Dĩ nhiên là Giang Thành hiểu rất rõ nếu như không phải Quý Khang Long cứ muốn tìm anh báo thù thì có lẽ hai người ở trong nhà xưởng của anh sẽ không bị giết chết đâu.
Thế nên hai người kia là do Quý Khang Long gián tiếp hại chết, cũng chính vì lý do ấy nên Giang Thành mới xuống tay tàn nhẫn như thế với ông ta.
Quý Khang Long nào chịu được đòn tấn công mạnh mẽ như thế của Giang Thành chứ.

Ông ta phun ra một ngụm máu ngã vật ra đất rồi luôn miệng kêu la thảm thiết.
“Thằng chó kia mày đừng vội mừng, hôm nay sư huynh của tao đang ở đây, tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn.” Huệ Trung Tường lấy ra vài lá bùa rồi lạnh lùng hét lên với Giang Thành.
“À thế cơ à, chỉ bằng hai người thì chưa xứng để tôi phải dùng thực lực thật của mình đâu.” Giang Thành quay người lại nhìn Huệ Trung Tường và Huệ Trung Tuyên bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hai người này hại chết người ta không chớp mắt, thậm chí còn đào cả mộ của trẻ con lên để bày binh bố trận, đúng là khiến cho người ta căm phẫn tới cùng cực.
Huệ Trung Tường từng giao đấu với Giang Thành rồi, ông ta nhìn thấy ánh mắt đáng sợ này của Giang Thành thì tự nhiên cảm thấy hơi sợ.
“Ngông cuồng.”
Huệ Trung Tuyên nghe thấy những lời ngông cuồng đó của Giang Thành thì đột nhiên trong tay xuất hiện một cây kiếm gỗ đào.
Sau đó, ông ta hất lá bùa trong tay, kiếm gỗ đào đâm xuyên qua lá bùa.

Chỉ thấy ánh lửa lóe lên, nó vốn là một thanh kiếm gỗ đào nhưng chẳng mấy chốc đã biến thành một thanh kiếm sắc bén rồi.
Ánh mắt Huệ Trung Tuyên ẩn chứa sự lạnh lùng, ông ta nhanh chóng lao tới chỗ của Giang Thành, thanh kiếm trong tay ông ta nhắm ngay vào yết hầu của anh.
Hiển nhiên Huệ Trung Tuyên muốn một nhát kiếm giết chết Giang Thành luôn.
Giang Thành nhìn thấy hành động đó của Huệ Trung Tuyên nhưng hoàn toàn không có động tác nhúc nhích nào.
“Hừ.”
Huệ Trung Tuyên thấy Giang Thành không phản kháng thì cứ nghĩ là anh không phản ứng kịp, thế nên mới khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Tiếp theo, đúng lúc Huệ Trung Tuyên tưởng rằng mình có thể giết chết Giang Thành bằng một nhát kiếm thì đột nhiên thanh kiếm trong tay ông ta bỗng bị chặn lại khi chỉ cách cổ họng Giang Thành một centimet nữa thôi.

Nó khó mà tiến lên trước thêm một phân nào nữa.
“Chuyện này… Sao có thể như thế được cơ chứ?”
Hai tay Huệ Trung Tuyên cầm thanh kiếm, ông ta cố dùng sức muốn đâm vào cổ Giang Thành.

Thế nhưng cho dù Huệ Trung Tường có dùng sức như thế nào đi chăng nữa thì thanh kiếm trong tay ông ta cũng không mảy may nhúc nhích thêm được tí nào.
Đột nhiên Huệ Trung Tuyên nhíu chặt mày lại.


Ông ta nhìn thấy Giang Thành nắm lấy lưỡi kiếm của mình, thế nhưng lưỡi kiếm sắc bén ấy lại không hề làm bàn tay của anh bị thương.
Huệ Trung Tuyên biết thanh kiếm của mình sắc bén đến nhường nào.

