Ngục giam Tây Thành.

Tô Mỹ Vân lo lắng bất an ngồi trong phòng thăm tù, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa sắt sau cửa sổ thủy tinh.

"Cạch" một tiếng, cửa sắt có người kéo ra từ bên trong, trên người Cố Gia Vũ mặc áo tù nhân được hai nhân viên cảnh sát dẫn ra.

Mới mấy ngày ngắn ngủi, cậu ta vốn một thân kiêu ngạo ngông cuồng bây giờ đã tan thành mây khói, gầy gò tiều tụy, khuôn mặt đầy râu mép, vừa nhìn thấy Tô Mỹ Vân: “Mẹ!" Cậu ta hô to chạy tới, lại bị nhân viên cảnh sát nắm cánh tay ngăn cản.

"Gia Vũ." Tô Mỹ Vân vội vàng đứng lên, đau lòng vươn tay ra muốn đỡ lấy Cố Gia Vũ, nhưng kính thủy tinh trong phòng thăm tù chặn lại rồi.

"Ngồi xuống, không được lộn xộn, nếu không sẽ không được gặp người thân nữa." Ấn Cố Gia Vũ xong,nhân viên cảnh sát nghiêm nghị nói.

Tô Mỹ Vân nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên cửa sổ, khóc nức nở cam đoan, nói: "Vâng... vâng, đồng chí cảnh sát, chúng tôi không lộn xộn. Gia Vũ, ngồi xuống, chúng ta ngồi xuống nói."

"Mẹ, mẹ, mẹ mau đưa con ra ngoài đi, mẹ mau cứu con, con không sống nổi nữa rồi!" Bị nhân viên cảnh sát đè trên ghế, Cố Gia Vũ khóc ròng ròng, cầm điện thoại gào to, cả người cậu ta vô cùng chật vật.

"Mẹ đang nghĩ cách, Gia Vũ, con ráng nhẫn nhịn thêm một chút nữa. Mẹ có mang cho con ít đồ đây, đều là mấy thứ con thường dùng, đồ ở đây mẹ lo con dùng không quen." Thấy dáng vẻ con trai, Tô Mỹ Vân đau lòng đến vành mắt đỏ au.

"Cái gì? Con không cần! Tại sao lại mang đồ đến cho con chứ? Mẹ, mẹ không định cứu con sao?" Cố Gia Vũ khóc la lên, điên cuồng kêu to: "Nhẫn nhịn? Nhẫn nhịn? Con một ngày cũng không nhịn nổi nữa! Con muốn ra ngoài, cứu con ra ngoài! Người ở đây thật đáng sợ, bọn họ đều mang tội gϊếŧ người, đều là ma quỷ, bọn họ xem thường con, buộc con uống nướƈ ŧıểυ... Mẹ, mẹ mau cứu con, con sẽ chết đó, chết thật đấy! Mẹ cứu con ra đi!"

"Mẹ là mẹ ruột của con mà!" Tiếng Cố Gia Vũ gào càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đỡ lấy ở trên cửa sổ thủy tinh, huhu khóc lóc nói: "Mẹ, con sai rồi, con sẽ không dám nữa. Bọn họ đánh con, đưa con vào chung một chỗ với đám gϊếŧ người.Gã nói gã sẽ gϊếŧ con, con thật sự rất sợ.. Mẹ..."

"Con trai, Gia Vũ của tôi!" Tô Mỹ Vân khóc ròng ròng: "Do mẹ không có bản lĩnh, không có cách nào cứu con ra ngoài..."

"Không có cách nào, sao có thể không có cách nào! Ông nội thì sao? Bà nội thì sao? Bọn họ nhẫn tâm để con ở đây chịu tội, con là cháu trai duy nhất của bọn họ mà!" Cố Gia Vũ điên cuồng trách móc.

"Ngày con bị cảnh sát bắt đi, ông cụ giận nên bệnh tim lại tái phát, bây giờ đang nằm ở trong bệnh viện, còn chưa tỉnh lại!" Tô Mỹ Vân khóc nói.

"Vậy mẹ đi tìm bà nội, bà nội thương con nhất, nhất định không muốn con chịu tội đâu, bảo bà đi cầu cậu nhà họ Hứa, cậu Hứa quen biết nhiều người, chắc chắn có thể cứu con."

"Bà cụ đã sớm tới rồi, cậu Hứa con nói, chuyện của con đã khiến dân chúng phẫn nộ, ông ấy cũng bất lực, bà cụ đành phải trở về."

"Này cũng không được, cái kia cũng không được!" Cố Gia Vũ chợt đứng lên, mặt trợn lớn: "Vậy con phải làm sao bây giờ? Ở đây một phút con cũng không ở nổi nữa. Cố Phi thì sao? Cô ta gả vào nhà chồng quyền thế mà... tìm cô ta đi!"

"Cố Phi? Con còn nhắc đến nó, con trở thành như vậy đều là do nó hại. Con khốn kia thừa lúc ông nội con hôn mê bất tỉnh, bỏ đá xuống giếng, kêu Cố thị đưa ra thông báo từ bỏ con, nên chuyện mới ngày càng ồn ào, đã xảy ra rồi cũng không thể ngăn cản, đến bây giờ ai cũng không dám làm gì, để con chịu tội như vậy."

