“Chủ tử, cô ta hình như không giống với những gì chúng ta đã điều tra”.

Hơn nữa, dường như còn rất giống một người.

Một người phụ nữ mấy ngày trước đã cưỡng đoạt chủ tử của bọn họ.

Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, khuôn mặt Thanh Phong không khỏi đỏ lên.

Ngón tay với các khớp xương rõ ràng của Dạ Mặc Uyên gõ lên xe lăn, khẽ phát ra âm thanh đông đông đông, đôi mắt u ám kia không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, hắn khoan thai nhả ra một chữ: “Tra”.

“Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra kỹ tất cả những việc có liên quan đến Cố tam tiểu thư”.

Cố Thanh Hy…
Theo như lời đồn là không biết chữ, bất tài vô dụng, nhu nhược nhát gan.


Nhưng lại có thể đọc ra ‘Thử Ly’, có thể nói ra những lời như bạch thủ như tân khuynh cái như cố.

Còn có thể vì một nữ tỳ nhỏ nhoi mà đánh lại công chúa đương triều, trêu đùa con út của Tiêu lão tướng quân người nắm trọng binh trong tay.

Nếu như này còn gọi là nhát gan, thì thế nào mới là dũng cảm?
Nhìn vào đôi mắt lém lỉnh linh động của Cố Thanh Hy, Dạ Mặc Uyên không khỏi nghĩ đến người phụ nữ đã chấm mút xà xẻo hắn ngày đó.

Đôi mắt của người phụ nữ đó rất giống với Cố Thanh Hy.

Chẳng lẽ…
Người phụ nữ đó là Cố Thanh Hy?
Bỗng nhiên, hắn nhớ đến một câu mà người phụ nữ đó đã nói.

“Ta có đứng trước mặt ngươi, ngươi cũng không thể nhìn ra ta có mấy phần giống trước đây”.

Dạ Mặc Uyên càng thêm nghi ngờ Cố Thanh Hy.

“Điều tra kỹ xem Cố Thanh Hy đã làm những gì trong hai ngày qua”.


Thanh Phong khẽ chấn động.

Lẽ nào chủ tử nghi ngờ Cố Thanh Hy là người phụ nữ đó?
Không thể nào.

Nếu vậy cậu ta quả thực không dám tưởng tượng chủ tử sẽ trả thù Cố Thanh Hy như thế nào.

Lại nhìn đến chủ tử nhà mình, hai tay nắm chặt phát ra tiếng răng rắc, sắc mặt u ám, giống như đang ẩn nhẫn gì đó, Thanh Phong không khỏi cúi đầu thấp hơn.

Kể từ khi chủ nhân bị người phụ nữ kia cưỡng đoạt, tính tình càng ngày càng thay đổi thất thường, đám người dưới hầu hạ cũng không biết đã bị chém mất bao nhiêu.

Nhưng đơn thuốc mà người phụ nữ đó đưa lại vô cùng hiệu nghiệm.

Chất độc của chủ tử phát tác, sau khi dùng thuốc cô ta kê đã đỡ rất nhiều, không còn đau đớn như trước nữa.

Nếu bắt được người phụ nữ đó, có lẽ có thể trị hết độc trên người chủ tử.

“Chủ tử, vậy chúng ta có phải hủy hôn sự này không?”
Nghe thấy vậy, Dạ Mặc Uyên cười tà mị, toàn thân tỏa ra khí thế ngang ngược, giống như nhân vật cái thế quyền lực vô song.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!