“Đinh Chính Danh, người này là Đinh Chính Danh ư?”
Nghe được cái tên này, trừ Tôn Thiệu Long ra thì trên mặt mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ.
Khách sạn Khải Quan là một trong các khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố Lư Dương.

Đinh Chính Doanh là người phụ trách trực tiếp của khách sạn này, nên có thể nói là nhân vật một tay che trời, ăn sạch cả đen lẫn trắng ở thành phố Lư Dương, một số gia tộc mới nổi danh đều phải nể mặt ông ta mấy phần.
Nhưng nhân vật cường mạnh như vậy lại cung kính với Giang Thành.
Hơn nữa tiếng hô đồng thanh ban nãy: Xin chào ngài Giang!
Uy thế to lớn, âm thanh chỉnh tề khiến mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Nhất là đám người Tôn Thiệu Long, bọn họ đang cười trên nỗi đau của người khác, và chuẩn bị nhìn dáng vẻ xấu mặt của Giang Thành, bây giờ nụ cười đều cứng đơ ở khóe miệng.
Trong phút chốc, biểu cảm của bọn họ khó mà tin nổi.
“Đây… Đây là chuyện gì?”
Tôn Thiệu Long không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bèn cất tiếng hỏi.
Bây giờ, toàn bộ lãnh đạo cấp cao của khách sạn Khải Quan đều khom lưng một loạt, chào đón Giang Thành mà anh ta vốn khinh thường.
Vu Đan cũng ngơ ngác, cô ta cảm giác đầu óc của mình bị mê man.

Giang Thành mà cô ta luôn mỉa mai và coi thường, đến cùng có lai lịch gì? Thế mà có năng lực lớn như vậy, chẳng phải anh ta chỉ là một y tá nam mặc cho người khác chà đạp à?
Vu Đan bỗng nhiên chú ý đến tấm thẻ vàng được Đinh Chính Doanh nâng niu trên tay.
“Tớ nhớ ra rồi, đó là thẻ vàng chí tô của nhà họ Phương.

Không ngờ anh ta có quan hệ rất sâu sắc với nhà họ Phương.” Vu Đan ngạc nhiên, đưa tay che miệng nói khẽ.
“Gì cơ? Thẻ vàng chí tôn của nhà họ Phương?”
Tôn Thiệu Long vô cùng khiếp sợ, tuy anh ta mới về nước không lâu nhưng cũng nghe người nhà nhắc, rằng dòng họ lớn nhất của thành phố Lư Dương là nhà họ Phương, ai có móc nối quan hệ nhỏ với nhà họ Phương thì cũng là vinh dự to lớn ở Lư Dương.
Mà tấm thẻ màu vàng chí tôn này, càng đại biểu cho quan hệ vui buồn có nhau với nhà họ Phương.

Mỗi người nhận được thẻ vàng chí tôn là có quyền lực đi nghênh ngang giữa thành phố Lư Dương, không ai dám đắc tội vì đắc tội người nắm giữ tấm thẻ chí tôn đồng nghĩa đắc tội cả Phương gia.
Đắc tội nhà họ Phương ở Lư Dương thì tương đương với việc phá hủy căn cơ để sinh sống ở đây.
Khắp thành phố Lư Dương, người có thể cầm tấm thẻ chí tôn trong tay không vượt quá năm, mà bây giờ Giang Thành lại có được một tấm.

Tôn Thiệu Long nghĩ đến cảnh tượng mình nhục nhã Giang Thành lúc trước, thì hai chân của anh ta lập tức mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất.
“Giang Thành..

Đến cùng cậu có lai lịch gì?”
Tôn Thiệu Long không hiểu nổi, một y tá nam trong bệnh viện sao lại có mối quan hệ với dòng họ quyền uy nhất Lư Dương?
Đương nhiên Giang Thành biết tác dụng của tấm thẻ này, khi vừa đến thì anh đã biết nhà hàng này thuộc sở hữu của tập đoàn Phương Nguyên.

