Trên thực tế đúng là đang cầu hôn.

Hơn nữa người cầu hôn và người được cầu hôn đều là nhân vật có tiếng tăm ở Kim Châu.

Người đàn ông mặc bộ vest màu trắng quỳ một gối dưới đất là Viên Thiếu Khang, cậu chủ của Bất động sản Âu Hào.

Người phụ nữ xinh đẹp với gương mặt lạnh nhạt đứng trước mặt Viên Thiếu Khang là Hàn Phương Nhiên, vợ của Đinh Dũng.

Lúc này hai tay Viên Thiếu Khang cầm một chiếc nhẫn kim cương đính pha lê, nói với vẻ đầy chân tình: “Phương Nhiên, lấy anh nhé, thằng vô dụng như Đinh Dũng không xứng với em, chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em”.

Hàn Phương Nhiên lùi về phía sau một bước sau đó lạnh lùng nhìn Viên Thiếu Khang và nói: “Viên Thiếu Khang, tôi nói lại một lần nữa, cho dù Đinh Dũng vô dụng thế nào, tôi cũng sẽ không ly hôn với anh ấy, tôi khuyên anh hãy sớm từ bỏ suy nghĩ này đi!”.

“Phương Nhiên, việc gì em phải như vậy chứ? Cuộc đời em còn rất dài, không cần thiết phải lãng phí thời gian cho kẻ vô dụng như tên Đinh Dũng kia.

Em thử hỏi lòng mình xem, khi ở bên cạnh Đinh Dũng, anh ta đã khiến em vui vẻ bao giờ chưa?”, Viên Thiếu Khang thở dài, hắn ta thật sự thích Hàn Phương Nhiên, nếu không thì sao một cậu chủ tập đoàn trị giá hàng chục tỷ như hắn ta sao lại muốn lấy một người phụ nữ đã kết hôn chứ?
Câu này của Viên Thiếu Khang đã nói trúng tim đen của Hàn Phương Nhiên.

Đúng là trong một năm ở bên cạnh Đinh Dũng, cô rất ít khi cười, thậm chí cả nhà họ Hàn phải chịu không ít lời chỉ trích vì Đinh Dũng.


Thấy Hàn Phương Nhiên hơi dao động, trên mặt Viên Thiếu Khang bất giác xuất hiện vẻ vui mừng, hắn ta tiếp tục khuyên nhủ: “Phương Nhiên, em không suy nghĩ cho bản thân cũng phải suy nghĩ cho bác trai bác gái.

Hai bác nuôi em khôn lớn cũng không dễ dàng gì, bây giờ vốn dĩ hai bác phải an hưởng tuổi già, nhưng vì Đinh Dũng không có tiền đồ, hai bác đi đâu cũng mất hết thể diện, em nhẫn tâm nhìn hai bác như vậy sao?”.

Nhìn Viên Thiếu Khang tràn đầy chân tình, Lâm Hồng Ngạn liền cảm thấy hài lòng, cho dù nhìn từ mặt nào, Viên Thiếu Khang đều là sự lựa chọn tốt nhất, tài sản của gia đình hắn ta trị giá bạc tỷ, lại ân cần, quan trọng hơn là Viên Thiếu Khang thật sự thích Hàn Phương Nhiên, còn không để ý đến chuyện Hàn Phương Nhiên đã kết hôn, con rể như thế này, có thắp đèn lồng lên cũng không tìm được.

So với Viên Thiếu Khang, Đinh Dũng giống như con cóc trong cống rãnh, thật sự là chẳng ra làm sao.

Lâm Hồng Ngạn xúc động, còn muốn nhận lời thay cho Hàn Phương Nhiên.

“Phương Nhiên, Đinh Dũng và em chỉ là một vở hài kịch, anh và em mới là trời sinh một đôi”, Viên Thiếu Khang tận tình khuyên bảo, nói xong hắn ta lại chỉ về phía chiếc xe Lamborghini màu đỏ tươi ở phía sau: “Phương Nhiên, em nhìn thấy chiếc xe Lamborghini ở phía sau này chưa? Anh mua nó vì em, chỉ cần em đồng ý lấy anh, anh sẽ bảo bố anh tặng cho bác trai bác gái ba căn biệt thự ở Ngự Cảnh Uyển làm sính lễ”.

