Hơn chín giờ tối, sân bóng rổ Trường Thanh lẽ ra phải yên tĩnh thì giờ lại ồn ào huyên náo giống như đang diễn ra cuộc thi đấu quan trọng lắm, khán giả vây xem không chỉ có nữ sinh mà còn có rất đông nam sinh, có điều họ đến để xem bóng hay đến để xem gái thì khó mà nói. Tóm lại, nhờ số lượng khán giả, trận bóng vốn dĩ chỉ là chơi cho vui đã gần như biến thành cuộc so tài giữa hai khoa.

Tất nhiên chỉ là gần như chứ vẫn còn chênh lệch với thi đấu thật sự, ví dụ như vì họ không đăng ký với trường nên sân bóng không được bật đèn mà họ chỉ nương theo các cột đèn đường dọc sân vận động để chơi, khán giả cũng chỉ có thể dựa vào quần áo để phân biệt hai đội chứ không thể thấy rõ mặt.

Không biết ai bắt đầu, mọi người rối rít mở đèn pin điện thoại, sân bóng bỗng chốc sáng rỡ, rốt cuộc cũng nhận ra ai là ai, mà Cố Chi Thu mặc bộ đồ bóng rổ màu đỏ mang số 11 lập tức trở thành tiêu điểm, trong đám đông vang lên tiếng nói của một cô gái, “Nhan sắc của Cố thần lên một tầm cao mới khi mặc áo đỏ.”

“Chuẩn, bình thường cậu ấy ăn mặc tối giản, đa số toàn mặc màu trắng, đen, xám, không ngờ mặc màu đỏ mà vẫn nhã nhặn chết được.”

“Nam thần trắng nên mặc gì cũng đẹp, các cậu nhìn tay chân của cậu ấy kìa, như phát sáng vậy á, tớ là con gái mà cũng thấy ghen tị, không hổ là đại thần ngày ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm.”

“Đừng có nói như kiểu Cố thần của tớ giống bọn ẻo lả vậy chứ, tuy cậu ấy trắng nhưng body đẹp, cơ thể săn chắc, mặc quần áo thì có vẻ gầy nhưng cởi ra thì đích thị là thịt thần tiên đấy.”

Khu khán giả và sân bóng khá xa, các cô gái ngại có đông nam sinh nên không dám nói to, vì vậy Cố Chi Thu hoàn toàn không biết bộ đồ bóng rổ mới của mình đã trở thành đề tài bàn tán của người khác. Quần áo màu đỏ không phải phong cách của anh, đây là món quà sinh nhật mà Kiều Lâm Lâm đã tặng anh hồi học kỳ trước.

Kiều Lâm Lâm tới thế giới này hai năm đã quen với cuộc sống nghèo khó nên tính tình cũng trở nên tiết kiệm, món quà sinh nhật đầu tiên tặng cho bạn trai được mua bằng số tiền mà cô vất vả đi làm thêm, gần bằng tiền sinh hoạt một tháng của cô. Có kế hoạch tặng quà sinh nhật, Kiều Lâm Lâm không hề bủn xỉn hay tiếc nuối, cô biết bình thường mình xài nhiều tiền của bạn trai, mỗi lần ăn cơm hay mua đồ ăn vặt, nước uống các thứ thì anh chưa bao giờ để cô trả tiền, ngay cả đi ăn ở căn tin trường, cô muốn trả thì cũng phải nhanh tay quẹt thẻ cơm trước. Ăn chực uống chực của nam thần hơn nửa học kỳ, Kiều Lâm Lâm thấy món quà sinh nhật này không hề quá đắt đỏ, nhưng cô cũng phải lần đầu tiên đi làm thêm ở cả hai kiếp mới kiếm đủ tiền cống hiến cho nam thần, nhân kỳ nghỉ cô đã dạy thêm cho con trai của sếp bố cô.

Quà tặng thì phải hữu dụng, cho dù đối phương có là nam thần chăng nữa thì Kiều Lâm Lâm cũng không cho phép tấm lòng của mình bị cô phụ, lúc ấy cô liên tục lặp đi lặp lại là anh chơi bóng thì phải mặc bộ quần áo đó, anh mà không mặc thì cô sẽ khó chịu, sau này sẽ không muốn tặng quà cho anh nữa.

Cố Chi Thu: …

Lần đầu tiên bị uy hiếp khi được nhận quà, Cố đại thần cảm thấy rất mới lạ, lời của bạn gái cũng không thể không nghe, vì vậy có mấy lần đi chơi bóng, anh đã mặc bộ đồ này để cô biết anh không phụ tấm lòng của cô. Có điều tối nay mặc bộ đồ này, Cố Chi Thu không hề có ý nào khác mà chỉ vì đợt này về trường, anh chỉ đem mỗi bộ này thôi.

