải, anh đường đường là Đế vương.

Nhưng Bạch Hùng vẫn ngồi ở đó, biểu tình rất thờ ơ.

Đôi mắt lim dim, mờ sương nhìn con trai mình.

“Tiểu Viêm! ”
“Ban đầu là cha có lỗi với con! ”
Giang Hải quay đi, không nhìn Bạch Hùng.

Năm đó lúc anh mới chín tuổi, anh đã coi người cha của mình đã chết rồi.

Anh là người Giang gia, ngoài Giang gia ra, anh không có họ hàng gì nữa.

“Tôi không muốn lặp ông, bây giờ, lập tức, cút ngay khỏi đây!”
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, Giang Hải thật sự rất tức giận.

Bạch Lý Hưng chậm rãi đứng trước mặt Giang Hải rồi thở dài một cái: “Ông ấy bây giờ đã sắp chết rồi, cháu làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn rồi không?”
“Tàn nhẫn?” Giang Hải tức giận.

Mắt mở trừng trừng, một luồng khí tức ngột ngạt quét qua, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

“Một người phụ nữ sinh con ngoài giá thú, bị hết người nay đến người khác chỉ trỏ, những chuyện này là do ai gây ra? Ai mới là kẻ tàn nhẫn?”
“Một đứa trẻ vừa mới chín tuổi, đã trở thành cô nhi, bị người khác khinh thường, chịu biết bao tủi nhục, tôn nghiêm của nó, tất cả mọi thứ của nó đều bị người khác chà đạp, sống như một con chó bị hắt hủi.


“Ông nói cho tôi biết, cái gì mới gọi là tàn nhẫn?”
“Còn tình cảm gia đình, trước đây tôi không có, nhưng bây giờ tôi đã có rồi.


“Chú Bạch!”
“Đây là lần cuối cùng tôi gọi chú là chú Bạch, từ này về sau, tình nghĩa giữa chúng ta coi như cắt đứt.


“Bây giờ, lập tức, cút ngay cho tôi!”
Một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt Bạch Hùng khẽ rơi xuống, sắc mặt trở nên vô cùng đau khổ.

Phiền muộn, tiếc nuối, đủ loại cảm xúc đan xen, mặt mày nhăn nhó, buồn bã vô cùng.

Cứ thế ngay cả một câu nói cũng không thốt ra thành lời, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Giang Hải.

Con trai của ông ta, hận ông ta, điều này ông ta biết rõ.

Có lẽ, cả đời này ông ta cũng chỉ có thể nhìn thấy Giang Hải một lần này thôi.

Ông ta muốn nhìn thật kỹ, cho dù ánh mắt của Giang Hải hận không thể nuốt sống ông ta.

“Cố Tổng! chuyện này! ” Vị đối tác kia nhìn thấy Cố Uyển Như có vẻ mềm lòng, lập tức cầu cứu cô.

“Ông Bạch bây giờ cũng chỉ là một ông lão đang lâm bệnh nặng, bất kể trước đây ông ấy đã làm gì chuyện gì, thì mọi chuyện đã là quá khứ.



Giang Hải trừng mắt nhìn sang vị đối tác kia.

“Ông nói gì?”
“Quá khứ?”
“Chuyện này, ông nói là được sao?”
“Vậy được, ngày mai, tôi sẽ cho người giết cả nhà ông.

Mười tám năm sau, tôi xem ông có quên được không?”
Giang Hải đang trên đà bùng nổ, một nụ cười tàn nhẫn gợi lên nơi khóe miệng.

Đối tác kia rùng mình sợ hãi, rụt cổ không dám nói thêm lời nào.

Giang Hải, nói được làm được.

Ngay cả khi Giang Hải muốn tiêu diệt chín đời tổ tông nhà ông ta, nhà họ Bạch cũng sẽ không nói một lời nào.

Mấy lời a dua nịnh bợ này dường như đã đẩy mọi chuyện lên đến cực điểm.

Cố Uyển Như cắn môi, không biết nên nói gì.

Cô không hiểu thế nào là nhân quả, càng không biết cách khuyên nhủ người khác.

Huống hồ, cô có thể thấy được, Giang Hải thực sự rất tức giận.

Từ khi quen biết Giang Hải, cô chưa bao giờ thấy Giang Hải tức giận đến vậy.