Đúng dịp có thể thử tấm thẻ dùng được hay không, không ngờ thật sự dùng rất tốt.
Đinh Chính Danh thấy Giang Thành cầm lại tấm thẻ vàng chí tôn, lập tức cung kính nói: “Thưa ngài Giang, khách sạn Khải Quan là một trong các sản nghiệp của nhà họ Phương.

Tấm thẻ vàng chí tôn mà ngài cầm trong tay, theo đúng quy định là sẽ được hưởng ưu đãi cao nhất.

Vì vậy khoản phí tối nay của ngài được miễn phí toàn bộ.

Nếu ngài có dặn dò gì khác, chúng tôi xin dốc sức thỏa mãn!”
Oanh!
Đám người Tôn Thiệu Long vốn đã rất kinh hãi, đầu óc lại bị trống rỗng vì câu nói này.
Đây là hóa đơn gần bốn mươi vạn, vậy mà được miễn phí tất cả nhờ tấm thẻ của Giang Thành, hơn nữa những chi tiêu khác vẫn được miễn phí hết.
Ưu đãi này, đúng là đãi ngộ cấp bậc hoàng đế.
Đám người Tôn Thiệu Long nghĩ mãi không ra, Giang Thành mà bọn họ còn khinh thường ban nãy, lập tức đã nâng địa vị lên mức cao quý bậc nhất.
Càng đau khổ hơn là Tôn Thiệu Long chỉ vì vài chai rượu, muốn ép buộc Giang Thành xấu mặt đi tính tiền.
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Tôn Thiệu Long càng cay đắng hơn.

Anh ta vội vàng bước đến bên cạnh Giang Thành, khuôn mặt gượng cười nói:
“Anh Giang Thành, thì ra anh giấu kĩ đến thế.

Bữa cơm này vốn là em nên mời anh, anh cũng đừng dùng thẻ quý giá như vậy.”

Vẻ mặt Vu Đan đầy nịnh nọt, cô ta cười nói: “Đúng vậy, anh Giang Thành, ban nãy thật ra anh không cầm tấm thẻ chí tôn màu vàng ra thì em cũng dự định lấy tiền thanh toán thay anh.

Tôn Thiệu Long đúng là không ra gì, mời anh ăn cơm lại bắt anh thanh toán tiền, mắc ói quá đi.”
Vu Đan không ngốc, cô biết rõ trong nhà Tôn Thiệu Long chỉ có vài sản nghiệp, so với nhà họ Phương thì còn chẳng bằng chín trâu mất một sợi lông.

Vậy nên cô ta lập tức đổi hướng, quay sang nịnh nọt Giang Thành.
Tôn Thiệu Long bị Vu Đan nhận xét như vậy, trên mặt cũng hiện vẻ tức giận.
“Ngại quá, chúng ta rất thân à?” Giang Thành bình tĩnh đáp.
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của anh, cả Tôn Thiệu Lông và Vu Đan đều lúng túng.
“Giám đốc Đinh.” Giang Thanh khẽ gọi.
“Ngài Giang có căn dặn gì thế?”
Đinh Chính Danh bước đến hỏi.
“Tôi cực kỳ không ưa mấy người này.” Giang Thành vừa nói vừa đưa tay chỉ hướng Tôn Thiệu Long.
Đầu óc Tôn Thiệu Long thảng thốt lo lắng, anh ta muốn xin thứ lỗi nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào, bây giờ thật sự xong đời rồi.
Nghe nhắc nhở của Giang Thành, Đinh Chính Danh lập tức nhìn về phía đám người Tôn Thiệu Long bằng ánh mắt tế nhị.

Ông ta rất am hiểu cách nhìn mặt để nói chuyện, vừa dò xét thì đã biết Tôn Thiệu Long từng mâu thuẫn với anh lúc trước.
Vì vậy, Đinh Chính Danh lập tức trầm giọng nói: “Ngơ ngác làm gì? Sau khi đám người này thanh toán tiền xong thì đuổi ra ngoài.

