Trạch Vương càng khịt mũi coi thường.
Đời này việc đúng đắn nhất hắn ta làm là hủy hôn với cô ta, bằng không hôm nay hắn ta sẽ rất mất mặt.
Vì không ai nghĩ rằng Cố Thanh Hy lại đọc được ra từng câu từng chữ.
“Kìa nếp trĩu đầu, kìa mạ tẻ vừa lên.

Chậm chậm cất bước qua, trong lòng xao xuyến.

Người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm.

Hỏi trời xanh xa thẳm kia, kẻ nào đã khiến ra như vậy?”
Ồ…
Trong lớp học xôn xao.
Cô ta…cô ta sao có thể đọc ra được?

‘Thử Ly’ không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Bọn họ cũng chỉ biết nửa đầu của nó.
Từ lão tử kinh ngạc đến ngây ra.
Cố Sơ Lan cùng Cố Sơ Vân và những người khác cũng ngạc nhiên.
Trạch Vương không dám tin nhìn Cố Thanh Hy.
Ngay cả tay cầm sách của Thượng Quan Sở ở bên cạnh Từ phu tử cũng khẽ run, kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt cực đẹp nhìn về phía Cố Thanh Hy như đang đánh giá.
Hay cho câu người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm.
Nàng ta…sao lại biết ‘Thử Ly’?
“Kìa nếp trĩu đầu, kìa lúa tẻ trổ đòng.

Chậm chậm cất bước qua, trong lòng như say.

Người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm.


Hỏi trời xanh xa thẳm kia, kẻ nào đã khiến ta như vậy?”
Ánh mắt kỳ lạ của mọi người khiến da đầu Cố Thanh Hy tê dại.
Lẽ nào không phải ‘Thử Ly’?
Nàng cũng không tiện đọc ra câu thứ ba.
Chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Việc đó…phu tử, ta vẫn nên chạy năm mươi vòng thôi, nhưng Cố Sơ Lan là thư đồng của ta, ta bị phạt chạy, cô ta không có lý do gì không phải chạy chứ”.
Cố Sơ Lan từ trong kinh ngạc bừng tỉnh: “Liên quan gì tới ta?”
“Sao lại không liên quan gì tới ngươi, thân là thư đồng, chủ tử của ngươi làm sai, lẽ nào ngươi không nên bị trừng phạt sao?”
“Đây là loại lý lẽ gì vậy?”
“Chính là lý lẽ này.

Nếu ngươi có ý kiến, ra ngoài rẽ trái, đi tìm hoàng thượng, xin hoàng thượng không để ngươi làm thư đồng nữa”.
“Tốt, tốt, tốt, quá tốt rồi, Cố tam tiểu thư, đây là bài ‘Thử Ly’ hoàn chỉnh sao?”
Từ lão tử đột nhiên xông đến, liên tục nói mấy từ tốt, suýt chút dọa đến Cố Thanh Hy.
Ông lão này, đầu óc có vấn đề sao, tính khí thất thường, nhân cách phân liệt à?
Thấy Cố Thanh Hy không trả lời, Từ phu tử vội vàng hỏi lại: “Cố tam tiểu thư, đây là bài ‘Thử Ly’ hoàn chỉnh sao?”
“Không phải”.
“Phần còn lại thế nào, có thể đọc hết ra không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!