Hôm nay Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San định đến spa một chuyến, đến chiều thì đi xem phim, buổi tối sẽ tiễn Tất Nhược San ra sân bay, kết thúc kỳ nghỉ lễ kéo dài ba ngày một cách mỹ mãn.

Ai ngờ spa hôm nay lại rất đông khách, lịch hẹn trước đã kín chỗ.

Mà vé xem phim cũng không mua được vị trí ngồi có tầm nhìn tốt, chỉ còn có vài ghế gần góc vắng vẻ.

Hai người không muốn chấp nhận tạm bợ, lại không có chuyện gì làm, ngồi trong nhà một lúc mà không biết làm gì.

Đến khi Tất Nhược San nhớ đến “trường đua ngựa” mà bữa trước cô ấy vô tình nghe thấy, nhắc Trịnh Thư Ý, bảo muốn đi mở mang tầm mắt.

Ban đầu Trịnh Thư Ý có hơi do dự, cô cảm thấy đột ngột đến đó thì không hay cho lắm, nhưng hiếm có dịp Tất Nhược San đến đây chơi, lại tò mò với trường đua ngựa, thế nên Trịnh Thư Ý thử gửi một tin nhắn thoại sang cho Quan Hướng Thành.

Không ngờ Quan Hướng Thành đồng ý ngay, ông nói để ông báo với người quản lý trường đua ngựa, hai cô cứ đến thẳng đó là được.

Thế là hai người đổi sang một bộ đồ thoải mái và dễ chịu hơn, sau khi ăn trưa xong liền đón xe đến đó.

Nhưng bọn cô không ngờ sẽ gặp Thời Yến ở đấy.

Ban đầu, hai người không phát hiện ra có người ở phía bên kia, vừa xuống xe thì vui vẻ bước vào, bảo vệ gác cổng cũng đã được thông báo từ trước nên để hai cô đi thẳng vào.

Trịnh Thư Ý ngẩng đầu nhìn sang chuồng ngựa bên kia.

Tuy cách khá xa, không nhìn rõ mặt, nhưng cô vẫn có thể xác định bóng người mơ hồ đang ngồi trêи ghế kia chính là Thời Yến.

Đúng lúc anh cũng nhìn sang đây.

Cách một khoảng vài chục mét, bước chân Trịnh Thư Ý bỗng nhiên khựng lại, cả người bất động.

Lúc bấy giờ Tất Nhược San mới nhìn theo tầm mắt của cô, cả người cũng ngẩn ra theo.

“Má ơi.” Cô ấy thì thào, “Đúng là duyên tới có muốn cản cũng không cản được mà.”

Trịnh Thư Ý vội vàng lấy lại tinh thần, vuốt vuốt tóc, định bước sang bên đó, thế nhưng Tất Nhược San lại kéo cô lại. “Mày gấp cái gì hả?”

Cô ấy lặng lẽ liếc sang bên kia, rõ ràng nhìn thấy Thời Yến đang nhìn về phía bọn cô, thế nên nói ngay, “Tao bảo mày phải bình tĩnh, mày xem lời tao như gió thoảng bên tai đấy à? Đúng là người chưa bao giờ cưa trai, không hiểu chuyện gì cả.”

Mà ở bên đây, tuy Thời Yến là người đầu tiên nhìn thấy Trịnh Thư Ý đến, nhưng hành động lại không nhanh bằng Quan Tế.

Khi nhìn thấy bọn cô, ban đầu anh ta có hơi ngạc nhiên, không ngờ trường đua ngựa tư nhân của mình cũng có khách lạ ghé thăm.

Với thân phận là chủ nhà, anh ta lập tức đứng dậy, mang theo tâm trạng vừa hiếu kỳ vừa đề phòng bước sang bên đó.

Thời Yến đang định đứng dậy, thấy động tác của Quan Tế còn nhanh hơn mình, anh lại ngả người xuống ghế, cầm ly nước, hai chân bắt chéo, đôi mắt dán chặt lên bóng lưng anh ta gắt gao.



Lúc Quan Tế đến gần, sau khi nhìn rõ gương mặt của hai vị khách, vẻ mặt quan sát đối với kẻ xa lạ bỗng chuyển sang nụ cười thân thiện vô cùng tự nhiên, “Hai cô đây là?”

Loading...

Trịnh Thư Ý không biết người đàn ông này, nhưng nhìn khí chất và thái độ ra dáng như một vị chủ nhà, cô đại khái có thể đoán ra được thân phận của anh ta.

Cô lơ đãng nhìn thoáng qua Thời Yến ở phía bên kia, thấy anh vẫn ngồi trêи ghế, bèn giới thiệu đơn giản về mình, rồi nói, “Hôm nay đột ngột đến thăm, tuy tôi có chào chú Quan trước, nhưng không ngờ các anh lại ở đây, nên chúng tôi xin phép không quấy rầy nữa.”

