Trời đã tối mịt, đêm tháng hai ở Minh Đô vẫn còn lạnh, Vân Trạch vừa ra khỏi cửa đã cảm nhận được khí lạnh đập vào mặt.

Vương Hi Hách sai người chuẩn bị xe ngựa, y nói: “Em họ, để anh đưa em về.”

Hai người đàn ông đứng một trái một phải phía sau Vân Trạch, bọn họ ôm cánh tay lạnh lùng nhìn Vương Hi Hách, ánh mắt không có thiện cảm.

Vương Hi Hách nói, “Ba ngự y kia là do bạn của em mời tới, anh sang cảm ơn với em.”

Vương lão phu nhân không chỉ là bà ngoại của Vân Trạch, mà còn là bà nội của Vương Hi Hách. Nếu Vương gia không phái người đến cửa cảm ơn, chỉ sợ sẽ thất lễ.

Vân Trạch gật đầu: “Được rồi, người đó là Thụy quận vương, phủ của huynh ấy rất gần Vân phủ, nếu anh họ muốn đi với em thì đêm nay nghỉ lại ở nhà em luôn.”

Sắc mặt Vương Hi Hách lại thay đổi: “Thụy – Thụy quận vương?”

Y cảm thấy có điều gì đó không ổn. Vương Hi Hách cũng quen Thụy quận vương, nhưng Thụy quận vương mà Vân Trạch và Vương Hi Hách quen hình như không cùng một người.

Bằng không ban sáng Vân Trạch sẽ không hỏi người nọ là ai.

Trên đường Vương Hi Hách đến Minh Đô gặp không ít hiểm trở, tình cờ gặp người nọ, trông người nọ như kẻ háo sắc, tám phần là nói dối lừa gạt mình.

Vân Trạch gật đầu: “Thụy quận vương là người tốt, không giống với những người khác đâu, nếu anh gặp huynh ấy chắc chắn cũng sẽ thích thôi.”

Vương Hi Hách nhìn hai người bên cạnh Vân Trạch: “Bọn họ đều do Thụy quận vương phái tới?”

Vân Trạch gật đầu.

Vì có mặt người ngoài nên Vương Hi Hách không tiện nói thêm gì nữa, y và Vân Trạch lên xe ngựa, chờ khi ngồi vào trong, Vương Hi Hách mới gỏi: “Cha em đã vào cùng trận doanh với Nhiếp chính vương rồi à? Bởi vì cha mình nên nên em mới thân thiết với Thụy quận vương?”

Vân Trạch nói: “Em biết Vương gia gặp đại nạn là do Nhiếp chính vương, nhưng ——”

Vương Hi Hách nói: “Không cần giải thích gì đâu, anh có thể hiểu cách làm của Vân gia. Hôm nay em mời Thụy quận vương ra tay cứu giúp, anh sẽ không vì ân oán của Vương gia và Liêu châu mà trách tội em. Dù sao anh cũng nên cảm ơn người nọ.”

Tuy rằng Vương gia kiêu ngạo, nhưng sau khi bị chỉnh như vậy, Vương Hàn Tùng không còn dám nói lung tung nữa.

Tai họa của Vương gia hoàn toàn là do Vương Hàn Tùng uống rượu lỡ lời dẫn đến.

Vân Trạch gật đầu.

Vương Hi Hách có thể hiểu được đương nhiên là chuyện tốt.

Nếu như lòng dạ đối phương không đủ rộng lớn, chỉ sợ ngày sau sẽ gặp phiền phức khác ở Minh Đô.

Rất nhanh đã đến Tầm Nguyệt viên, Vương Hi Hách xuống xe ngựa trước, y đang muốn đỡ Vân Trạch thì hai người đàn ông dẫn đường cho xa phu ở phía trước xoay người xuống ngựa, bọn họ đẩy Vương Hi Hách sang một bên, đưa tay đỡ Vân Trạch xuống: “Tiểu công tử, mời.”

Vương Hi Hách thiếu chút nữa bị chọc tức quay về.

