Edit: Sa

Vầng, kể từ khi quyết định chia tay nam thần, đây là lần đầu tiên Kiều Lâm Lâm tự hỏi vấn đề vô cùng thực tế là liệu cô và nam thần chia tay thì có phải là dọn sẵn chỗ cho nữ chính hay không.

Tất nhiên cô không nghĩ đó là sơ sót của mình mà dứt khoát ném cái nồi này cho Cố Chi Thu. Cô nghĩ mình nhìn nhầm người, luôn cho rằng nam thần không vô tình vô nghĩa đến mức chia tay cô xong là sẽ gian díu với gái khác, nhưng bây giờ còn chưa chia tay mà anh đã mày đưa mắt lại với nữ chính thì là chuyện gì đây?

Chỉ cần nghĩ tới việc mình chia tay là dọn sẵn chỗ cho nữ chính, Kiều Lâm Lâm đã thở không nổi. Cô luôn mặt dày cho rằng Cố Chi Thu rất thích mình, những lúc bên nhau anh rất ân cần săn sóc, dịu dàng chu đáo với cô, hơn nữa lúc cô còn theo đuổi anh, lý do anh từ chối cô luôn là anh muốn tập trung cho việc học, tạm thời không muốn yêu đương. Kiều Lâm Lâm tin lý do mà anh đưa ra bởi vì từ ánh mắt và tác phong của anh thì có thể thấy quả thật nam thần chỉ muốn học tập, đến cả cô gái xinh đẹp như cô mà anh cũng thờ ơ chứng tỏ anh ham học đến váng đầu. Thế là cô càng tự tin về bản thân hơn, nam thần một lòng học hành nhưng đâu nói không thích hay thậm chí là ghét việc cô theo đuổi anh, tiếp tục cố gắng ắt sẽ cua được nam thần. Học thần cũng không thể cả đời không yêu đương được, tương lai rồi cũng kết hôn sinh con, chỉ cần cô kiên trì, biết đâu nam thần lại cảm động, thực hiện kế hoạch yêu đương sớm mấy năm.

Không nằm ngoài dự đoán, theo đuổi chưa tới một học kỳ, nam thần đã bị cô tóm gọn. Kiều Lâm Lâm cũng hiểu rõ Cố Chi Thu trở thành học thần không chỉ vì anh thông minh mà nghị lực của anh cũng không phải thứ mà người phàm bọn họ có thể so sánh, không hổ là nhà khoa học tương lai mà. Anh rất có nguyên tắc, nghiêm khắc làm theo kế hoạch, khiến anh thay đổi suy nghĩ mà chấp nhận cô đã là chuyện phi thường rồi. Vì vậy cô mới nghĩ có lẽ sau khi họ chia tay, bất kể Cố Chi Thu có vương vấn cô hay không thì vẫn sẽ chú tâm nghiên cứu khoa, khó mà đến với nữ chính vào học kỳ sau như trong nguyên tác được. Tán đổ ánh trăng sáng cho thỏa nỗi lòng gì gì đó là vở kịch không được diễn của nữ chính mà thôi.

Nhưng hiện tại Kiều Lâm Lâm không tự tin được như vậy nữa, nghe xong diễn biến tối qua cộng thêm tin nhắn của nam thần bây giờ, cô chợt phát hiện mình không quan trọng với bạn trai như đã tưởng, mà nữ chính lại cứ dòm ngó, rất có thể nhờ sức mạnh của cốt truyện, cô vừa chia tay thành công thì nữ chính đã nhảy vào. Thế chẳng phải là cô lỗ to à?

Kiều Lâm Lâm không thể chấp nhận việc đó, bảo cô chủ động nhường chỗ cho nữ chính là điều không thể, cả đời này đều không thể, từ nhỏ đến lớn cô là người ăn không được thì đạp đổ, bây giờ muốn chia tay hoàn toàn là vì lo cho bản thân bởi theo như cốt truyện, cô và nam thần ngọt ngào nhiều lắm cũng chỉ tới năm tư thôi, khi đó anh sẽ ra nước ngoài và định cư luôn, không quay về nữa, còn cô thì không có khả năng đi theo anh, bó rau mình chăn suốt bốn năm bay mất dạng, mất cả người lẫn của, quá thê thảm, để thiệt hại nằm ở mức thấp nhất, cô mới quyết định chia tay ngay.

Nghĩ đến vấn đề này, biểu cảm của cô càng lúc càng nghiêm túc, còn ba cô bạn cùng phòng nghe cô giải thích xong cũng bắt đầu trầm ngâm, đồng thời cũng thấy thương cho Kiều Lâm Lâm khi cô như gặp đại địch. Họ hiểu bạn mình, cô rất ngây thơ và tự tin mù quáng, hồi đầu theo đuổi nam thần bằng sự tự tin đó, lần nào bị từ chối cũng không nản lòng, thế mà bây giờ cô lại luống cuống chân tay, có thể thấy sự việc rất nghiêm trọng.