Đừng nói là bàn tay mà đến cả tấm thép nó cũng dễ dàng đâm thủng ấy chứ, thế nhưng nó lại bị Giang Thành nắm chặt trong tay như vậy.
“Ông là sư huynh của ông ta ư? Thực lực của ông cũng chỉ đến thế này thôi hả.” Giọng nói hờ hững của Giang Thành lọt vào trong tai của Huệ Trung Tuyên.
Huệ Trung Tuyên đang định giằng kiếm về, bỗng nhiên nhìn thấy Giang Thành gập mạnh bàn tay, trực tiếp bẻ cong thanh kiếm sắc bén của ông ta.
Sau đó Giang Thành giơ tay lên đấm một cú vào đầu Huệ Trung Tuyên.
“Muốn chết hử!”
Vẻ mặt của Huệ Trung Tuyên bất chợt thay đổi, ông ta cũng phản đòn lại.

Một cú đấm của ông ta cũng chứa sức mạnh khoảng mấy trăm cân, người bình thường mà đấu tay đôi với ông ta thì chắc chắn không thể sống nổi.
Nhưng khi nắm đấm của Huệ Trung Tuyên và Giang Thành đối kháng với nhau, ông ta cảm giác dường như nắm đấm của mình đang va phải chiếc xe tải lao vút trên đường.
Trong khoảnh khắc, Huệ Trung Tuyên cảm nhận được sức mạnh này cũng giống như biển cả mênh mông trút xuống người ông ta vậy.

Xương cốt của ông ta vỡ nát ngay lập tức, áo sơ mi trên cánh tay cũng bị xé tan tác thành từng mảnh.
Sau đó cả cơ thể của Huệ Trung Tuyên bị bắn thẳng bay ra ngoài.
“Cậu… rốt cuộc cậu là ai?” Huệ Trung Tuyên rơi mạnh xuống dưới đất, lúc này một cánh tay của ông ta đã bị đứt gân rồi, ông ta sợ hãi nhìn về phía Giang Thành rồi hỏi.
Giang Thành vứt thanh kiếm sắc bén đã bị bẻ cong trong tay mình xuống dưới đất, anh nhìn Huệ Trung Tuyên bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Ông chưa xứng để biết tôi là ai.” Giang Thành vừa nói vừa rảo bước đi về phía Huệ Trung Tuyên.
“Đáng ghét, đi chết đi.”
Huệ Trung Tuyên lồm cồm bò dậy, bàn tay còn lành lặn lấy ra tấm bùa màu xanh lam từ trong ngực.
Giang Thành nhìn thấy lá bùa ấy thì vẻ mặt của anh đột nhiên trở lên nghiêm túc hẳn.

Tất nhiên anh biết rất rõ màu sắc khác nhau của những lá bùa đại diện cho những cấp bậc không giống nhau của chúng.
Cấp bậc từ thấp đến cao theo thứ tự là màu vàng màu xanh lam màu đỏ và màu tím.
Thật lòng thì Huệ Trung Tuyên cũng không muốn dùng lá bùa quý giá như thế này làm gì đâu, nhưng bây giờ là lúc sinh tử nếu như ông ta còn không dùng nó thì nhất định sẽ chết mất.
Trong mắt Huệ Trung Tuyên ẩn chứa sự độc ác, ông ta vừa định ném lá bùa ra thì chợt phát hiện cơ thể của mình không tài nào nhúc nhích được.
Dù cho Huệ Trung Tuyên có giãy dụa như thế nào, cơ thể của ông ta cũng không thể động đậy được.

“Lá bùa này không tồi đâu, tôi nhận nó vậy.” Giang Thành khoan thai đi đến trước mặt Huệ Trung Tuyên, anh đưa tay cất lá bùa màu xanh trong tay ông ta đi.
Huệ Trung Tuyên nhìn Giang Thành đứng trước mặt mình.

Lúc này ông ta mới phát hiện ra trên ngực của mình có hai chiếc ngân châm phong bế toàn bộ kinh mạch của mình, thế nên ông ta mới không làm gì được.
“Sư đệ, mau tới đây giúp anh đi.”
Lúc này Huệ Trung Tuyên đang vô cùng sợ hãi, ông ta vội gọi sư đệ của mình lại giúp đỡ.

Thế nhưng sau khi gọi, ông ta mới phát hiện ra chẳng có một chút động tĩnh nào cả.
Hóa ra trước đó Huệ Trung Tuờng đã nhìn ra tình hình không được bình thường nên vội vàng chạy mất dạng rồi.