Trịnh Thư Ý nói như thế, Quan Tế lại nhớ đến ngày đầu năm vừa rồi, lúc ấy anh ta vẫn còn đang bị lệch múi giờ, sáng sớm đang ngồi uống trà với Quan Hướng Thành, anh ta loáng thoáng nghe thấy ông nói chuyện với người ta, nói gì mà hoan nghênh đến trường đua ngựa chơi.

Dù không quen biết, nhưng từ trước đến nay Quan Tế tự nhận mình là quý ông gương mẫu, đặc biệt là khi gặp người đẹp.

Cho nên bây giờ không cần Quan Hướng Thành thông báo, anh ta cũng đã lấy danh nghĩa chủ nhà và quyết định phải chiêu đãi người ta thật tốt, ngược lại bỏ mặc đám bạn tốt mà mình gọi đến.

“Đã đến đây rồi, trang trại lại lớn như thế, không có quấy rầy gì hết.” Anh ta đưa tay, ra dấu mời hai người, “Hai cô cứ thoải mái đi, hay là tôi dẫn hai người đi tham quan một chút nhé?”

Trịnh Thư Ý lại nhìn sang phía Thời Yến, khoảng cách khá xa, nhưng ánh mắt lại khẽ chạm vào nhau.

“Được ạ.”



Hai người bạn ngồi bên cạnh Thời Yến cũng tò mò nhìn sang một hồi, trơ mắt nhìn Quan Tế dẫn người ta đi về phía chuồng ngựa, hờ hững nhìn rồi lại trêu chọc, “Tên Quan Tế này đúng là không đổi tính mà, vừa gặp người đẹp liền bỏ mặc bọn mình, cũng không thèm đưa sang đây giới thiệu một chút.”

Thời Yến vuốt ve mặt Phật bằng ngọc trong tay, lạnh lùng liếc bọn họ một cái.

“Xa như thế sao mấy cậu biết là người đẹp hả?”

Không ai để ý rằng trọng điểm của anh có hơi sai.

Một người bạn bị dẫn dắt theo ý của anh, “Tuy xa nhưng nhìn tổng thể dáng người và khí chất thì chắc hẳn không sai đâu.”

Một người bạn khác cũng cười nhìn sang Thời Yến, “Sao, cậu thấy tầm thường à?”

Thời Yến nhìn về phía ba người kia, ánh mắt theo sát bọn họ gắt gao, một hồi lâu sau mới hờ hững đáp lại hai chữ, “Cũng được.”

Hai người bạn vui vẻ hẳn lên, “Quan Tế mà nghe cậu nói thế chắc tức chết mất, ai mà không biết ánh mắt cậu ta cao chứ, người bình thường đâu có lọt vào mắt xanh cậu ta.”

“Thật à?”

Thấy ba người kia đã đi vào chuồng ngựa, Thời Yến bỗng đứng dậy, cúi đầu nhìn hai người bạn, “Thế các cậu có biết vì sao đến giờ Quan Tế vẫn chưa lập gia đình không?”

Câu hỏi này quá đột ngột, hai người bạn ngẩn ra một hồi, tò mò nhìn Thời Yến với dáng vẻ “xin được rửa tai lắng nghe”.

“Ánh mắt quá cao.”

Anh trả lời một câu không đầu không đuôi, sau đó đi về phía chuồng ngựa.



Trong lúc đó, Quan Tế đã hỏi thăm thân phận và nghề nghiệp của Trịnh Thư Ý và Tất Nhược San, còn tiện thể tâng bốc một hồi.

“Lúc trước tôi đã xem qua bài phỏng vấn của cô và ba tôi, lúc ấy tôi còn hỏi bài báo này của ai viết, nếu có cơ hội tôi nhất định phải làm quen với người đó, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp nhau.”

Tất Nhược San yên lặng đứng một bên, thật ra cô ấy luôn giúp cô quan sát động tĩnh ở một nơi khác.

Trịnh Thư Ý chăm chú lắng nghe Quan Tế nói chuyện, tay tùy ý đặt lên hàng rào chắn, nhẹ nhàng gõ gõ lên hàng rào.

Chú ngựa trước mặt chính là chú ngựa đỏ mà lần trước Trịnh Thư Ý đã từng cưỡi, chiếc bờm dài được bện lại thành một bím tóc nên rất dễ nhớ.

Dường như nó cũng có ấn tượng với Trịnh Thư Ý, nhìn ngón tay trắng nõn lắc lư trước mắt, theo bản năng động vật, nó bỗng ngẩng đầu lên cọ vào Trịnh Thư Ý một chút.