“Tiểu Viêm, cháu hà tất phải như vậy?” Bạch Lý Hưng thở dài.

Ông ta có thể đoán được, Giang Hải sẽ không dễ dàng gì thừa nhận Bạch Hùng, nhưng ông ta không ngờ, Giang Hải lại có phản ứng lớn đến như vậy.

Giang Hải kéo Cố Uyển Như xoay người rời đi, chỉ để lại một câu lạnh lùng.

“Khi nào người chết, báo cho tôi một tiếng.


“Ta sẽ đốt pháo ăn mừng!”
Đây, đây là lời Giang Hải nói với cha ruột của mình sao, thật sự quá vô tình, cực kỳ lạnh lùng.

Giang Hải đã chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ có mỗi anh mới có thể hiểu được.

Giang Hải cũng không quan tâm đến những điều này, điều mà anh để tâm chính là, người đàn ông này nhìn thấy Giang gia bị hủy hoại, nhưng vẫn giương mắt làm ngơ.

Nhìn thấy Giang Hà mất đi tất cả, chịu đã kích quá lớn mà tự sát.

.

“Chờ đã!” Giọng nói run rẩy của Bạch Hùng lại vang lên.

“Cha biết chuyện liên quan đến việc Giang gia bị diệt vong.


Bước chân của Giang Hải đột nhiên dừng lại.


Từ từ, quay đầu lại nhìn.

“Ông nói cái gì?”
“Giang gia, đã đắc tội với ai, tại sao lại bị hủy hoại sau một đêm, tất cả chuyện này cha đều biết.


Giang Hải cười lạnh một tiếng, xoay người, ngồi xuống, nhìn thẳng vào Bạch Hùng.

“Nếu như ông dám lừa tôi, tôi sẽ khiến cả nhà họ Bạch chôn cùng ông.


“Đây cũng xem như là ông cho tôi một lý do để ra tay với nhà họ Bạch.


Bạch Hùng hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia sợ hãi, biểu cảm của Giang Hải cũng khiến ông ta cảm thấy run lên vì hoảng sợ.

“Được, vậy cứ lấy nhà họ Bạch ra làm ước hẹn!”
Bạch Hùng vừa định mở miệng, Giang Hải đột nhiên đưa tay ra ngăn lại.

“Ông muốn dùng tin tức này để đổi lấy cái gì?”
“Có điều kiện gì thì cứ nói luôn đi.


“Nhưng mà…”
“Nếu muốn tôi trở về nhà họ Bạch, muốn tôi nhận lại ông, thì đừng có mơ.


Mặc dù thời gian đã qua lâu rồi, nhưng Giang Hải tin rằng, chỉ cần cố gắng thì nhất định có thể tra ra chân tướng mọi chuyện, không nhất thiết phải nhận ân tình của nhà họ Bạch.

“Những gì cha nói, chỉ là những lời của một người cha muốn nói.


“Đã là cha thì làm sao có thể yêu cầu con cái của mình hồi đáp lại gì chứ.


Giang Hải cười chế nhạo: “Mấy người, không nhằm vào tiền tài của tôi, thật sự khiến tôi có chút bất ngờ đấy.


“Có điều! ”
“Đừng có dùng giọng điệu thân tình ấy, bởi vì, tôi cảm thấy thật sự rất kinh tởm.


Giang Hải liếc nhìn Cố Uyển Như một cái, anh biết những chuyện liên quan đến nhả họ Giang vẫn không nên để vợ mình biết.

Bên trong nhất định sẽ liên quan đến rất nhiều người, điều này sẽ mang lại nguy hiểm cho Cố Uyển Như.

“Vợ à, em giúp anh đi rót một tách trà đi.


Thư ký nghe xong xoay người đang định rời đi, thì Giang Hải trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Vợ, em đi đi.


Cố Uyển Như do dự một lát, ngước nhìn Bạch Hùng, rồi xoay người rời đi.

Cô biết Giang Hải không muốn để cô biết những chuyện này.

Có điều, cô cũng không bận tâm, ai mà không có bí mật chứ, chưa kể chuyện này còn liên quan đến mối thù của Giang gia.

Trong phòng, chỉ còn lại mỗi Bạch Hùng, Bạch Lý Hưng và Giang Hải, ba người ngồi đối mặt với nhau.