Hồi lúc về trường, bố mẹ anh không có ở nhà, anh không muốn để tài xế đưa đến trường nên chỉ xếp một cái vali để tiện đi tàu điện ngầm. Thu đông cần nhiều áo khoác, lại còn phải đem sách vở với quà cho cô nên chỉ đem tạm một bộ đồ chơi bóng. Cố Chi Thu định đem bộ mình thường mặc, nhưng lúc xếp đồ không biết tại sao lại nghĩ đến cô rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại xếp bộ này vào vali. Tối nay thì không có lựa chọn nào khác ngoài bộ này.

Mặc bộ đồ đỏ rực như lửa, xung quanh tràn ngập ánh mắt hừng hực của đám con gái, Cố Chi Thu lại chẳng thấy đắc ý, ngược lại, thần sắc càng lúc càng lạnh lùng, bạn cùng phòng kéo anh xuống đây để giải tỏa, vì vậy trong lúc những người khác còn đang làm nóng người thì anh đã ném bóng vào rổ. Lúc này, có đồng đội ném bóng cho anh, đối thủ cũng nhập cuộc vây quanh anh, chặn đứng đường đi bóng của anh. Gương mặt Cố Chi Thu không có biểu cảm gì, ánh mắt lạnh lẽo, đứng ngoài vạch ba điểm nhảy lên ném bóng. Quả bóng tạo một đường cong đẹp mắt giữa không trung rồi lọt vào rổ.

Mới bắt đầu mà đã chơi hết sức rồi, đội đối thủ trách móc nhìn Cố Chi Thu, khó khăn lắm mới hưởng sái anh để được mấy em gái chú ý, đại thần quả thật không phải người mà. Ngoài sân vang lên tiếng hoan hô hệt như đã phân thắng bại cuối trận.

Hầu hết nữ sinh chỉ muốn chiêm ngưỡng đại thần chứ không thích bóng rổ, lúc này ai cũng chú ý tới kỹ thuật ném bóng của nam phần: “Ba điểm trong truyền thuyết mà được ghi nhẹ nhàng thế ư? Tư thế ném bóng của nam thần đẹp xỉu.”

“Anh ấy ở phòng thí nghiệm không mà, sao chơi giỏi thế?”

“Nghe nói hồi Cố thần học năm nhất còn được câu lạc bộ bóng rổ mời gia nhập nữa cơ, tiếc là bị anh ấy dùng lý do bận học để từ chối, à, ngay cả hội sinh viên cũng chưa tham gia.”

“Là không tham gia mới đúng. Hồi người ta năm nhất đã được giáo sư chỉ đích danh đưa vào phòng thí nghiệm tham gia nghiên cứu dự án, tương lai sẽ là nhà khoa học đấy,khi nào rảnh rỗi mới chơi bóng hay chạy bộ coi như tập thể dục thôi, làm gì thừa hơi để làm mấy việc vô bổ…”

Mẫn Mẫn và Trình Viên Viên tới rất đúng lúc, vừa chen vào là được chiêm ngưỡng dáng vẻ siêu đẹp trai của Cố Chi Thu khi ném quả ba điểm. Mẫn Mẫn nhìn chăm chú, suy nghĩ đầu tiên là: “Hôm nay nam thần leo núi giả hả? Tiểu Kiều nhà mình mệt rã rời, vừa về đã ngủ như heo, còn nam thần lại sung sức chơi bóng nhường này, không nhũn chân hả?”

“Nhũn chân?” Tài xế già(1 Trình Viên Viên nhìn nam thần đang anh dũng chiến đấu, lắc đầu thở dài: “Thương thay cho cơ thể bé nhỏ của Kiều Kiều.”

Nhìn vẻ mặt như vô cùng thương xót cho con gái nhà mình của Trình Viên Viên, Mẫn Mẫn vốn dĩ có suy nghĩ rất đàng hoàng: …

(1) Tài xế già: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ những người có kinh nghiệm trong chuyện 18+; ngoài ra còn có từ “lái xe” ý chỉ những hành động 18+.

Trình Viên Viên không chờ bạn mình phản xạ thì cô nàng đã nhìn quanh, vừa xem bóng vừa dòm ngó xung quanh, thỉnh thoảng còn chào hỏi người quen, bận tối tăm mặt mũi. Đáng tiếc hồi lâu vẫn không có kết quả, Trình Viên Viên lôi Mẫn Mẫn vẫn đang ngớ người đi ra ngoài, thì thầm: “Mày thấy con bé khoa Tài chính không?”