Cảm giác đám lông lá xồm xoàm vừa chạm vào, hồi ức không mấy tốt đẹp bỗng chốc ùa về mạnh mẽ, Trịnh Thư Ý giật mình, bất chợt rụt tay lại.

Thấy cô như bị hoảng sợ, Quan Tế vội vàng nói, “Đừng sợ, chú ngựa này ngoan lắm, động tác này của nó cho thấy nó rất thích cô đấy.”

Trịnh Thư Ý gật đầu đáp lại, rồi thầm thì một mình, “Cũng phải xem là ai cưỡi nó nữa.”

Nói xong, cô buồn bã rêи lên một tiếng, nhìn ra bên ngoài.

Thời Yến đúng là bình tĩnh quá mức, cô đến lâu như vậy, anh rõ ràng đã nhìn thấy cô mà không thèm để ý đến, tựa như không hề quen biết cô vậy.

Chuồng ngựa ở đây được xây theo kiểu mở, tầm nhìn thông thoáng, cô có thể nhìn thấy bọn người Thời Yến bên kia rõ mồn một.

Anh ngồi ở đó, không hề nhìn sang bên đây, dáng vẻ bình thản, ung dung.

Cô đang lầm bầm gì đó, Quan Tế nghe không rõ, mà anh ta cũng không để ý lắm, trò chuyện với cô một hồi liền vẫy tay gọi nhân viên đến.

“Hôm nay thời tiết cũng dễ chịu, hai người muốn cưỡi ngựa thử không?”

Trịnh Thư Ý nhìn Tất Nhược San, hỏi ý cô ấy.

Bản thân Tất Nhược San vô cùng tò mò với trò cưỡi ngựa, lại gặp được chủ nhà nhiệt tình với bọn cô như thế, đương nhiên cô ấy sẽ không từ chối, thế là cô ấy gật đầu đồng ý.

Trịnh Thư Ý cười đáp, “Được, thế thì làm phiền anh Quan rồi.”

Quan Tế, “Đừng khách sáo.”

Hôm nay anh ta mặt một chiếc áo len khá rộng rãi nên rất thoải mái, nhưng chất liệu cũng khá là đắt, anh ta vận động cổ và vai một lát, nói, “Hôm nay tôi cũng đến đây chơi nên cũng rảnh, tôi có thể dạy hai người.”

Nhìn đi, người ta mới gặp lần đầu thôi mà đã nhiệt tình như thế, Thời Yến lại bình tĩnh ngồi yên như tượng Phật.

Trịnh Thư Ý vừa nghĩ đến là thấy tức.

“Cậu rảnh lắm à?”

Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên, “Thế sao cậu lại nôn nóng một hai gọi bọn tôi đến đây làm gì thế?”

Ba người đang đứng trong chuồng ngựa vội vàng quay đầu lại.

Trịnh Thư Ý và Quan Tế đang đứng rất gần nhau, ý cười bên môi vẫn chưa kịp thu lại.

Ánh nắng từ bên ngoài hắt vào có hơi chói mắt.

Thời Yến đứng ngay cửa ra vào, anh đứng ngược sáng, cả người giống như đang chìm trong luồng sáng và tối, tuy đang dựa vào cửa nhưng thân hình anh như được phát họa vô cùng rõ ràng, cao lớn, rắn chắc.

Quan Tế bị anh chặn họng không giải thích được, nên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Thời Yến không phải muốn chờ câu trả lời của Quan Tế, anh nhìn sang Trịnh Thư Ý, “Sao em lại đến đây?”

Trịnh Thư Ý không biết làm thế nào, cô cứ có cảm giác ánh mắt của Thời Yến có hơi đáng sợ.

Cô vô thức lùi về sau vài bước, buồn bã đáp lại, “Trường đua ngựa này đâu phải của nhà anh.”

Tất Nhược San đứng bên cạnh nghe thấy thế, bỗng cảm thấy con nhỏ Trịnh Thư Ý này không biết sao tự dưng lại thông suốt, cuối cùng cũng chịu tiếp thu mấy lời chỉ dạy của cô ấy mấy bữa nay, lặng lẽ bật ngón tay cái với cô.

Thời Yến nghe thấy giọng điệu này của Trịnh Thư Ý, ánh mắt vốn dĩ đang nhìn cô, lại nhìn thấy cô dựa sát người Quan Tế, anh tiến lên vài bước đến gần cô.

“Thật ư? Nhưng chỉ cần tôi nói một câu thì em sẽ không vào đây được.”

Trịnh Thư Ý:?

Cô quả thật đã bị Thời Yến làm nghẹn lời, vừa tức lại vừa tủi.

Nhưng chưa kịp mở miệng, Quan Tế đã chen vào, “Hai người quen nhau à?”

Quan Tế chẳng phải là thằng ngốc.

