Edit: Sa

Hội thao năm nay kết thúc mỹ mãn, tuy Kiều Lâm Lâm không tham gia hạng mục nào nhưng mức độ xuất hiện trên sân vận động lại rất cao. Suy nghĩ “Hội thao không liên quan tới mình”, cô chỉ cần ở yên trong ký túc xá tự chơi tự vui hoàn toàn không xảy ra vì bạn trai và bạn thân tham gia nhiều hạng mục, mà thời gian diễn ra cũng khá phân tán, hầu như ngày nào cũng có hạng mục để họ thi, Kiều Lâm Lâm không thể thiên vị, trọng sắc khinh bạn nên cô chỉ còn nước mưa móc ban đều, đồng ý chỉ cần họ tham gia thi thì cô sẽ có mặt để cổ vũ.

Vì vậy, suốt thời gian diễn ra hội thao, ngày nào Kiều Lâm Lâm cũng phải chạy ra sân vận động mấy lần. Sân vận động trường cô rất lớn, hoạt động diễn ra sôi nổi, thời tiết lại đẹp, nếu đã đi xem thì cũng không thể vừa kết thúc cuộc thi là cô lại chạy về liền nên nhân tiện hóng hớt, nghe thành tích của vài bạn học, rồi có khi lại hóng được “drama”, ví dụ như mấy ngày qua cô bạn nữ chính tham gia những hạng mục gì, lấy được thành tích gì, thu hoạch được bao nhiêu người theo đuổi, mức độ nổi tiếng tăng nhanh thế nào,…

Thật ra Kiều Lâm Lâm không quá để ý tới Hứa Úy Nhiên, từ đầu cô đã biết nữ chính “trâu bò” thế nào rồi nên dù đối phương tạo ra bao nhiêu thành tích thì cô cũng thấy bình thường, mà nam thần thì vẫn là của cô, vì vậy cô thấy chẳng thà chú ý tới bạn trai của mình còn hơn là trông chừng nữ chính.

Tất nhiên vào những lúc người xung quanh nhắc tới nữ chính, cô vẫn vội vàng lôi bạn trai đi và tận lực dời sự chú ý của anh. Sự nhỏ nhen này được Kiều Lâm Lâm thể hiện một cách rất chính nghĩa, quang minh chính đại. Là bạn gái của Cố Chi Thu, cô cho rằng mình có quyền đó, cô là người tới trước, mặc kệ tình cảm của nữ chính dành cho nam thần cảm động trời đất ra sao thì người có danh có phận được quyền ngang ngược thế đấy.

Không quá để tâm tới nữ chính nên Kiều Lâm Lâm chú ý tới nam thần nhiều hơn. Con người ít nhiều đều có tính chống đối, tương tự như tổng tài bá đạo sẽ rất thích nữ chính khinh thường họ, Kiều Lâm Lâm dẫu rất được lòng các chàng trai nhưng hết lần này tới lần khác Cố Chi Thu lại không chịu đi khách sạn với cô khiến cô càng thêm hứng thú, mấy lần thất bại chẳng những không làm cô nản chí mà còn khiến cô quyết tâm mạnh mẽ, ngày nào chưa hạ gục đóa hoa lạnh lùng này thì ngày đó chưa bỏ cuộc.

Thịt nam thần tựa như thịt Đường Tăng, chưa biết có ngon hay không nhưng chỉ cần thành công ăn vào miệng là có thể giúp mình vui cả đời. Lần nào Kiều Lâm Lâm cũng dùng lý lẽ đó để khích lệ bản thân, vì vậy dù cuộc chiến quá đỗi gian nan, thất bại chồng thất bại nhưng cô vẫn không chịu khuất phục.

Lần này cũng vậy, cô suy nghĩ rất nghiêm túc là họ nên đi đâu vào chiều nay sau khi lễ bế mạc kết thúc.

Vì quá khẩn cấp, lễ bế mạc vừa kết thúc, Kiều Lâm Lâm không kịp chờ mọi người giải tán mà lập tức nhắn tin bảo Cố Chi Thu đứng im tại chỗ, sau đó tạm biệt đám bạn rồi chen chúc giữa đám đông, trèo non lội suối tìm nam thần.

Trong lúc Kiều Lâm Lâm di chuyển, vị trí của các lớp vẫn chưa kịp giải tán nên cô thuận lợi kiếm được Cố Chi Thu.

Tuy là vậy nhưng khi cô đứng trước mặt Cố Chi Thu thì vẫn bị đẩy mấy cái, mái tóc bù xù lại càng bù xù thêm, trông khá nhếch nhác.