Hai gã này là ai đây?

Vân Trạch và Vương Hi Hách vào viện, Hứa Kính đang vừa nói vừa cười với hai ba người ở bên trong, nhìn thấy Vân Trạch trở về, vả lại bên cạnh còn dẫn theo một nam tử dung mạo không tầm thường, Hứa Kính kinh ngạc nói: “Vân công tử, vị này là——”

Vân Trạch nói, “Đây là anh họ của ta Vương Hi Hách, đến đây để cảm ơn Quận vương. Anh, đây là bạn của Quận vương Hứa Kính Hứa tiên sinh.”

Hứa Kính nói đùa: “Thì ra là Vương công tử, lang quân mặt lạnh nổi danh ở Vân Châu, đã nghe đại danh từ lâu.”

Vương Hi Hách chắp tay: “Hứa tiên sinh.”

Hứa Kính nói: “Điện hạ đang đọc sách ở trong, Vân công tử gõ cửa đi vào là được.”

Vân Trạch đi qua gõ cửa.

“Vào đi.”

Vân Trạch nói, “Anh họ, anh đừng lo lắng quá, nhân phẩm Quận vương cao thượng lại còn đối xử với mọi người rất khoan dung nữa.”

Vương Hi Hách xuất thân không tầm thường mọi người vây quanh, đương nhiên từng thấy không ít chuyện.

Sở dĩ y cảm thấy lo lắng là bởi vì y từng nghe đến cái tên Hứa Kính này.

Dường như người này là mưu sĩ dưới trướng Nhiếp chính vương, lúc trước bày mưu tính kế lợi dụng địa hình đốt mấy kho thóc và hơn mười vạn tướng sĩ ở Bắc Địch. Còn hai ba người đang nói chuyện với Hứa Kính ánh mắt như ngọn đuốc khí chất thoát tục, không giống hạng người tầm thường gì.

Khách trong nhà như thế, có lẽ chủ nhân cũng không phải người thường.

Vân Trạch và Vương Hi Hách cùng đi vào.

Vương Hi Hách nhìn thấy một nam tử mặc mãng bào màu đen ngồi bên cửa sổ, cửa sổ đang mở rộng, từng làn gió lạnh thổi vào từ bên ngoài, ánh mắt nam tử đó lạnh lùng nghiêm nghị, bởi vì khí thế làm lòng người sợ hãi nên người ta xem nhẹ khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

Vân Trạch nói, “Quận vương, đây là anh họ của ta Vương Hi Hách.”

Vương Hi Hách hành lễ: “Thần Vương Hi Hách bái kiến Thụy quận vương điện hạ, bà nội bệnh nặng, đa tạ điện hạ ra tay cứu giúp, Vương gia vô cùng cảm kích.”

Người trước mắt này không phải là tên háo sắc mà Vương Hi Hách từng gặp, vị này rất có phong phạm vương hầu, nhìn không giống người thường.

Chung Hành lạnh lùng đảo qua Vương Hi Hách: “Hiện giờ Vương lão phu nhân đã khỏe hơn chưa? Vương lão phu nhân vừa vào kinh đã bị bệnh, cha ngươi mà biết chỉ sợ sẽ sinh oán hận với Liêu vương.”

Vương Hi Hách vén vạt áo quỳ xuống: “Cha ta tuyệt đối không có ý này, lúc trước Thượng Quan đại nhân ở Vân Châu, vì cha ta và với Thượng Quan đại nhân bất hòa, sau khi uống rượu lỡ lời xúc phạm Liêu Vương, mấy ngày qua ông ấy vẫn luôn áy náy, hận không thể lấy cái chết tạ tội, lần này thần theo ông nội vào kinh, cha đã nhiều lần cảnh cáo thần, nếu thần có gặp được Liêu Vương thì phải thỉnh tội thay ông ấy. Hiện giờ bà nội bệnh nặng, lão nhân gia không hợp thời tiết, tạm thời không quen với khí hậu khô lạnh của Minh Đô, ngự y nói tĩnh dưỡng một thời gian là khỏe, cả Vương phủ cảm kích ân đức của Liêu Vương, không dám sinh lòng oán hận.”