Người này, cô tra thông tin về người đặt phòng ăn riêng này đi, sau này hạn chế cậu ta tiêu xài mọi ngành hàng của tập đoàn chúng ta.”
Khí thế Đinh Chính Doanh mạnh mẽ, giọng điệu băng lãnh, dọa Tôn Thiệu Long lo sợ nơm nớp mà không biết nên làm gì.
Những người khác đã từng dùng lời nói để nhục nhã Giang Thành, giờ cũng hối hận muôn phần rồi.

Ban đầu bọn họ có thể hưởng thụ ưu đãi miễn phí tiêu xài ở nơi sang trọng này, kết quả hiện tại là phải đi theo Tôn Thiệu Long, bù thêm tiền để trả.
Vu Đan thấy vậy, vội vàng kéo tay Hứa Tình, mặt khẩn khoản cầu xin:
“Tình Tình à, dù sao chúng ta cũng là bạn thân mà, việc hôm nay không liên quan đến tớ, cậu xin họ giúp tớ đi!”

Vu Đan vẫn ôm một tia hy vọng, dù sao mối quan hệ của cô ta và Hứa Tình thời đại học cũng khá tốt.
Nhưng mà, khi Hứa Tình nghe Vu Đan nói thì lạnh lùng quay đầu, nhấc tay tát một phát, vả thẳng vào mặt cô ta.
Bốp!
Âm thanh trong trẻo vang vọng toàn bộ căn phòng.
Vu Đan bị đánh lệch đầu sang một bên, tóc tai rối bù xõa trên trán.
Biểu cảm cô ta sững sờ nhìn Hứa Tình, làm sao cô ta cũng không dám nghĩ Hứa Tình sẽ đánh mình, hơn nữa đôi mắt của Hứa Tình, cô ta chỉ thấy được sự lạnh lẽo.
“Khi cô bắt đầu quyết định sỉ nhục chồng tôi, thì cô đã không xứng đáng làm bạn.” Giọng điệu Hứa Tình lạnh lẽo.
Giang Thanh nghe thế cũng khiếp sợ, anh không ngờ Hứa Tình sẽ bảo vệ mình như thế, đến mức cả bạn thân cũng không cần.
Ngay lập tức, bảo vệ xuất hiện mang đám người Tôn Thiệu Long rời khỏi.

Giờ phút này, Tôn Thiệu Long hối hận muốn chết, tại sao mình lại muốn tìm đường chết, đi đắc tội với người đáng sợ như vậy chứ.
Đinh Chính Danh cung kính nói với Giang Thành: “Thưa ngài Giang, với thân phận của ngài thì nên ăn cơm trong căn phòng chí tôn ở chỗ chúng tôi.

Có cần tôi sắp xếp lại một chút cho ngài không?”
“Không cần đâu, chúng tôi ăn xong rồi.” Giang Thành nói xong thì rời khỏi đây cùng Hứa Tình.
Cánh tay mảnh khảnh của Hứa Tình nhẹ nhàng khoác lên tay Giang Thành, sau lưng bọn họ truyền đến âm thanh vô cùng cung kính: “Kính chào ngài Giang, phu nhân Giang.”
Sau khi vào trong xe, Giang Thành ngồi ở ghế lái phụ nhìn Hứa Tình, nói:
“Em cảm thấy sao? Hôm nay anh không bị mất mặt trước mặt bạn học của em chứ?”
Giang thành cũng biết ý của Hứa Tình khi mang mình cùng tham gia họp lớp ngày hôm nay.

Trước đây Giang Thành kia quá nhát gan, mặc dù hai người chỉ là cưới giả nhưng trong lòng cô thật ra vẫn mong chồng giúp mình nở mày nở mặt.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Giang Thành mới móc ra tấm thẻ kia để vả mặt những người khinh thường mình, góp một phần sức lực cho Giang Thành kia thoát khỏi uất ức vì danh xưng chàng ở rể.
Hứa Tình đưa tay chống cằm, lạnh nhạt nói: “Cũng tạm.”
Nhưng thật ra trong lòng Hứa Tình đã hết sức hài lòng.

