Công chúa ngổ ngáo này thích vị phu tử trẻ đó.

Con mắt cũng không tệ.

Tuy Trạch Vương trông cũng không kém, nhưng so với Quan phu tử, không biết bị ném xa mấy con phố.

“Công chúa, luận bối phận, ta là hoàng thẩm của ngươi, ăn nói với hoàng thẩm, phải chú ý ngôn từ đấy”.

“Cái gì mà hoàng thẩm, ta không có hoàng thẩm xấu như ngươi”.

“Vẻ đẹp nằm trong đôi mắt kẻ si tình, có lẽ hoàng thúc chiến thần nhà ngươi thích kiểu người như ta đấy”.

Yên tĩnh.

Cả phòng học yên tĩnh, tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Cố Thanh Hy.

Dưới bầu trời, chưa có ai dám mang chiến thần Dạ Vương Gia ra đùa, nàng không sợ chết không có chỗ chôn thân ư?
Thượng Quan phu tử đã có lời, Từ phu tử cũng không muốn làm khó Cố Thanh Hy, huồng hồ lúc này còn lôi cả chiến thần vào.


“Được rồi được rồi, chuyện này kết thúc tại đây.

Cố tam tiểu thư, niệm tình ngươi phạm lỗi lần đầu, lần này không tính toán với ngươi, lần sau tuyệt đối không được đến muộn nữa”.

“Vâng”.

“Tự tìm chỗ ngồi đi”.

Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn một vòng.

Bên cạnh Cố Sơ Lan và Cố Sơ Vân vẫn còn chỗ trống nhưng nàng không thích, nàng lại không dám ngồi vị trí phía trước, thế nên ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Hiên.

Tiêu Vũ Hiên kinh ngạc: “Cô ngồi cạnh ta làm gì, phía trước vẫn còn nhiều chỗ đấy”.

Chắc không phải dựa dẫm vào hắn ta thật chứ.

“Ngươi muốn ngồi phía trước thì tự lên phía trước đi”.


Đùa gì vậy, phía trước có tận hai phu tử, nếu nàng ngồi phía trước thật, thì sao lười biếng được.

“Ta ngồi đây trước”, Tiêu Vũ Hiên nói lại.

“Mặc kệ có phải ngươi ngồi đây trước hay không, tóm lại vị trí này cũng không phải là của nhà ngươi, nếu ngươi không muốn ngồi cùng ta, thì chuyển chỗ khác là được”.

Vãi.

Cô gái này cũng thật không biết xấu hổ.

Nàng để ý hắn ta vừa đẹp trai vừa có tiền lại có tài, chắc chắn là như vậy.

“Vừa nãy chúng ta giảng đến tất cả mọi sự vật sự việc đều có nguồn gốc nguyên nhân của nó, tất cả mọi vinh nhục đều do cái đức mà ra, bây giờ chúng ta tiếp tục…”, Từ phu tử chậm rãi giảng bài.

“Này, mỹ nam ngồi bên cạnh Từ phu tử là ai?”, Cố Thanh Hy huých cánh tay Tiêu Vũ Hiên, cười he he mấy tiếng.

“Thượng Quan Sở, phu tử trẻ nhất của học viện Hoàng Gia, thân phận thì không rõ, chỉ biết tài hoa xuất chúng, được gọi là một trong tứ đại tài tử cùng với ca của ta”.

“Tứ đại tài tử? Thế còn hai người nữa là ai?”
“Nha đầu xấu xí, cô đùa ta hả, tứ đại tài tử nổi tiếng thiên hạ là ai mà cô cũng không biết?”
Trời đất có lương tâm, nàng thực sự không biết, đầu óc nàng không có ký ức về việc này.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!