Sáng sớm Chung Hành vừa mới ra uy với ông nội Vương Hi Hách Phụ quốc công, hiện giờ lại có Vân Trạch đang ở bên cạnh, Chung Hành cũng không muốn gây khó dễ Vương Hi Hách nữa: “Đứng lên đi.”

Sau lưng Vương Hi Hách toát mồ hôi lạnh, gần như sắp làm ướt quần áo.

Vị Quận vương này không giống một “người rất tốt cực kỳ lương thiện” như lời Vân Trạch nói, ánh mắt Chung Hành như dao, dường như có thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng hắn ta, áp bách hắn không thở nổi.

Vương gia nhiều thế hệ công hầu, tuy rằng cực kỳ hiển hách, nhưng vẫn phải cúi đầu trước mặt quyền thế.

Trước khi tới Minh Đô, Vương Hi Hách cũng từng xem thường quan viên Minh Đô, cho rằng những quan viên này nhu nhược, dễ dàng bị uy quyền của vương tộc Liêu Châu dọa sợ.

Bây giờ nghĩ lại, là khi ấy y quá ngây thơ.

Vân Trạch cảm thấy bầu không khí không đúng, nhưng ngay sau đó sắc mặt Chung Hành lại dịu đi hẳn, hỏi Vương Hi Hách những gì gặp được trên đường đi.

Bình thường Vương Hi Hách nói chuyện rất ít suy nghĩ, hôm nay trước khi mở lời lại cân nhắc hồi lâu.

Tai họa của Vương gia bắt đầu từ khi Vương Hàn Tùng lỡ lời, Vương Hi Hách đối mặt với người của Liêu Châu, không thể không cẩn thận hơn.

Chung Hành nể mặt Vân Trạch qua loa với Vương Hi Hách vài câu, Vương Hi Hách vội vàng tìm thời cơ chào tạm biệt: “Sắc trời cũng tối rồi, thần xin cáo lui trước, ngày khác bà nội khỏi bệnh thần sẽ cùng ông nội đến cửa nói cảm ơn.”

Vân Trạch lấy một quả quýt cống trên bàn: “Quận vương, ta và anh họ đi trước, rảnh rỗi sẽ đến tìm huynh.”

Chung Hành giúp cậu bẻ quýt cống thành hai nửa: “Đến ta hỏi chuyện của ngươi, hai ngày nay ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Vân Trạch nói, “Hai ngày nay bận rộn quá, ta quên nghĩ đến chuyện này, chờ ta rảnh sẽ đến trả lời Quận vương.”

Sau khi ra khỏi cửa, Vương Hi Hách thở phào nhẹ nhõm: “Nếu em không nói cho anh biết hắn là Thụy quận vương, anh còn nghi ngờ thật ra hắn chính là Nhiếp chính vương đấy.”

Vân Trạch nói: “Nhiếp chính vương nào có trẻ tuổi anh tuấn vậy được, Minh Đô đồn Nhiếp chính vương hung ác tàn bạo, nhà em và nhà huynh ấy sát bên nên em mới quen biết huynh ấy, anh trở về phải mất chút thời gian, đêm nay ở lại nhà em đi.”

Vương Hi Hách gật đầu: “Được.”

Hai người đi bộ trở về, trên đường đúng lúc gặp một chiếc xe ngựa, có người vén rèm lên nhảy xuống: “Vương công tử! Vân công tử!”

Sắc mặt Vương Hi Hách như được phủ lên một lớp sương lạnh.

Chung Thiệu cười tủm tỉm nói: “Trùng hợp quá, đây là quạt của ngươi, lần trước nó rơi xuống từ trên người ngươi.”

Vương Hi Hách đoạt lại: “Ngươi không phải Thụy quận vương, sao phải lừa ta nói ngươi là Thụy quận vương? Ta vừa mới gặp Thụy quận vương chân chính.”

