“Dám tính kế ta, thì phải có gan gánh cơn thịnh nộ của ta”.

Ơ…
Vậy việc hôn sự rốt cuộc có cần hủy bỏ không?
Hoàng thượng tự tìm đường chết, lại dám ngang nhiên đắc tội với chủ tử.

Với thực lực của chủ tử, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn cút khỏi hoàng vị.

Cố tam tiểu thư nổi tiếng xấu xí của Dạ Quốc, để chủ tử cưới người như vậy, không phải làm nhục chủ tử thì là gì?
Thanh Phong cho rằng Dạ Mặc Uyên nhất định sẽ hủy hôn sự này.

Không ngờ hắn nhìn về phía Cố Thanh Hy rời đi, ánh mắt thâm sâu, ý vị rõ ràng, khóe miệng mỏng thong thả nhả ra một câu: “Sao phải hủy, hắn muốn ta lấy, bổn vương lấy là được”.


Ơ…
Lấy thật?
Đó là xú nữ nổi tiếng của Dạ Quốc đó.

Buổi chiều.

Ở ven hồ của học viện Hoàng gia, mọi người trong học đường mỗi người một bàn ngồi trên đất, trên mỗi bàn đều đặt một cây đàn cổ.

Trời tháng ba đầy nắng, gió thổi hiu hiu, hàng liễu khẽ lay, dễ chịu và ấm áp đến khó tả.

Cố Thanh Hy tìm một nơi khuất nhất uể oải ngồi đếm một ngàn lượng bạc trong tay.

Ba mươi hai loại dược liệu, trừ hai loại dược liệu cuối cùng không có chỗ mua, còn lại có thể dùng tiền mua được, chỉ là phải cần đủ tám vạn lượng bạc.


Trong tay nàng chỉ có một ngàn lượng, lấy đâu ra tám vạn lượng bạc đây?
Về phủ thừa tướng lấy lại tất cả ngân lượng hàng thàng bị cắt xén trước đó? Nhiều nhất cũng chỉ có một vạn lượng, còn lâu mới đủ.

“Ngày mai sẽ diễn ra đại hội đấu văn năm năm một lần, nghe nói Sở Quốc, Hoa Quốc, còn có Triệu Quốc đã cử không ít người có học thức uyên bác tài hoa rạng rỡ đến, ngay cả Kỳ Thánh, Thi Tiên cũng đều đến”.

“Không phải chứ, Kỳ Thánh không phải đã bế quan mấy chục năm rồi sao? Sao đột nhiên lại tới Dạ Quốc?”
“Việc này thì ta không biết, chắc hẳn là muốn đến tỉ thí với Thượng Quan phu tử của chúng ta, dẫu sao Thượng Quan phu tử của chúng ta được biết đến là một trong tứ đại tài tử, trong đó đánh cờ, gảy đàn là lợi hại nhất”.

“Chẳng trách, nhưng mấy chục năm trước Kỳ Thánh đã đánh bại kỳ thủ bất khả chiến bại, Thượng Quan phu tử của chúng ta tỉ thí với Kỳ Thánh có thể thắng được không?”
“Thượng Quan phu tử của chúng ta tài hoa rạng rỡ, học rộng hiểu nhiều, chưa chắc đã thua Kỳ Thánh”.

Cố Thanh Hy nghiêng tai nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ.

Nàng chuyển vị trí, ngồi bên cạnh Tiêu Vũ Hiên, chọc chọc cánh tay của hắn ta: “Tiểu Hiên Hiên, đại hội đấu văn là gì?”
Tiêu Vũ Hiên vốn đang nói nói cười cười với mấy huynh đệ, vừa nghe thấy Cố Thanh Hy lại gọi mình là Tiểu Hiên Hiên, hắn ta lập tức đen mặt: “Bạc không phải đưa cả cho cô rồi sao, sao vẫn gọi ta là Tiểu Hiên Hiên?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!