“Thượng Quan phu tử đến…”
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Thượng Quan Sở mặc trang phục màu trắng xuất trần, nhã nhặn ôn hòa, trên tay ôm một bộ chiếc đàn cổ màu đen nhẹ nhàng đi tới.

Gió hồ thổi qua khiến y phục của hắn ta tung bay, đồng thời cũng thổi bay hai đường tóc đen trên trán, như thể dung hợp với thiên địa thành một thể, bất cứ lúc nào cũng có thể mọc cánh thành tiên, đẹp đến nỗi không lời nào tả được.

Cố Thanh Hy thốt lên: “Đẹp trai quá đi mất”.

Tiêu Vũ Hiên không vui: “Lẽ nào ta không đẹp trai sao?”
“Đẹp trai, ngươi cũng đẹp trai, nhưng phu tử của ta đẹp trai hơn”.

“Này nữ nhân kia, cô là Dạ Vương phi được hoàng thượng nội định đó.

Nếu để chiến thần biết cô thèm thuồng nam nhân khác như vậy, cô không sợ mất đầu à”.


“Ai cũng có trái tim yêu cái đẹp mà”.

“…”
Không biết tại sao Tiêu Vũ Hiên lại không thích nàng khen ngợi những nam nhân khác cho lắm, trong lòng chua chua chát chát, cực kỳ khó chịu.

“Tham kiến phu tử…”
Mọi người đứng dậy hành lễ, lớn tiếng chào.

Cố Thanh Hy cũng vội vàng đứng dậy hành lễ theo, nhưng lại thấy Đương Đương công chúa đang vội vàng đi tới, che khăn che mặt, lẫn vào đám học sinh.

Mặc dù đang hành lễ nhưng đôi mắt của nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Sở không chớp lấy một cái, hận không thể nhét vị phu tử này vào lòng.

Vị công chúa ngỗ ngược này lúc sáng vừa bị nàng dạy cho một trận khóc lóc đi cáo trạng, bây giờ lại chạy tới đây rồi?
Nàng ta thích Thượng Quan Sở đến nhường nào.


Cố Thanh Hy cong môi cười, nàng ta chỉ đến một mình chứng tỏ suy đoán của nàng là đúng, hoàng thượng muốn đối phó với chiến thần, còn nàng lại là vương phi nội định của chiến thần nên chắc chắn bây giờ không thể động thủ với Cố Thanh Hy, cho nên sự cáo trạng của Đương Đương công chúa là không có tác dụng gì cả.

“Ngồi đi”.

Giọng nói của Thượng Quan Sở ấm áp dễ chịu như âm thanh của thiên nhiên khiến số đông công chúa và tiểu thư mê mẩn.

Cố Thanh Hy nhận thấy ánh mắt nhìn Thượng Quan Sở của Cố Sơ Vân cũng có chút kỳ lạ.

Lẽ nào…
Cô ta cũng thích Thượng Quan phu tử?
Mắt nhìn tốt hơn Cố Sơ Lan nhiều, không biết Cố Sơ Lan thích gì ở Trạch Vương.

Luận ngoại hình thì bình thường, luận nhân phẩm thì quá tệ, không có điểm gì đáng khen, nhiều nhất cũng chỉ là thân hình ổn một chút.

“Tạ ơn phu tử”, mọi người lần lượt ngồi xuống.

Thượng Quan Sở đặt cây đàn màu đen nằm thẳng trên bàn, đôi mắt dịu dàng quét một lượt về phía đám đông, hắn ta dừng lại chỗ Cố Thanh Hy một chút rồi mới di chuyển đến chỗ khác.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!