“Tôi với ngài Thẩm không có giao tình gì, anh cũng đâu có ăn no rửng mỡ đến nỗi tự dưng đi cứu tôi, nhất định là anh ấy nhờ anh đến.


Không cần nghĩ, Diệp Giai Nhi cũng biết lý do.

Thẩm Hoài Dương mỉm cười nhìn cô, ánh mắt thâm thúy: “Đêm hôm đó, cô giáo Diệp không thấy giữa chúng ta xuất hiện mối quan hệ rất sâu đậm sao…”
Diệp Giai Nhi giật nảy mình một cái, lập tức bị lời nói vừa rồi dọa đến tỉnh, ảo não trừng mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Chỉ là tình một đêm mà thôi, tôi cũng không có sức quyến rũ lớn đến nỗi có thể khiến cho ngài Thẩm cố ý đến cứu tôi, không phải sao?”
Cậu Thẩm của thành phố S, thứ không thiếu nhất chính là phụ nữ, cho dù là ngực to mông bự hay là mảnh mai dễ vỡ, chỉ cần anh ngoắc tay, phụ nữ sẽ bay như vịt, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Gần đây cô thích làm những chuyện đến nơi đến chốn hơn chứ không phải là những giấc mộng rỗng tuếch hão huyền kia.

Người, phải rõ ràng rạch ròi.


Yết hầu khẽ nhúc nhích, Thẩm Hoài Dương thích thú, như đã hiểu ra chuyện gì: “Thật ra, cô giáo Diệp cũng không tệ…”
Anh ta… anh ta… anh ta…
Oành một tiếng, Diệp Giai Nhi chỉ cảm thấy hai má nóng ran, ngoài khiếp sợ còn có hơi tức giận: “Ngài Thẩm, bây giờ anh đang đùa giỡn tôi sao?”
“Không…”Giọng nói nặng nề của anh hơi khựng lại, trái lại càng trả lời nghiêm túc hơn: “Tôi không có đùa giỡn với nhà giáo nhân dân…”
Giọng anh vốn trầm, lúc nói ra hai chữ “đùa giỡn”, giọng điệu lại càng khàn hơn, khiến cho người nghe ngứa ngáy trong lòng.

Diệp Giai Nhi kinh ngạc, giọng nói cảnh cáo cũng thay đổi: “Ngài Thẩm!”
Lời vừa dứt, tiếng nói trầm thấp kia lại lấn át lấy cô: “Muốn biết cái gì gọi là đùa giỡn không?”
“Anh muốn làm cái gì?”
Diệp Giai Nhi nhíu mày, hơi không hiểu được câu nói của anh.

Đột nhiên, Thẩm Hoài Dương nghiêng người về phía trước, đến gần cô.


Hơi thở nguy hiểm, dần dần áp sát…
Hô hấp của Diệp Giai Nhi như dừng lại, căng thẳng nhìn Thẩm Hoài Dương, không dám nói lời nào.

Một giây sau, bàn tay to lớn khống chế cái ót của cô khiến nó chúi xuống phía trước, sau đó môi mỏng ngậm lấy môi của cô.

Cô giật mình sững sờ tại chỗ, nhanh chóng kịp phản ứng lùi về sau, hung hăng cắn lấy môi của anh, thừa dịp anh bị đau mà đẩy anh ra.

“Thẩm! Hoài! Dương!”
Cố gắng chống đỡ cơ thể vừa nhũn ra vừa choáng váng, Diệp Giai Nhi hơi rụt về phía cửa sổ xe, cách anh thật xa.

Lông mày của Thẩm Hoài Dương nhíu lại, cánh môi mỏng hơi nhếch.

Vì sao lại không thể tùy tiện đùa giỡn với nhà giáo nhân dân? Chẳng phải là vì rất thú vị hay sao?
Cả buổi sau, nhìn đôi gò má vốn đã ửng hồng đầy mê hoặc nay lại càng thêm đỏ bừng, anh mới thu hồi tầm mắt, lười biếng cất tiếng.

“Chỉ là nói giỡn thôi mà, cô giáo Diệp.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!