Ba căn biệt thự ở Ngự Cảnh Uyển?
Nghe thấy Viên Thiếu Khang nói như vậy, Lâm Hồng Ngạn trợn tròn mắt.

Ngự Cảnh Uyển là khu dân cư cao cấp không kém gì so với biệt thự Hương Sơn, chọn đại một căn biệt thự, giá cũng hơn chục triệu nhân dân tệ rồi, ba căn biệt thự là hơn ba mươi triệu nhân dân tệ đấy!
Không chỉ Lâm Hồng Ngạn động lòng, mà trên mặt không ít chủ hộ trong khu dân cư đang hóng chuyện lúc này cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ và ghen tị.

Bọn họ chưa gặp cảnh này bao giờ, vì cưới một người phụ nữ mà lấy một chiếc xe Lamboghini làm tiền biếu, tặng ba căn biệt thự làm sính lễ, số Hàn Phương Nhiên sao mà tốt thế, sao lại được nhiều người giàu có thích như vậy?
Lúc này, Đinh Dũng đi xe điện thong thả về nhà.


Từ chỗ xa tít tắp, Đinh Dũng đã nhìn thấy đám người vây quanh cửa nhà mình, khi lại gần nghe ngóng, mặt anh lập tức sầm lại.

“Có phải não Hàn Phương Nhiên bị úng nước rồi không? Chuyện này còn phải suy nghĩ à? So với con nhà giàu như Viên Thiếu Khang, Đinh Dũng chỉ là một bãi phân chó, không, còn không bằng một bãi phân chó, ít nhất là không phải ai cũng muốn giẫm phải phân chó”.

“Đúng vậy, một chiếc xe Lamborghini, ba căn biệt thự, nếu tôi là Hàn Phương Nhiên, hôm nay tôi sẽ nhận lời gả cho Viên Thiếu Khang”.

Hai người phụ trang điểm đậm đang bàn tán một cách không hề kiêng kị, hoàn toàn không phát hiện ra cái người không bằng phân chó kia đã đứng ở phía sau bọn họ.

Nhưng lúc này Đinh Dũng cũng giận sôi tiết, anh chỉ mới ra ngoài mua chút đồ thôi mà đã có người chạy đến nhà anh, muốn đập chậu cướp hoa, cướp vợ anh, hắn ta tưởng Đinh Dũng là quả hồng mềm, muốn bóp là bóp hả?
“Tránh ra, để tôi vào”, Đinh Dũng bực bội nói.

Đám người tự động nhường đường, sau đó Đinh Dũng ngồi lên xe điện, anh vặn mạnh tay lái, chiếc xe điện lao về phía Viên Thiếu Khang giống như mũi tên bắn ra khỏi cung tên.

Lúc này Viên Thiếu Khang đang quỳ nửa gối trước mặt Hàn Phương Nhiên vẫn chưa biết chuyện Đinh Dũng đã đến phía sau hắn ta, hơn nữa còn đi một chiếc xe điện đâm vào hắn ta.

“Phương Nhiên…”.


Viên Thiếu Khang còn muốn nói tiếp thì đột nhiên hắn ta cảm thấy sự bất thường phía sau mình.

Đinh Dũng lái xe điện, đâm thẳng vào trái tim màu đỏ xếp từ 999 bông hoa hồng, sau đó không hề do dự đâm Viên Thiếu Khang.

Viên Thiếu Khang quay đầu, khi nhìn thấy chiếc xe điện của Đinh Dũng lao về phía mình giống như ngựa hoang bị tuột dây cương, hắn ta lập tức sợ đến mức hồn phách lên mây, sau đó vô thức trốn về phía sau.

Nhưng Đinh Dũng lại cười khẩy, anh nắm tay lái, bóp mạnh phanh xe, thực hiện một cú vẩy đuôi xe đẹp mặt trước mặt mọi người.

“Rầm”.

Đuôi xe điện của Đinh Dũng đập trúng Viên Thiếu Khang làm hắn ta bay ra ngoài giống như quả bóng.

Viên Thiếu Khang bị va mạnh đến mức xây xẩm mặt mày, hắn ta cảm giác cả người như rụng rời.