Trình Viên Viên thấy hơi hối hận, có phải hai ngày nay họ nghiêm trọng hóa vấn đề quá nên làm Kiều Lâm Lâm phát hoảng rồi không? Tối qua họ đã quan sát kỹ càng thì đúng là Hứa Úy Nhiên chỉ đơn phương tương tư thôi, có lẽ nam thần biết Kiều Lâm Lâm ngủ li bì ở ký túc xá nên mới không hề liếc khu khán giả lấy một cái, mà tin nhắn ban nãy của cậu ấy cũng rất bình thường, không có tí ti vấn đề gì, Kiều Lâm Lâm nhạy cảm quá mức rồi.

Chắc chắn là do họ đã tâng bốc Hứa Úy Nhiên quá lố nên mới khiến Kiều Lâm Lâm nghĩ con bé khóa dưới sẽ cướp nam thần đi. Trình Viên Viên tiến lên định trấn an Kiều Lâm Lâm, rằng nam thần không phải là người đứng núi này trông núi nọ, chỉ cần cô chú ý một chút, đừng để người khác có cơ hội xen vào là được, nhưng Trình Viên Viên mới đặt tay lên vai Kiều Lâm Lâm thì thấy con bạn mình chợt ngẩng phắt đầu lên, tò mò nhìn mình: “Nếu bọn tao chia tay, có phải anh ấy và nữ… Hứa Úy Nhiên sẽ nhanh chóng yêu nhau không?”

Trong chớp mắt, lòng cảm thông của Trình Viên Viên dành cho Kiều Lâm Lâm tiêu tan sạch sẽ, gào lên: “Đầu mày bị chập mạch hả? Có chút vầy mà chia tay?”

Mẫn Mẫn và Tạ Văn Lệ cũng khiếp đảm không thôi, xông tới khuyên cô: “Đang yên đang lành mà chia tay cái gì bà nội, Hứa Úy Nhiên muốn quyến rũ nam thần nhưng nam thần có ngó ngàng gì nó đâu, có khi còn chả nhớ nó là ai ấy chứ, mày đừng nghĩ nghiêm trọng thế.”

Tạ Văn Lệ còn sờ trán cô: “Tối qua mày ngủ nhiều quá nên bị váng đầu à?”

Mọi người vây chặt Kiều Lâm Lâm khiến cô không thoát thân nổi, cũng không cho cô cơ hội lên tiếng, cuối cùng vẫn là lão đại bình tĩnh nhất, Trình Viên Viên đẩy hai cô nàng kia ra, nghiêm nghị nhìn Kiều Lâm Lâm: “Mày vẫn chưa nói với nam thần đó chứ?”

Kiều Lâm Lâm ngẩng đầu, dưới ba cặp mắt nhìn mình chằm chằm, cô nuốt nước bọt, ngập ngừng phủ nhận: “Chưa, tao chỉ thấy lo lo thôi.”

Ánh mắt của đồng đội hiện rõ nếu cô dám thừa nhận thì sẽ xông lên bóp chết cô ngay, để bảo toàn tính mạng, cô chỉ còn nước nói dối thôi.

Tuy Kiều Lâm Lâm ngây thơ ngốc nghếch, cũng không thường nói dối nhưng lại có kỹ năng nói dối không chớp mắt, đám Trình Viên Viên quan sát cô mấy phút, sau cùng cũng bị cô lừa. Trình Viên Viên lại vỗ vai cô, tất nhiên lần này không phải là xót thương mà là lạnh lùng: “Mày lo rất đúng, nếu mày chia tay với nam thần, đừng nói là Hứa Úy Nhiên, bảo đảm đến cả Trần Úy Nhiên, Trương Úy Nhiên, tóm lại là Úy Nhiên trên toàn thế giới đều sẽ khẩn cấp thế chỗ của mày.”

Một mình nữ chính đã đủ làm cô sợ rồi, nếu là nữ chính khắp thế giới thì có khác gì phim kinh dị không?

Kiều Lâm Lâm hỏi: “Có khoa trương thế không?”

“Không khoa trương chút nào đâu.” Trình Viên Viên tỏ ra rất nghiêm túc, quả thật cô nàng đang cố ý dọa bạn mình, cái tốt không học mà lại chạy đi học cái xấu, hở chút là đòi chia tay, ai tốt tính đến đâu cũng chẳng chịu nổi sự hành xác đó, huống chi đại thần còn là người bề ngoài hòa nhã bên trong lạnh lùng kiêu ngạo. Việc anh theo hầu bạn gái, không trách không móc bạn gái dẫu cô ấy làm trời làm đất là điều không thể xảy ra, cả đời này đều không thể. Trình Viên Viên còn nghĩ với tính cách của Cố đại thần, nếu Kiều Lâm Lâm dám nói chia tay, bảo đảm suy nghĩ chưa được một phút thì anh đã đồng ý mà không do dự chút nào, nếu Kiều Lâm Lâm lại kiên nhẫn dỗ dành suốt một học kỳ như hồi theo đuổi thì may ra Cố đại thần mới đổi ý quay lại, nhưng chiêu này có lẽ cũng chỉ có tác dụng một hai lần, ắt hẳn Cố đại thần có nguyên tắc “sự bất quá tam”, nếu Kiều Lâm Lâm muốn thông qua uy hiếp chia tay để đạt được mục đích thì nghĩ cũng đừng nghĩ, nam thần sẽ không chiều theo cô đâu.