Cố Chi Thu đúng là đứng im tại chỗ, bên cạnh còn có mấy người bạn cùng phòng của anh. Thấy tạo hình mới của bạn gái, anh giật mình, lo lắng tiến tới đỡ cô: “Anh đã bảo lát nữa sẽ tìm em mà, sao mà gấp thế?”

“Hội thao kết thúc rồi nên em vui.” Kiều Lâm Lâm tóm lấy cánh tay anh, háo hức hỏi: “Tụi mình đi Thập Sát Hải nhé?”

Tuần trước không ngắm được sao, tuần này phải ngắm cho bằng được.

Cố Chi Thu câm nín, không biết vì sao cô cứ một mực đòi đi Thập Sát Hải, mím môi suy nghĩ làm sao để khuyên cô từ bỏ ý định này vì bây giờ đã hơi muộn, ăn cơm rồi đi tàu điện ngầm tới đó mất ít nhất ba tiếng, chơi chưa được bao lâu lại phải vội vã trở về, sáng mai cô còn còn có lớp, không thể về muộn quá được.

Thời gian quá ngắn, chơi không tận hứng, chẳng thà để chờ bao giờ rảnh lại đi.

Nhưng Cố Chi Thu còn chưa kịp nói chuyện thì Lâm Thắng Văn đã rất vô tư nhào tới: “Sao bà biết bọn tui đang thảo luận đi đâu chơi hay vậy? Thập Sát Hải được đó, tụi mình đi đi.”

Kiều Lâm Lâm đang chờ nam thần trả lời thì quay đầu, nhìn Lâm Thắng Văn vô tư quá đáng, cố gắng giữ vững nụ cười: “Tui có biết đâu, tui rủ Cố Chi Thu mà.”

Lâm Thắng Văn được cô gợi ý nên rất háo hức muốn đi Thập Sát Hải, hào hứng nói: “Không sao, giờ tụi mình đi chung cũng được.”

Kiều Lâm Lâm: “…”

Khó khăn lắm mới lừa được nam thần đi ngắm sao uống rượu, tự dưng lòi ra kỳ đà cản mũi, không thức thời hơn cả dạng ngây thơ như cô thì thôi, đằng này còn là bạn cùng phòng của nam thần, hồi đó người giúp cô theo đuổi nam thần nhiều nhất là cậu ta, gọi là ân nhân cũng không quá, nam thần cũng biết Lâm Thắng Văn và cô thân nhau, vì vậy Kiều Lâm Lâm không thể qua cầu rút ván trước mặt nam thần, chỉ có thể nín nhịn, tức á.

Cũng may là có người trị được Lâm Thắng Văn, khi Kiều Lâm Lâm chỉ dám thầm bực bội trong lòng, trưởng phòng Lục Quan Dương đi tới vừa xách cậu ta đi vừa giải thích với Kiều Lâm Lâm: “Xin lỗi em dâu nhé, hồi nãy bà chưa tới thì bọn tui đang thảo luận đi đâu để chúc mừng Cố Chi Thu và Trương Mẫn.”

Tuy Cố Chi Thu chạy tám trăm mét không được giải nhưng chạy cự ly dài thì được hạng ba, Trương Mẫn cũng giành giải ở hạng mục nhảy cao, hai người này đã làm phòng ký túc xá của họ nở mày nở mặt, thân là trưởng phòng, Lục Quan Dương muốn tổ chức liên hoan, đúng lúc các anh em ở phòng kế bên nghe thấy, hai phòng thân nhau nên cũng muốn đi chung.

Kiều Lâm Lâm nghe Lục Quan Dương gọi mình là em dâu thì đỏ mặt. Chuyện cặp đôi gọi nhau là vợ chồng là rất bình thường, nhưng hiển nhiên nó không xảy ra với Cố nam thần, đến cả đi khách sạn mà anh cũng ngượng nữa là. Thật ra Kiều Lâm Lâm thấy xà nẹo lúc yêu đương là bình thường, nhưng chưa kết hôn mà gọi nhau là chồng là vợ thì cứ kỳ kỳ, nhất là khi cô đã biết mình và nam thần ắt sẽ chia tay, nếu bây giờ cô gọi nam thần là chồng thì sau này làm sao đối mặt với người chồng thực sự của cô đây?