Chung Thiệu nhìn phương hướng hai người đi tới, nghĩ bọn họ đi ra từ chỗ chú, cậu ta vội vàng nói: “Ta… Ta là Triệu Nghị, lúc trước đùa ngươi thôi! Vương công tử, ngày mai ngươi có muốn đến phủ ta chơi không? Trong phủ ta có mấy nghệ nhân biết chơi xiếc, chắc chắn ngươi sẽ thích.”

Vân Trạch: “…”

Vân Trạch lo lắng anh họ bị lừa gạt, len lén nói ở bên tai Vương Hi Hách: “Cậu ta không phải Triệu Nghị đâu, Triệu Nghị đi Vĩ Châu dẹp quân phản loạn rồi.”

Vương Hi Hách lạnh lùng nói: “Vậy sao? Nhưng ta nghe nói hắn ta đã đến Vĩ Châu.”

Chung Thiệu suy tư một lát: “Vậy ta là Khúc Doãn Thành? Ngươi thích tướng quân nào ở Liêu Châu thì ta chính là tướng quân đó.”

Vân Trạch lôi kéo Vương Hi Hách rời đi: “Đừng để ý tới cậu ta, cậu ta là kẻ lừa gạt.”

Chung Thiệu vất vả lắm mới gặp được Vương Hi Hách, bộ dáng lạnh lùng hung dữ của Vương Hi Hách trông rất giống một con vẹt thích cắn người mắng người mà Chung Thiệu từng nuôi khi còn bé, cậu ta vội vàng đuổi theo: “Ngươi không đến nhà ta thì mai ta đến nhà ngươi có được không? Vương công tử, lão thái gia và lão phu nhân có khỏe không?”

“Nhà ta không có người chiêu đãi ngươi, cáo từ.”

Chờ đến chỗ ở của Vân Trạch, Vương Hi Hách phát hiện phía dưới quạt của mình có thêm một tua quạt ngọc màu tím.

Vân Trạch nói, “Anh họ quen cậu ta thế nào vậy?”

“Trên đường gặp phải cướp, cậu ta và nhân mã của mình giết chết lũ cướp, cùng đồng hành mấy ngày.” Vương Hi Hách nói, “Tuy rằng tên này không phải Thụy quận vương, cũng không phải tướng quân gì ở Liêu Châu, nhưng nhìn người bên cạnh cậu ta hơn phân nửa thân phận không tầm thường. Ông nội bảo anh đừng trêu chọc tên đó.”

Nghe nói Vân Trạch có dẫn người anh họ tuấn tú về phủ, bốn tỳ nữ thay phiên nhau vào đưa nước, các nàng đều len lén nhìn Vương Hi Hách.

Vương Hi Hách và Vân Trạch trông tương tự nhau, hơn nữa hai người đều có khuôn mặt trái xoan tuấn tú, chẳng qua mặt mày Vương Hi Hách rất lạnh lùng, vừa nhìn đã biết không dễ chọc, còn Vân Trạch thì nghiêng về xinh đẹp hơn.

Vân Trạch nói, “Hôm nay anh đánh Lang Cẩm Tú, tên đó cũng không phải là nhân vật dễ chơi gì, công chúa Hoài Thục rất yêu thương gã ta.”

Vương Hi Hách nuốt không trôi nổi cục tức bị đàn ông đùa giỡn mà thôi.

Y nhìn Vân Trạch: “Tính cách em tốt như vậy, khó trách bị người của Vân gia bắt nạt. Thân là con trai trưởng của phủ An Lạc hầu, bọn họ lại cho em ở tiểu viện hẻo lánh như vậy.”

Vân Trạch bất đắc dĩ nói: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa.”

Vẻ mặt Vân Trạch dưới ánh đèn càng thêm dịu dàng, Vương Hi Hách thêu bấc đèn, quay đầu lại nhìn Vân Trạch, phát hiện không chỉ lần đầu gặp Vân Trạch đã thấy kinh diễm, mà là càng nhìn càng thêm kinh diễm.