“Đinh Dũng, anh…”, Viên Thiếu Khang vừa định mở miệng mắng nhưng Đinh Dũng đã đến trước mặt hắn ta.

Một giây sau, Viên Thiếu Khang cảm thấy cổ mình bị thít chặt, tiếp theo Đinh Dũng tóm lấy cổ áo sau và xách hắn ta lên giống như xách gà con.

“Ranh con, mày cũng to gan nhỉ, dám tán tỉnh vợ tao?”, Đinh Dũng hung hăng lên tiếng, anh thật sự không ngờ được, Viên Thiếu Khang lại không coi ai ra gì đến mức này.

Anh còn chưa ly hôn với Hàn Phương Nhiên đã dám chạy đến cửa nhà anh cầu hôn cô ấy, thật sự là không coi anh ra gì.

Nhìn ánh mắt hung ác của Đinh Dũng, Viên Thiếu Khang bất giác run lên, sao cái thằng vô dụng này lại có ánh mắt đáng sợ như vậy? Ngữ khí của hắn ta bất giác trở nên mềm mỏng: “Đinh Dũng, tôi thật sự thích Phương Nhiên, tôi muốn cạnh tranh công bằng với anh…”.


“Cạnh tranh con mẹ nhà mày!”, Đinh Dũng không nhịn được mắng, đầu óc thằng này toàn phân à? Hàn Phương Nhiên đã kết hôn với ông đây một năm rồi, lúc này mày còn nhắc đến cạnh tranh với ông?
“Có gì bình tĩnh nói, anh đừng có mắng người khác”.

“Mắng người?”, Đinh Dũng cười lạnh một tiếng: “Hôm nay ông đây không chỉ muốn mắng người mà còn muốn đánh người”, sau khi nói xong, Đinh Dũng đạp Viên Thiếu Khang ngã xuống đất.

“Có người đánh tôi! Có người đánh tôi! Người đâu?”, Viên Thiếu Khang lập tức luống cuống, hôm nay hắn ta ra ngoài không dẫn vệ sĩ theo, bình thường hắn ta dùng hết khả năng của mình vào việc đấu khẩu, còn khả năng đánh nhau với người ta lại rất yếu, đánh nhau với Đinh Dũng, hắn ta còn chẳng dám nghĩ đến.

“Gọi đi, mày có gọi rách họng cũng không có ai đến cứu mày đâu”, Đinh Dũng cười hì hì, anh xắn tay áo lên, lại đá một cái vào mông Viên Thiếu Khang.

Viên Thiếu Khang thảm thiết kêu lên, sau đó hắn ta trốn vào sau Lâm Hồng Ngạn.

“Bác gái, cứu cháu”.

Mặt Lâm Hồng Ngạn u ám đến mức đáng sợ, vừa nãy bà ta còn cảm thấy Viên Thiếu Khang là một chàng rể không tồi, nhưng trong chớp mắt, biểu hiện của hắn ta làm Lâm Hồng Ngạn không thể tin được, làm gì có người đàn ông nào bị người khác đánh lại trốn phía sau phụ nữ cầu cứu chứ?
“Đinh Dũng, cậu muốn làm gì, nếu cậu Viên bị thương thì thằng vô dụng là cậu chết là cái chắc, đừng làm liên lụy đến chúng tôi!”, Lâm Hồng Ngạn vội vàng lên tiếng, còn bảo vệ Viên Thiếu Khang ở phía sau.

Thấy Lâm Hồng Ngạn giúp mình, Viên Thiếu Khang bất giác đắc ý nhìn Đinh Dũng, ý tứ rất rõ ràng, mẹ vợ anh còn giúp tôi, anh lấy cái gì đấu với tôi?
“Mẹ, mẹ làm như vậy là có ý gì? Người khác sắp làm một bãi lên đầu con rồi, con còn không được phản kháng sao?”, khuôn mặt Đinh Dũng lạnh lẽo đến mức đáng sợ, bình thường Lâm Hồng Ngạn có thể mắng anh là đồ vô dụng, anh có thể không để bụng, vì dù sao anh và bà ta cũng là người một nhà.

Nhưng bây giờ Lâm Hồng Ngạn lại giúp một người ngoài theo đuổi vợ anh trước mặt anh, sao anh có thể chịu đựng được chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!