Tuy nhiên, Kiều Lâm Lâm không vượt qua nổi rào cản tâm lý của mình không có nghĩa là cô không thích nghe người khác trêu, câu “em dâu” của Lục Quan Dương đã cột chặt cô và nam thần với nhau nên cô rất vui, vì vậy đã tha thứ cho hành động phá đám thế giới hai người của cô và nam thần, rộng lượng cười nói: “Không sao~”

Có thể là do cô cười tươi quá, Cố Chi Thu bỗng hùa theo: “Hay là tụi mình cùng đi đi.”

“…” Kiều Lâm Lâm lại ngớ người.

Thật ra cô cũng không ôm hy vọng quá lớn, lý do cũng giống như Cố Chi Thu đã băn khoăn, sáng sớm mai cô có lớp, tối nay họ buộc phải về trường, nên dù anh đồng ý dẫn cô đi Thập Sát Hải, thậm chí là đồng ý uống rượu thì khả năng họ “lái xe” chưa tới một phần trăm. Nhưng cô không vì thế mà nổi giận, há có thể vì ngủ với nam thần là việc quá khó khăn, cơ hội thành công quá thấp mà dễ dàng bỏ cuộc? Càng khó khăn cô càng muốn chinh phục, ít nhất là phải lừa nam thần ra khỏi trường thì cô mới cơ hội hành động. Mặt khác, nếu cô không thể lôi kéo nam thần đi Thập Sát Hải uống rượu thì thực sự là không có lấy cơ hội nào.

Rất hiển nhiên, điều mà Kiều Lâm Lâm lo lắng nhất đã xảy ra, không khí chợt rơi vào tĩnh lặng.

Câu nói của Cố Chi Thu không chỉ đối tượng cụ thể, Lục Quan Dương thấy Kiều Lâm Lâm không có phản ứng thì cũng bắt đầu mờ mịt, cho rằng Cố thần nói với mình, bèn đáp: “Tụi tao sao cũng được, miễn em dâu không ngại thôi.”

Ánh mắt của mọi người lại hướng về “em dâu”, song cô đã không cười nổi nữa.

Cuối cùng, Kiều Lâm Lâm đành đồng ý dành thời gian còn sót lại trong ngày chủ nhật để đi chơi với bạn bè của nam thần, biết sao được khi mà nguyên tắc sống của cô là ai đẹp người đó có quyền, trai đẹp nói gì cũng đúng, nam thần đã lên tiếng thì sao cô nỡ lòng từ chối cơ chứ.

Nhưng có một thay đổi nhỏ.

Sau tất cả, họ không đi Thập Sát Hải, vẫn là lý do đó, xa quá nên không tiện, có người đề xuất đi chơi game thực tế ảo ở quán mới mở, vì tò mò nên Kiều Lâm Lâm hưởng ứng nhiệt tình, đến quán rồi thì “việc đáng làm càng phải làm”, chơi hơn phân nửa trò của quán, các trò mạo hiểm kích thích làm cô vui quên trời quên đất, lúc về còn dán vào Cố Chi Thu nói: “Trò này vui quá, vừa khai trương còn giảm nửa giá nên rẻ rề, hôm nào bọn mình chơi tiếp nha?”

Cố Chi Thu không ngờ người ban đầu còn miễn cưỡng đi chung với cả nhóm thì bây giờ lại không nỡ về, vừa đỡ cô đi nhanh cho kịp nhóm người đằng trước vừa bất đắc dĩ gật đầu: “Ừ, em muốn đi lúc nào cũng được.”

Chơi ở quán game thực tế ảo hồi lâu, thời gian nửa buổi chiều còn lại trôi qua ở quán bowling. Nhóm bạn của Cố Chi Thu nhìn thì yếu ớt như mọt sách nhưng thực tế là thần kinh vận động khá ổn, chơi bowling rất hay, tuy đây là lần đầu tiên Cố Chi Thu chơi bowling trước mặt Kiều Lâm Lâm nhưng kỹ thuật rất khá.

Kiều Lâm Lâm thì không biết chơi bowling, đây là lần đầu tiên cô chơi, vì ham vui nên không chút khách sáo yêu cầu bạn trai cầm tay chỉ dạy cho mình. Có thầy giáo vạn năng Cố Chi Thu, Kiều Lâm Lâm nhanh chóng chơi ra trò, còn dám khiêu chiến với hội Lâm Thắng Văn, tuy kết quả là thua thê thảm nhưng vẫn rất vui.

Trải nghiệm game thực tế ảo, chơi bowling xong, buổi tối lại đi ăn thịt nướng ở quán gần trường, ngày chủ nhật quý giá đã trôi qua như thế.

Về ký túc xá, Kiều Lâm Lâm âm thầm lập lời thề cuối tuần sau chắc chắn sẽ thành công.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!