Vương Hi Hách biết cô mình là mỹ nhân tuyệt sắc hiếm có ở Đông Lĩnh, từng nhìn thấy bức họa của cô, y thề rằng tương lai sẽ cưới một nữ tử xinh đẹp như vậy, chỉ là nhiều năm rồi nhưng vẫn không gặp được ai, khó khăn lắm mới có một người vậy mà lại là em họ của mình.

Vương Hi Hách không có hứng thú với đàn ông chứ đừng nói chi đối phương còn là em họ mình.

Nhưng hắn ta thích ngắm Vân Trạch, đối phương mi mày như vẽ dung mạo tựa hoa, sợ là có vẽ cũng không vẽ ra được dáng vẻ đẹp đến vậy, thật sự là mỹ sắc hiếm gặp. Nhìn một hồi rồi tiếc nuối trong lòng cô mình không sinh thêm một em gái xinh đẹp thế nữa, bằng không hai nhà có thể kết thông gia rồi.

Nhớ tới chuyện thông gia, Vương Hi Hách nói: “Em cũng không còn nhỏ nữa, tới giờ mà còn chưa kết hôn, ông bà nội sẽ xử lý chuyện này sau. Sao An Lạc hầu không chuẩn bị hôn sự cho em?”

Vân Trạch nhịn không được cười khẽ: “Anh họ không lo lắng cho mình mà đi lo cho em làm gì? Chuyện trong Vân gia nhiều lắm, em không thể làm chủ được.”

An Lạc hầu định dâng cậu cho Nhiếp chính vương, dường như Nhiếp chính vương cũng có đồng ý, Vân Trạch lâm vào cục diện xấu hổ không biết làm gì.

Chuyện này lại không thể nói với người ngoài.

Nhiếp chính vương một tay che trời ở Khế Triều, cho dù nói ra cũng không có ai có thể giúp Vân Trạch thoát khỏi hiểm cảnh.

Vân Trạch và Vương Hi Hách còn chưa nghỉ ngơi, cửa viện đã bị gõ, hóa ra là Hứa Kính tới.

Vân Trạch kinh ngạc hỏi: “Hứa tiên sinh, đã trễ thế này sao lão lại tới phủ ta?”

Hứa Kính nói: “Vân công tử, Quận vương nhà ta nói có việc quan trọng muốn thương nghị với cậu, đặc biệt đến mời cậu đi với ta một chuyến.”

“Được.” Vân Trạch nhìn sang Vương Hi Hách, “Anh họ nghỉ ngơi trước đi ạ, có gì cần thì cứ gọi Đương Quy.”

Vương Hi Hách cảm thấy không thích hợp, đã trễ như vậy rồi còn có chuyện gì quan trọng nữa? Dù có chuyện gấp gáp hơn nữa cũng có thể chờ ngày mai xử lý mà.

Sau khi đi ra ngoài, Vân Trạch mới nói: “Hứa tiên sinh, sao lão vào được vậy?”

Hứa Kính nở nụ cười: “Trèo tường vào, đừng thấy ta già rồi nhưng cũng từng mang quân đánh giặc đó, chân rất nhanh nhạy, chúng ta sang kia đi.”

Vân Trạch không biết nên nói gì luôn, đám thủ hạ Chung Hành không ai làm chuyện bình thường, đây chính là phủ Thượng thư —— nếu bị gia binh phát hiện sẽ bị giết đó.

Mới vừa rồi Chung Thiệu tới Tầm Nguyệt viên một chuyến, cực kỳ trịnh trọng nói với Chung Hành cậu ta coi trọng cháu nội của Phụ quốc công, nhưng đối phương không thèm để ý tới mình, hỏi có thể dùng thủ đoạn cướp về làm Quận vương phi không.