Giang Thành của bây giờ hoàn toàn không như ngày trước, anh không ra tay thì thôi, vừa ra tay là khiếp sợ mọi người, tính cách anh còn biết nhẫn nhịn và quyết đoán, biểu hiện có thể nói là rất tốt.
Tuy nhiên Hứa Tình không muốn Giang Thành kiêu ngạo nên cô chỉ nói tạm được.

Cô biết trước đó anh đã cứu mạng thiên kim nhà họ Phương nên mới có thể lấy ra tấm thẻ chí tôn màu vàng, khi đó cô cũng không ngạc nhiên lắm.
Giang Thành và Hứa Tình về nhà, vừa vào cổng đã nghe giọng Chu Lân.
“Bác trai, bức tranh này là có người tặng cho bố cháu.


Bố cháu cũng không biết cách thưởng thức nên cháu mang đến đây biếu bác ạ.” Chu Lân cười nói.
Hứa Tình bước vào phòng khách, liếc mắt nhìn Chu Lân, giọng cô lạnh lẽo hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Chu Lân thấy Hứa Tình về, vội vàng đứng dậy nói:
“Tình Tình, em về rồi à? Anh Giang Thành đâu?”
Hứa Tình thấy Chu Lân cứ dây dưa với mình bèn không để ý anh ta nữa, cô trực tiếp vào phòng của mình.
Giang Thành bước đến gần Chu Lân, nói: “Lại tìm tôi làm gì?”
Chu Lân thấy Giang Thành thì lòng đầy biết ơn, tiến đến kéo tay anh, nói:
“Anh Giang Thành, anh bốc đống thuốc kia cho em rất dễ dùng ạ.

Em mới uống hai ngày mà đã cảm giác sắp hồi phục hoàn toàn ạ.”
Trước đó Chu Lân chỉ ôm tâm lý ngựa chết chữa thành ngựa sống mà thôi.

Nhưng hai ngày uống thuốc, quả thật cơ thể anh ta đã hồi phục.

Chiều tối hôm đó, anh ta tìm một cô nàng tiểu thư thử nghiệm một lần, rốt cuộc lại có cảm giác oai hùng, phấn chấn lần nữa.
Lúc này anh ta mới thật lòng bội phục Giang Thành, vậy nên đã mang theo bức tranh đến lấy lòng bố Hứa Tình, thật ra là cách biến tướng để lấy lòng Giang Thành.
Giang Thành lạnh nhạt nói: “Chúc mừng cậu, nếu không còn chuyện gì thì cậu có thể đi.”
Mặc dù Giang Thành lại nói năng lỗ mãng một lần nữa, nhưng Chu Lân cũng chẳng tức giận chút nào.

Gương mặt anh ta đầy ý cười, nói với anh:
“Anh Giang Thành, thật ra em đến tìm anh là có chút việc ạ.”
“Có việc gì?”
“Là một anh con trai của khách hàng quan trọng với bố em, cậu ấy mắc bệnh nặng, tìm rất nhiều danh y cũng không trị hết.

Bố em thấy em khỏi hẳn thì muốn mời anh điều trị giúp cậu ta.

Anh yên tâm, nhà đó có nhiều tiền, tiền chữa bệnh không cần lo.” Khuôn mặt Chu Lân đầy ý cười.
Giang Thành vốn dĩ định từ chối thẳng thừng nhưng anh nghĩ lại trong nhà mình rất nghèo khó, bố mẹ đều phải kiếm tiền nhờ một cái quán nhỏ, hơn nữa mình cũng cần tiền để phụ giúp bố mẹ.
Giang Thành gật đầu nhẹ, nói: “Được, ngày mai tôi sẽ đi xem với cậu.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!