Nước mắt Tô Mỹ Vân rơi đầy trên mặt, giọng căm hận nói: "Mẹ thấy nó chính là nhìn con không vừa mắt, muốn đá văng con ra, để con vào tù, sau đó nó có thể độc chiếm Cố thị. Con muốn nó tới cứu con, nó còn hận không thể để con vĩnh viễn ở chỗ này đấy."

"Không, không biết, ai cũng không muốn giúp con, vậy con chỉ có thể ngồi ở đây tám năm đúng không?" Cố Gia Vũ lẩm bẩm, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.

"Con trai, con đừng như vậy..." Nước mắt vừa lau đi, lại chảy xuống: "Con ráng nhẫn nại, đợi lúc tình thế qua đi, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách cứu con ra ngoài, sẽ không để cho con ngồi tám năm đâu." Tô Mỹ Vân nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Nhẫn nhịn Nhẫn nhịn đến bao lâu? Không. Không được." Luôn ngóng trông người nhà sẽ đến cứu mình ra ngoài, nhưng cuối cùng đã bị đánh nát. Cậu ta đứng dậy, hai tay đập kính thủy tinh, mất không chế gào to: “A a a! Mặc kệ con, mẹ không phải là mẹ ruột của con. Sao mẹ lại nhẫn tâm trơ mắt nhìn con chịu đựng giày vò trong ngục tù chứ. Con không biết, mẹ phải cứu con, cứu con, cứu con ra ngoài, aaa...”

"Ngồi xuống." Hai người canh ngục đứng cạnh cửa thấy thế xông lại, kéo ấn giữ Cố Gia Vũ: "Không được nhúc nhích!"

Cố Gia Vũ liều mạng giãy dụa, dùng đỉnh đầu ra sức đập lên thuỷ tinh, phát ra tiếng ‘Bốp bốp’.

"Đi." Hai người cảnh ngục thấy cảm xúc Cố Gia Vũ kích động, sợ cậu ta sẽ thương tổn tới bản thân, liền hợp lực kéo cậu ta vào trong.

"Mẹ, con sai rồi, mẹ mau cứu con, xin mẹ mau cứu con." Cố Gia Vũ bị bắt đi vào, sau cánh cửa sắt, trong hành lang dài vang vọng tiếng cậu ta la hét thê thảm.

"Gia Vũ, các người thả Gia Vũ ra." Dáng vẻ Cố Gia Vũ gần như muốn sụp đổ, khiến cho Tô Mỹ Vân đau lòng rơi nước mắt như mưa, bà vuốt kinh thuỷ tinh, khóc lớn tiếng hô lên.

"Cảm xúc phạm nhân kích động, hôm nay kết thúc thời gian thăm, mời ngài rời đi!" Một cảnh ngục đi qua, nghiêm nghị nói.

Tô Mỹ Vân đành lau nước mắt đi ra. Một tiếng ‘Cạch’, cửa lớn ngục giam sau lưng bà ta đóng lại, bà ta quay đầu lại nhìn cánh cửa sắt, bên tai tất cả đều là tiếng khóc cầu cứu của Cố Gia Vũ.

"Cố Phi, tất cả đều là do mày. Mày cho rằng đẩy Gia Vũ vào ngục giam, thì Cố thị chính là của mày sao? Tao sẽ không để cho mày được như ý nguyện đâu. Gia Vũ, con đừng sợ, mẹ nhất định sẽ cứu con ra ngoài, Cố thị chỉ có thể là của con trai mẹ."

Lúc này, trong mắt Tô Mỹ Vân luôn dịu dàng lóe lên tia sắc bén.

Hai mắt Tô Mỹ Vân sưng đỏ về tới nhà họ Cố, đi vào phòng khách liền đụng phải sắc mặt âm trầm của bà cụ Cố ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa.

"Mẹ, con... con mới về." Tô Mỹ Vân lau nước mắt đi tới trước mặt bà cụ Cố, nức nở chào.

Bà cụ Cố thấy vẻ mặt bà ta đau khổ, liền nhớ tới cháu trai còn ở trong lao tù, lửa trong lòng lại bùng cháy. Bà cụ chợt đứng lên, nhìn Tô Mỹ Vân mà mắng to: "Cô là đồ sao chổi, ban ngày ban mặt mà khóc tang cái gì?Một chút vận may của nhà họ Cố bi cô khóc mất hết rồi!"

"Tôi và bố cô còn chưa có chết đâu, không cần cô giả vờ hiếu thuận. Cái thứ phá nhà vô dụng, cô muốn làm tức chết vợ chồng già chúng tôi, để hòng chiếm sản nghiệp của nhà họ Cố đúng không?"

"Hừ Đừng hòng mơ tới!"

"Mẹ, con không có, mẹ đừng hiểu lầm." Tô Mỹ Vân bị mắng đến bối rối, nghẹn ngào nức nở hai tiếng rồi bà ta chợt khóc rống lên: "Là Gia Vũ. Mẹ, con đến thăm Gia Vũ, thằng bé nói ăn không ngon, không ngủ ngon, cảnh ngục còn đưa nó giam chung với bọn gϊếŧ người, Gia Vũ bị dọa sợ, vẫn không ngừng khóc, vẫn không ngừng cầu xin con, muốn con cứu ra ngoài."

"Mẹ, Gia Vũ thật đáng thương, mẹ đã nuôi nó từ nhỏ, mẹ gần gũi với nó nhất, mẹ nhất định phải giúp thằng bé..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!