Chỉ cần hai câu đối đáp của Thời Yến và Trịnh Thư Ý là anh ta đã nhanh chóng nhận ra hai người này có quan hệ không hề tầm thường.

Nhưng với sự hiểu biết của anh ta về Thời Yến, thì tình huống không nên là như thế.

Cái mùi thuốc súng khó giải thích này, thực sự khiến anh ta nghĩ mãi mà chẳng ra.

Thời Yến nhìn thoáng qua Quan Tế, dường như chẳng thèm để ý đến anh ta, đi thẳng đến chỗ Trịnh Thư Ý.

Lúc này Quan Tế lại muốn làm dịu lại bầu không khí, quay đầu nói với Trịnh Thư Ý, “Nếu đã là bạn của Thời Yến thì cũng chính là bạn của tôi, cô cứ tự nhiên như ở nhà mình là được rồi.”

Lời này của anh ta, Thời Yến nghe sao mà chói tai đến thế.

Thời Yến, “Chúng tôi thân nhau từ khi nào thế?”

Quan Tế:?

Trịnh Thư Ý nghe thấy lời này thì lại hiểu lầm, cố gắng nhịn xuống, nhìn Thời Yến rồi lại cắn răng nở nụ cười, “Đúng vậy, chúng tôi không quen nhau.”

Vừa dứt lời, bước chân Thời Yến chợt khựng lại.

Trịnh Thư Ý lại nói với Quan Tế, “Làm phiền anh thế này đúng là không phải.”

Thời Yến đứng trước mặt Trịnh Thư Ý nhưng lại không nói gì, ánh mắt đảo qua đảo lại trêи người cô.

Nhìn thấy anh cứ dán mắt nhìn Trịnh Thư Ý, Tất Nhược San đành nhìn sang chỗ khác, nhưng tác phong làm việc của Quan Tế lại không giống bình thường.

Anh ta bỗng nghiêng người ra đằng trước, lên tiếng, “Có gì mà không tốt chứ? Ba tôi đã bảo tôi phải chăm sóc hai người thật tốt rồi, đi nào, tôi đi tìm dụng cụ bảo hộ cho hai người.”

Trịnh Thư Ý lập tức nở nụ cười, “Được, vậy thì cám ơn anh Quan.”

Lúc đi cùng Quan Tế lướt qua Thời Yến, cô hất cằm lên như muốn nói, “Chủ nhà người ta đã mời tôi, làm sao nào?”

Thời Yến xoay người, một tay nhét vào túi, dõi mắt nhìn theo cho đến khi bọn họ đi ra khỏi chuồng ngựa.

Một hồi lâu sau, anh khẽ hừ một tiếng.



Vì bây giờ trời đang rét đậm, thời tiết lạnh hơn nhiều so với lần trước Trịnh Thư Ý đến đây.

Nhờ cô mặc đồ thoải mái, nên chỉ cần cởi áo khoác ra, mặc bộ đồ bảo hộ vào là xong.

Trong phòng thay đồ yên tĩnh, Trịnh Thư Ý cúi đầu loay hoay mặc đồ bảo hộ.

Có lẽ là do bộ đồ bảo hộ này khá phức tạp, mà cũng có thể là do cô đang bực bội nên mặc cả buổi trời vẫn chưa xong, Trịnh Thư Ý cáu lên, dứt khoát rút dây lưng ra.

Bỗng nhiên, màn cửa sau lưng chợt lay động, hơi thở thuộc về Thời Yến mang theo gió lạnh len lỏi vào bên trong.

Trịnh Thư Ý giật mình, chưa kịp phản ứng lại thì sợi dây lưng trong tay đã bị người ta giật lấy.

Ngay lập tức, Thời Yến vòng tay qua eo cô, nhanh chóng cài lại dây lưng, vừa kéo vừa thắt, cả người cô bị dây lưng kéo lại, dựa sát vào lòng anh.

Lưng Trịnh Thư Ý dán sát vào người anh, cả cơ thể còn bị hai tay anh vây chặt lấy.

Trong căn phòng thay đồ chật hẹp, tiếng hô hấp của Thời Yến sượt qua bên tai, ngay cả chóp mũi của cô cũng vương vấn hương thơm trêи quần áo của anh.

Anh không buông tay, Trịnh Thư Ý cũng không nhúc nhích.

Hai người tiếp tục duy trì tư thế này, tiếng hít thở càng lúc càng trở nên nặng nề và rõ ràng hơn.

Và, có người đang nổi trống trong lòng.

Mãi đến khi giọng nói của Thời Yến nhẹ nhàng vang lên trêи đỉnh đầu Trịnh Thư Ý.

“Hai hôm trước không phải còn muốn ngủ với tôi ư, sao hôm nay lại không quen rồi?”

Trịnh Thư Ý, “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!