Ông ta chẳng thèm đoái hoài đến người là sư huynh như Huệ Trung Tuyên.
“Lấy một cánh tay của ông coi như bồi thường cho công nhân đã bị ông hại chết.” Giang Thành nhẹ giọng nói với Huệ Trung Tuyên.
“Mày… A!”
Huệ Trung Tuyên còn chưa kịp nói xong thì đã cảm giác một cánh tay khác của mình cũng bị Giang Thành đánh gãy, ông ta lập tức kêu la thảm thiết, trên trán đổ đầy mồ hôi.
“Cánh tay này là để bồi thường cho công nhân đã bị ông hại chết.” Giang Thành bẻ gãy cánh tay khác của Huệ Trung Tuyên rồi lạnh lùng nói với ông ta.
“Thằng chó, mày dám làm như thế với tao, Quỷ Môn Tông của tao sẽ không tha cho mày đâu.”
Huệ Trung Tuyên lạnh lùng cảnh cáo Giang Thành.
“Quỷ Môn Tông ư?”
Giang Thành nhíu chặt lông mày, anh thật sự chưa nghe đến tông môn này bao giờ.
“Tao nói cho mày biết… A!”
Huệ Trung Tuyên còn chưa nói xong thì ông ta lại cảm thấy chân của mình lại bị Giang Thành đánh gãy rồi, ông ta loạng choạng ngã lăn ra đất.
“Tôi chẳng biết tông môn của ông là cái thá gì cả, tôi cũng không muốn biết đâu.” Giang Thành đứng nhìn xuống Huệ Trung Tuyên từ trên cao, anh lạnh lùng nói.
Trong lúc Huệ Trung Tuyên bị Giang Thành đối xử như thế, Quý Khang Long đứng gần đã nhìn thấy hết tất cả mọi thứ rồi.

Ban đầu ông ta vốn cho rằng đại sư Huệ Trung Tuyên đánh bại được Giang Thành nhưng ông ta đâu ngờ rằng bây giờ Huệ Trung Tuyên lại bị Giang Thành phế bỏ hai tay và một chân cơ chứ.
“Giang đại gia, Giang đại gia, tôi biết sai rồi.


Tôi không nên tìm cậu gây phiền phức mới phải.

Con trai của tôi tội đáng muôn chết, cậu thả tôi ra đi được không.”
Quý Khang Long không thèm để ý đến vết thương trên người mình.

Ông ta chật vật quỳ xuống dưới đất, liên túc dập đầu van xin Giang Thành.
Bây giờ Quý Khang Long hối hận đến phát điên lên, ông ta thật sự không nên đắc tội với một người đáng sợ như Giang Thành vì thằng con không có bản lĩnh kia của mình.
“Bây giờ ông biết hối hận rồi à.”
Giang Thành lạnh lùng nhìn Quý Khang Long quỳ một bên, anh bình thản hỏi.
“Giang đại sư, không phải… Không phải tôi mời bọn họ tới đâu, là họ tự tới tìm tôi, bảo rằng có thể báo thù giúp.”
Quý Khang Long vừa lạy vừa giải thích với Giang Thành.
Giang Thành nghe xong thì hơi nghi ngờ ở trong lòng.

Hai người này biết huyền thuật này không phải Quý Khang Long mời đến, ngược lại là chủ động tìm mình gây chuyện.

Lẽ nào phía sau còn có người sai khiến bọn họ ư?
“Tất cả đứng im cho tôi.”
Lúc này Thẩm Băng đạp cánh cửa phòng ra, cô ấy dẫn theo Tiêu Chấn và vài bộ đội đặc chủng xông vào trong phòng.
“Chuyện này…”
Thẩm Băng cầm súng trong tay, đang chuẩn bị tới để trợ giúp Giang Thành.

Nhưng khi bước vào, cô ấy trông thấy Huệ Trung Tuyên đã bị Giang Thành đánh ngã trên mặt đất rồi.
Thẩm Băng biết rõ sự đáng sợ của Huệ Trung Tuyên nên mới không dám tùy tiện xông vào.