Tóm lại, Kiều Lâm Lâm làm mình làm mẩy đòi chia tay với Cố đại thần là hoàn toàn tìm đường chết, rất có thể sẽ không còn cơ hội cứu vãn, Trình Viên Viên sợ cô có suy nghĩ này, hôm nào đó xúc động nhất thời mà làm thật thì đúng là muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Con bạn mình trải qua trăm đắng nghìn cay mới theo đuổi được nam thần, họ không nỡ nhìn cô mất cả chì lẫn chài nên phải nói thật nghiêm trọng để cô hoàn toàn xóa bỏ suy nghĩ đáng sợ này.

Có điều Trình Viên Viên cũng không nói quá, phân tích rõ ràng cho Kiều Lâm Lâm nghe: “Nói thật nhé, cưng có thể tóm được đại thần là vì thiên thời địa lợi nhân hòa, là người đầu tiên ăn cua, tỷ lệ thành công cao hơn người khác là bình thường, lúc mày chưa thành công thì người khác không dám thử, không có đối thủ cạnh tranh thì dễ thở hơn nhiều, nhưng bây giờ đã khác, ai nấy đều biết con cua này có thể ăn được, sẽ không còn ngại ngần gì nữa, mày mà chủ động nhường chỗ thì ong bướm bu quanh nam thần nhà mày thật đấy chứ không nói chơi đâu, tới lúc đó mày muốn chen vào lại cũng không được.”

Ví nam thần đẹp trai ngời ngời thành con cua, đầu óc của quỷ bạn mình quá là thần kỳ, Kiều Lâm Lâm vô thức liếm môi, cô còn chưa thực sự “mần thịt” con cua này, điều đó sắp biến thành oán niệm trong lòng rồi. Có điều cô vẫn tỉnh táo tổng kết lại ý của bạn mình: “Ý mày là lúc trước tao theo đuổi được nam thần là vì những người khác không dám theo đuổi, nhưng nếu tao theo đuổi được và chia tay thì những người khác sẽ thừa cơ xông lên, một khi có quá nhiều tình địch, tao sẽ không có cơ hội nào?”

“Chuẩn.” Mẫn Mẫn vui mừng xoa đầu cô như chó: “Không uổng phí ngâm mình ở thư viện suốt một học kỳ, tổng kết chính xác.”

Kiều Lâm Lâm không so đo với hành động của Mẫn Mẫn, cô chỉ lo lắng về một mình nữ chính, trong kiếp trước của nữ chính, Cố Chi Thu độc thân suốt mấy năm đại học, vì vậy toàn trường chỉ có mình nữ chính là có năng lực cướp nam thần của cô.

Cô nhíu mày, nói: “Những người khác thì không sao, tao chỉ lo về Hứa Úy Nhiên thôi, có phải cô ấy đang mong chờ tao nhường chỗ không?”

Trình Viên Viên và Mẫn Mẫn nhìn nhau, nghĩ bụng quả nhiên Kiều Lâm Lâm đã hoảng sợ trước tình địch Hứa Úy Nhiên, nhưng họ vẫn không trấn an vì vấn đề mà cô đưa ra quá ngu ngốc. Trình Viên Viên cố dằn cơn tức, nói: “Vậy mà cũng hỏi nữa, tối qua nam thần của mày chơi bóng, nó chạy đi xem còn nhanh hơn tụi tao, lại chiếm được chỗ đẹp nhất nữa, hào hứng thế để làm chi?”

Kiều Lâm Lâm cũng nghĩ vậy, cô nghĩ với nhân cách của nữ chính thì cô ấy sẽ không chủ động làm kẻ thứ ba, nhưng theo lời của mấy con bạn thì có khả năng nữ chính luôn dòm ngó chờ cơ hội. Suốt ngày bị dòm ngó thì thôi đi, bảo cô chủ động thoái vị thì đừng hòng.

Giờ phút này, Kiều Lâm Lâm luôn sợ hãi bỗng dâng lên ý chí “ngày nào bổn cung chưa chết, các ngươi chỉ là thiếp”, hùng hồn nói: “Tao quyết định rồi, không thể dễ dàng chia tay được, thay vì để kẻ khác lượm mót, tao thà chiếm trọn cái bồn cầu của mình còn hơn.”

Làm người nếu không có nguyên tắc gì thì chả khác nào con cá muối. Kiều Lâm Lâm cho rằng mình không phải là con cá muối chuẩn chỉnh, cô vẫn có thể phấn đấu.

“Mày xài từ nào hay hơn được không, nam thần của tao là bồn cầu hả?” Mẫn Mẫn trợn trắng mắt, đến cả hiền lành như Tạ Văn Lệ cũng nhíu mày tỏ ý phản đối.

Nhờ vậy, họ đã quên hỏi tại sao Kiều Lâm Lâm lại có suy nghĩ đáng sợ đến thế, Kiều Lâm Lâm cũng không cho họ cơ hội để nhớ ra, đứng lên nói: “Mười hai giờ rồi, đi ăn thôi.”

Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!