Tuy Chung Thiệu là tên ăn chơi trác tác mặc kệ chính sự, nhưng một số phương diện lại giống cha chú của cậu ta, thích cái gì nhất định sẽ theo đuổi, theo đuổi không được thì dùng quyền thế đoạt lấy —— mặc kệ cướp về ngọt hay không ngọt, nhất định phải có được trước đã.

Kết quả chính là Chung Thiệu bị đuổi ra ngoài, hơn nữa bên cạnh còn có thêm hai Nho sinh —— Nhiếp chính vương lệnh cậu ta đọc hết Tư Trị Thông Giám, ngoài ra còn phải viết thêm mười bài văn nữa.

Lúc Vân Trạch đi vào, Chung Hành vừa mới tắm rửa thay quần áo.

Hiện giờ Vân Trạch rất mệt, vì đã trễ lắm rồi: “Quận vương, giờ này mà huynh có chuyện gì á?”

Chung Hành bảo cậu đến gần: “Đầu bếp trong phủ nấu đậu hủ hạnh nhân, cố ý gọi ngươi qua nếm thử.”

Vân Trạch đi qua quả nhiên nhìn thấy trong chén ngọc bích nho nhỏ đựng đậu hủ hạnh nhân trắng tuyết, phía trên điểm xuyết cánh hoa mai, hạt thông và vừng.

Vân Trạch ngồi xuống, cậu nếm thử một miếng: “Ta bỏ anh họ ở nhà một mình, rất xấu hổ.”

Chung Hành nắm lấy gáy Vân Trạch: “Hiện giờ ngươi có anh họ nên quên bổn vương rồi?”

“Đương nhiên là quận vương quan trọng hơn.” Vân Trạch thành thật nói, “Anh họ là khách ở xa, ta không thể lạnh nhạt.”

Đậu hủ hạnh nhân vào miệng ngọt ngào nồng đậm, môi răng thơm ngát, Vân Trạch ăn xong còn chưa thỏa mãn: “Còn nữa không?”

Chung Hành cho cậu một ly trà xanh: “Buổi tối ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho cơ thể.”

Vân Trạch năn nỉ: “Ta chỉ ăn thêm một chén nhỏ nữa thôi, hơn nữa ta không ngủ, ta đọc sách với Quận vương.”

“Chỉ còn lại hai miếng bánh sữa hoa mai này thôi.” Chung Hành nói, “Ăn hai miếng rồi nhớ uống trà.”

Vân Trạch đưa tay nhận lấy, Chung Hành cầm cổ tay cậu: “Rửa tay chưa?”

Vân Trạch xấu hổ: “Đã rửa nửa canh giờ trước.”

Lúc trèo tường với Hứa Kính.

Chung Hành cầm một miếng đút Vân Trạch ăn.

Bánh không lớn, hai miếng đặt lên nhau còn không lớn bằng lòng bàn tay Vân Trạch, lớp da mềm mại, nhân sữa tuyệt không ngấy, vào miệng liền tan, hương thơm của hoa mai hòa lẫn với hương sữa tăng thêm vài phần tươi mát.

Vân Trạch vẫn chưa thỏa mãn liếm ngón tay Chung Hành, sau khi cậu súc miệng lấy cầm khăn lau sạch ngón tay cho Chung Hành: “Quận vương tiếp tục đọc sách đi, ta ngồi bên cạnh với huynh.”

Tay Chung Hành lớn hơn mặt Vân Trạch nhiều lắm, hắn nắm lấy cằm Vân Trạch: “Còn chưa suy nghĩ kỹ?”

Vân Trạch biết Chung Hành hỏi tới chuyện gả cho hắn.

Chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến Vân Trạch.

Vân Trạch một mặt lo lắng tương lai Chung Hành sẽ gặp được người mình thích, tình cảnh của mình sẽ rất xấu hổ, mặt khác lại không muốn coi hôn nhân là giao dịch, hơn nữa cuộc hôn nhân này còn phải phát sinh da thịt thân mật với Chung Hành, trên giường Chung Hành có sở thích kỳ quái gì còn chưa rõ, Vân Trạch vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng cậu đang ở cổ đại, trên có cha anh, sinh ra trong nhà quan lại, những việc này tạm thời không thể do Vân Trạch làm chủ được.