Lúc ở bên ngoài, cô ấy đang xin bộ đội đặc chủng tới đây viện trợ, tuy nhiên Giang Thành nói anh muốn vào trước, Thẩm Băng cũng đồng ý.
Nhưng Thẩm Băng không ngờ rằng một mình Giang Thành cũng có thể giải quyết được Huệ Trung Tuyên, thực lực của anh thật đáng gờm.
Sau khi bộ đội đặc chủng xông vào trong phòng, bọn họ nhanh chóng chĩa súng vào Giang Thành.

Họ tưởng rằng anh là người cần phải bắt, dù sao thì những người khác đều bị đánh ngã sõng soài xuống dưới đất.
“Dừng tay!”
Thẩm Băng hét lên với các bộ đội đặc chủng, lúc này họ mới dừng tay lại.
“Anh ấy không phải là mục tiêu của chúng ta, mục tiêu là những người đang nằm trên mặt đất kìa.” Thẩm Băng nói với họ.
Các bộ đội đặc chủng nhìn thoáng qua Huệ Trung Tuyên đang kêu la thảm thiết trên mặt đất, cả chân và tay đều bị đánh gãy.


Khóe miệng họ không khỏi co quắp, người này thù ghét ông ta nhiều thế nào mới xuống tay nặng như vậy chứ.
Mấy người bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt cất còng tay đi.

Ông ta đã ra nông nỗi này thì không cần đeo còng tay làm gì nữa.

Tiếp theo, đội viên đặc chủng áp giải Huệ Trung Tuyên rời đi.
“Anh Giang ơi, chuyện này không liên quan đến tôi.

Không liên quan gì đến tôi hết.” Quý Khang Long bị mấy bộ đội đặc chủng còng tay, ông ta vội vàng hét về phía Giang Thành.
Dĩ nhiên Giang Thành sẽ làm ngơ Quý Khang Long, còn Thẩm Băng cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.
“Không nhìn ra thực lực của cậu lại mạnh như thế đấy.” Thẩm Băng cất súng đi rồi nói với Giang Thành.
“Cũng tàm tạm thôi.” Giang Thành hờ hững nói, anh chỉ muốn báo thù giúp những công nhân trên công trường của mình mà thôi.
“Cậu có biết những người vừa rồi là ai không?” Thẩm Băng nhìn thấy dáng vẻ không thèm để ý của Giang Thành thì không biết làm sao.
“Chẳng phải là người của Quỷ Môn Tông đó sao.” Giang Thành hờ hững nói.
“Cậu biết Quỷ Môn Tông ư?” Thẩm Băng ngạc nhiên hỏi.
“Tôi không biết, ban nãy ông ta lấy nó ra để hù dọa tôi.

Nhưng mặc kệ đó là ai, chạm vào người của tôi thì nhất định phải trả giá rất đắt.” Giang Thành lạnh lùng nói.
Thẩm băng chẳng biết nói gì cả, cô ấy hiểu rất ít về Quỷ Môn Tông.

Nhưng Cục An Ninh Dân Sự đã chết không dưới năm người vì đối phó Huệ Trung Tuyên.
“Có điều cũng khá đáng tiếc, cá lớn thì bắt được rồi nhưng lại để cho con cá nhỏ chạy mất.” Giang Thành thở dài bất đắc dĩ.
“Cái người tên Huệ Trung Tuờng kia không đáng lo đâu, độ nguy hiểm của ông ta nhỏ hơn Huệ Trung Tuyên rất nhiều.

Trước sau gì cũng tóm được ông ta thôi.” Thẩm Băng nói.
Giang Thành cũng biết bản lĩnh của Huệ Trung Tường thật sự kém hơn Huệ Trung Tuyên rất nhiều.
“Vậy phải xem cô thể hiện rồi.”
Giang Thành cười nói với Thẩm Băng: “Lần này cô bắt được ông ta cũng coi như là lập được công lớn nhỉ.”
“Cũng bình thường thôi, nhưng mà tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”
Thẩm Băng nhìn Giang Thành rồi nói: “Cậu có muốn gia nhập vào Cục An Ninh Dân Sự chúng tôi không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!