“Giang gia bị tiêu diệt, có liên quan đến một thứ.


Bạch Hùng chậm rãi mở miệng, hơi nhíu mày, tựa hồ đang hồi tưởng lại chuyện năm ấy.


“Thứ đó chính xác là gì, cha cũng không biết.


“Chỉ biết là thứ này có liên quan đến cỗ võ giả, nghe nói bên trong có một phần cổ võ tâm pháp hoàn chỉnh.


Giang Hải chế nhạo, đây chẳng qua chỉ là tin đồn.

Giang Hải cũng đã tìm ra sao Quang Luân rồi, không chỉ là một cái, sau khi xác nhận thì mới biết, nó có liên quan đến Liễm Sơn Đỉnh đó, còn cụ thể là để làm gì thì Giang Hải cũng không biết chính xác.

Bây giờ đỉnh cũng đã mất, thứ này cũng trở nên vô nghĩa.

“Là ai?” Giang Hải muốn biết rốt cuộc là ai.

Chậm rãi xoa xoa tay, không khỏi muốn ra tay giết chết đối phương, hơn nữa còn là muốn diệt cả nhà bọn họ.

Năm đó Giang gia máu chảy thành sông, Giang Hải nhất định phải trả mối thù này.

Bạch Hùng lắc lắc đầu nói: “Cụ thể là ai cha cũng không rõ, có điều theo cha đoán, những cổ võ thế gia đó cũng không thoát khỏi liên can.


Giang Hải cau mày: “Ông, nói xong chưa?”
Bạch Hùng chỉ nói được sao Quang Luân có liên quan đến cỗ võ thế gia, mấy lời khác đều là nhảm nhí.

Cái này làm sao gọi là biết Giang gia đã đắc tôi với ai, tại sao Giang gia lại bị diệt?
Chậm rãi lắc đầu: “Còn có, dị năng giả.


“Nước khác?” Đồng tử của Giang Hải đột nhiên co rút lại, ai cũng biết cổ võ giả trước nay cùng với dị năng giả của nước ngoài như nước với lửa.

Có một vài người ăn cây táo rào cây sung, Giang Hải cũng không lấy làm lạ, nếu nói đám cỗ võ thế gia đó có câu kết với dị năng giả, chuyện này rất không hợp lý.

Bạch Hùng nói: “Tiểu Viêm, ở Phương Đông, có rất nhiều cỗ võ thế gia, cho dù bây giờ con đã là Đế vương, cũng không nên gây thù chuốc oán với đám cổ võ thể gia ấy được.


“Tôi làm gì không liên quan đến ông.

” Giang Hải chế nhạo, cho dù có là kẻ thù với cả thiên hạ, vậy thì đã sao? Giết chết cỗ võ thế gia, vậy thì thế nào.

Cho dù đó là cỗ võ giả hay dị năng giả, trong mắt Giang Hải chẳng qua cũng chỉ là một bầy kiến lửa mà thôi.

“Ông, nói xong chưa?” Giang Hải hỏi.

Bạch Hùng biết, tiếp theo, Giang Hải là muốn đuổi mình đi.

Ông ta thở dài nhìn Giang Hải, thân thể cứng ngắc, thật không cam lòng để cho Giang Hải rời khỏi tầm mắt của mình, trong mắt của ông ta còn tràn đầy tình yêu thương của người cha dành cho con trai.

Bạch Lý Hưng nói: “Tiểu Viêm, mối quan hệ của cháu với nhà họ Bạch, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa nhà họ Bạch với tập đoàn Uyển Như chứ?”
“Hợp tác? Miễn là công bằng, đối phương là ai không quan trọng.


Về mặt này Giang Hải không để tâm.

Bạch Lý Hưng gật đầu và nhìn Bạch Hùng một cái.

Ông ta hiểu Bạch Hùng, nếu nhà họ Bạch hợp tác với tập đoàn Uyển Như, tự nhiên sẽ có lý do để thảo luận chi tiết với Cố Uyển Như.

Mà Bạch Hùng cũng đương nhiên sẽ có tư cách gặp gỡ Cố Uyển Như bàn chuyện hợp tác.

Cố Cố Uyển Như ra mặt, Giang Hải làm sao có thể trốn tránh mãi được chứ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!