Vân Trạch nói, “Quận vương, cho ta xin thêm vài ngày để suy nghĩ, hôn nhân đại sự cần phải nghiêm túc.”

Chung Hành vuốt cằm Vân Trạch: “Được, ta có kiên nhẫn, chuyện này cần phải cân nhắc cẩn thận.”

Chỉ là tốt nhất Vân Trạch nên cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, nếu câu trả lời đó làm hắn cảm thấy không vui —— Chung Hành không thể làm quân tử được nữa, phần lớn người ở vị trí như Chung Hành đều thích dùng cường quyền đi áp bách.

Chung Hành cúi đầu ngửi ngửi mặt Vân Trạch: “Có phải vì ăn nhiều bánh ngọt chăng, nên trên ngươi người có mùi sữa.”

Vân Trạch sờ khóe môi mình: “Vậy hả?”

Vân Trạch hơi mệt, nhưng cậu đã nói muốn đọc sách với Chung Hành rồi nên phải cố gắng tỉnh táo ngồi cùng Chung Hành, cho dù không hiểu quyển sách Chung Hành đang đọc, nhưng Vân Trạch cũng phải giả bộ hiểu.

Chung Hành thấy cậu buồn ngủ, cố ý chỉ vào vài câu trong sách hỏi Vân Trạch, Vân Trạch mơ màng trả lời vài câu.

Hai khắc sau, Vân Trạch ngã xuống vai Chung Hành, ánh mắt cậu nhẹ nhàng khép lại, lông mi dài rậm rạp tạo thành bóng mờ trên mặt.

Chung Hành nhéo nhéo đầu ngón tay Vân Trạch, Vân Trạch chậm rãi mở mắt ra: “Quận vương… Nếu như thành thân, chúng ta có thể trễ…”

Chung Hành sửng sốt, giọng nói chứa ý cười: “Cái gì?”

Vân Trạch ôm cổ hắn, thì thầm bên tai hắn lần nữa.

Chung Hành không ngờ Vân Trạch lại sợ chuyện này, hắn ôm Vân Trạch lên đùi mình: “Ta sẽ cho ngươi từ từ thích ứng, nếu ngươi không muốn thì sẽ không ép ngươi đâu.”

Vân Trạch biết trước giờ Chung Hành rất tốt, sau khi ngồi trong lòng Chung Hành, cậu mới chậm rãi ý thức được mình và Chung Hành không chỉ chênh lệch chiều cao mà còn chênh lệch cả dáng người.

Chung Hành vai rộng hẹp eo trên người cơ bắp rõ ràng, không phải kiểu gầy yếu đơn bạc.

Tuy thân hình Vân Trạch thon dài, hơi mỏng manh một chút, nhưng da thịt no đủ mềm mại, ôm vào trong ngực cực kỳ thoải mái, đặc biệt kích thích dục vọng của nam nhân.

Vân Trạch không biết mình đẹp tới mức nào, càng không biết ở cổ đại có cũng có nhiều người ham mê sắc đẹp. Chung Hành rất rõ diện mạo Vân Trạch mê người đến đâu, thiếu niên xinh đẹp như vậy ngồi trên đùi mình khó mà không động tình, hắn đè bả vai Vân Trạch: “Tiểu công tử muốn ngủ cả đêm trên đùi ta à?”

Vân Trạch từ từ tỉnh táo lại, ngủ trên đùi Chung Hành thì không ổn, hình như mình rất nặng, cậu vội vàng rời khỏi lòng ngực Chung Hành: “Ta về giường ngủ đây.”

Chăn mềm mại, hơn nữa phía trên có hơi thở trên người Chung Hành, Vân Trạch thật sự rất mệt mỏi, cậu nhanh chóng ngủ thiếp đi.

(*đậu hũ hạnh nhân)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!