Bấy giờ Mẫn Mẫn mới sực tỉnh, các cô lấy danh nghĩa giúp Kiều Lâm Lâm quan sát con bé kia để tới đây, không thể không làm gì được, vội vàng nhìn đám đông, “Đông quá, sao tìm đây?”

“Tìm từ từ.”

Trình Viên Viên rất tinh mắt, cộng thêm việc cô nàng từng lấy cớ để tới phòng ký túc của Hứa Úy Nhiên một lần, coi như đã gặp nhau nên chỉ một chốc là đã tìm ra, chọt tay vào eo Mẫn Mẫn, ra hiệu cho bạn mình nhìn sang bên cạnh, nói: “Ố ồ, chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến đấy nhá, mày nhìn bộ váy mỏng tang bay phấp phới kìa, bộ nó không lạnh hả ta?”

Mẫn Mẫn nhìn theo ánh mắt Trình Viên Viên, mắt chợt sáng lên. Hứa Úy Nhiên mặc cái váy liền màu tím nhạt khá mỏng, làn váy lay động trong gió, làn da rất trắng lại xinh đẹp khiến cô ấy rất nổi bật.

Tối mùa thu ở miền Bắc hơi lạnh, trừ đám nam sinh đổ mồ hôi như mưa ở trong sân bóng ra, đám nữ sinh vây xem bọn họ bất kể trang điểm tỉ mỉ ra sao thì ai nấy cũng mặc áo khoác dày, Hứa Úy Nhiên ăn mặc kiểu đó sẽ rất bình thường vào ban ngày nhưng vào ban đêm thì lại trông như hạc giữa bầy gà.

Mẫn Mẫn nghĩ ngày nào con bé ấy cũng chạy bộ thì chắc là sức khỏe tốt nên sẽ không thấy lạnh, nhưng không có nghĩa là nó đơn thuần. Nó học khoa Tài chính chứ không phải là khoa Toán, tới thư viện nhờ đại thần giải Toán thì chỉ có thể lừa loại “ngốc bạch ngọt” như Kiều Kiều thôi chứ họ không tin môn Toán dành cho sinh viên năm nhất của khoa Tài chính lại làm khó được thủ khoa đại học Hứa Úy Nhiên. Tóm lại con nhỏ này có mưu đồ, không thể trách họ nghi ngờ được.

Mẫn Mẫn và Trình Viên Viên liếc nhìn nhau, hai người cực kỳ ăn ý đi tới đó, muốn ở gần để xem con bé ấy muốn làm gì.

Hứa Úy Nhiên không biết mình bị theo dõi, trong khi ai nấy đều hoan hô Cố Chi Thu ghi được ba điểm thì cô lại cảm thấy xót xa cho chàng trai xuất chúng ấy.

Tối nay ở bên ngoài về trường, còn chưa kịp về phòng ký túc xá thì đã nhận được điện thoại của bạn cùng phòng kiêm bạn thân, gọi cô tới sân bóng rổ để xem mấy anh khoa Sinh học chơi bóng, bảo rằng đông lắm. Nghe thấy khoa Sinh học, tim cô vô thức đập trật nửa nhịp, vội hỏi: “Có anh Cố Chi Thu không?”

Cô bạn thân hưng phấn hét lên trong điện thoại: “Tất nhiên, vì có nam thần nên mới đông đấy, cậu đừng về phòng, tới thẳng sân bóng luôn nha, sắp bắt đầu rồi.”

Bạn cùng phòng Châu Dục Lâm là người bạn thân nhất của Hứa Úy Nhiên ở kiếp trước, nhưng kiếp trước cô ấy không học khoa Tài chính, họ quen nhau qua hội đồng hương, họ đều đến từ thành phố S nhưng học khác trường trung học nên trước đó không biết nhau. Từ đại học cho đến khi đi làm, cả hai đều ở thành phố B ủng hộ và nương tựa nhau, rất thân thiết.

Sau khi sống lại, Hứa Úy Nhiên gặp Châu Dục Lâm ở một cuộc thi hồi trung học nên đã tìm cách làm quen cô ấy, sau đó thường xuyên liên lạc, họ hẹn nhau cùng thi vào ngành Tài chính ở trường Trường Thanh. Mấy năm qua, họ không giấu nhau điều gì hệt như kiếp trước.

Tình cảm kín đáo của Hứa Úy Nhiên dành cho Cố Chi Thu, người khác không biết nhưng Châu Dục Lâm biết rất rõ.

Kiếp trước, cũng chỉ có cô ấy hiểu nỗi trăn trở của cô.

Vì vậy khi nhận được điện thoại của Châu Dục Lâm, tuy biết anh đã có bạn gái nhưng chỉ cần đứng từ xa nhìn anh cũng là quá đủ với Hứa Úy Nhiên. May mắn ấy cô phải trộm mới có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!