Đồ Thành quay đầu nhìn Uông Tư Niên, Uông Tư Niên lại biểu hiện như không muốn nói manh mối này cho hắn mà kéo Tiếu Văn Võ qua một bên. Hắn khách khí gọi một tiếng "Tiếu đội", nói hắn nhớ ra hai ngày trước khi án mạng xảy ra, hắn đến nhà Tống Tiêu Tiêu nhưng ấn sai tầng, lúc ra khỏi thang máy thì thấy một người đàn ông lén lén lút lút ở chỗ cửa sổ ngoài hành lang. Lẽ ra bình thường không có ai đụng vào những cửa sổ này, có lẽ người đàn ông kia không phải người sống ở đây, nhìn cũng không giống công nhân làm vệ sinh, gã đứng trước cửa sổ còn thò đầu ra ngoài ngó lên ngó xuống đánh giá, không chừng lúc đấy là đang tìm điểm leo lên.

"Anh nói ấn sai tầng? Là tầng bao nhiêu?"

"Tầng mười chín." Uông Tư Niên lại cười ngọt, chặt đinh chém sắt nói, "Lúc đó gã ta không mang găng tay!"

"Tiểu Trương, cậu mau lên tầng mười chín xem sao!" Không mang găng tay sẽ lưu lại vân tay, Tiếu Văn Võ lập tức ý thức được, đây là một điểm đột phá cho hung án này, cũng là một cơ hội lập công rất tốt.

Thang máy đã hỏng, viên cảnh sát họ Trương vừa mới buông lời nhục mạ Đồ Thành lúc này không nói hai lời đã chạy lên tầng, "bò lết" cho tới tận tầng mười chín. Hắn xem xét hàng cửa sổ ngoài hành lang tầng mười chín, phát hiện trên tay cầm phủ một lớp bụi dày, cho thấy từ lâu đã không có người đụng tới.

Tiểu Trương thở hồng hộc, mệt đến lắc lư, thở một hồi mới gọi cho Tiếu Văn Võ: "Tiếu... tiếu đội, tay cầm không có dấu hiệu có người chạm vào."

Tiếu Văn Võ và Đồ Thành cùng quay đầu nhìn Uông Tư Niên, một người tỏ vẻ không vui, một người nhìn đầy hoài nghi.

Uông Tư Niên cắn cắn môi dưới hồng hào, bỗng giả vờ như vừa tỉnh ngộ: "Tôi nhớ nhầm! Không phải tầng mười chín, là tầng hai mốt."

Tiếu Văn Võ nói với Tiểu Trương ở đầu kia điện thoại: "Tầng hai mươi mốt, cậu lên xem thử xem."

Kết quả vẫn không có.

Tiếu Văn Võ tiếp cú điện thoại thứ hai, xệ mặt chất vấn Uông Tư Niên: "Anh thực sự nhìn thấy?"

"Thật đấy. Gương mặt đó tôi đã gặp một lần trong đoàn phim, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai." Uông Tư Niên thề son thề sắt, bỗng dưng vỗ trán một cái, "A, là tầng mười lăm, tầng mười lăm!"

"Tầng mười lăm không phải cách hơi xa sao?" Tiếu Văn Võ nửa tin nửa ngờ nói với Tiểu Trương, "Lại đến tầng mười lăm nhìn xem."

Đồ Thành đứng bên lén nghe đầu mối, mới vừa giật giật môi Uông Tư Niên đã quay đầu nháy mắt với hắn, ra hiệu không cần nói chuyện.

Không biết tên này rốt cục muốn làm gì, Đồ Thành tạm nhắm mắt, yên lặng xem tình hình.

Uông Tư Niên lúc nói tầng trên, phút sau kêu tầng dưới, khi thì bào kẻ tình nghi lưu lại dấu vân tay trên tay cầm, lúc lại nói còn khắc ký hiệu lên tường, Tiểu Trương kia phải chạy vòng vòng mười mấy chuyến mà cũng chẳng phát hiện ra cái gì.

Tiếu Văn Võ rốt cục nhận ra mình bị lừa, gọi điện thoại lệnh Tiểu Trương mau đi xuống, nghiêm giọng quát Uông Tư Niên: "Con mẹ anh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Uông Tư Niên không cam lòng yếu thế: "Tôi thành thật thực hiện nghĩa vụ công dân, trợ giúp lực lượng cảnh sát tra hung án, con mẹ anh thế thì sao?"

Tiếu Văn Võ dù gì cũng là lãnh đạo, lập tức dùng uy quyền của mình: "Lừa gạt công an, anh có biết dẫn tới kết cục gì không?"

"Biết chứ, sao không biết?" Uông Tư Niên vênh váo tự đắc, lông mày hơi nhíu rồi thành thạo phát biểu: "Điều thứ hai mươi lăm, mục một trong "Trị an- Quản lý xử phạt của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa", có viết, phát tán lời đồn, lời nói dối, nghiêm trọng thì tạm giam mười ngày, không nghiêm trọng thì phạt tiền 500 đồng. Đầy tớ của nhân dân không thể chỉ nghĩ tới việc ăn lương, không có lý tưởng, nên tận tâm tận lực vì nước vì dân, tôi thấy bộ dạng các anh, đoán là ngày thường ít luyện tập, tôi cũng đến ngượng thay các anh."

Uông Tư Niên thoáng nhìn từ khóe mắt, thấy cảnh sát họ Trương kia cuối cùng cũng đi xuống.

Kỳ thực không phải cảnh sát nào cũng như nhau, Tiểu Trương không kiên trì tập luyện mỗi ngày như Đồ Thành, thậm chí còn không bằng Tiếu Võ Văn, lúc cậu ta trở về người đã ướt đẫm mồ hôi, mệt đến thè lưỡi thở hồng hộc, run rẩy bám vào gọi Tiếu Văn Võ: "Đội trưởng..."

Tiếu Văn Võ chê cậu ta làm mình mất mặt bèn đẩy người ra.

Uông Tư Niên cười cười nói với Tiếu Văn Võ: "Lát sau tôi bảo trợ lý chuyển cho anh 5000, anh lại bảo cấp dưới của anh chạy thêm vài vòng nữa đi, coi như rèn luyện."

Tiếu Văn Võ giận tái mặt, chỉ vào mặt Uông Tư Niên: "Thằng nhãi này mày đừng có quá phận!"

"Tôi cứ quá phận đấy! Không có bản lĩnh bắt được hung thủ mà còn ở đây đòi lên mặt với dân, làm được cái chức đội trưởng nho nhỏ trong cục thành phố lại biến anh thành cái dạng con lừa này? Cái mắt chó của anh cũng không biết đường đi hỏi thăm một chút, trong lãnh đạo tỉnh có ai không phải bạn tôi? Phó giám đốc công an tỉnh Tùy Hoằng của các anh, tôi bảo ông ấy dùng một cân ông ấy chắc chắn sẽ không dùng tám lạng!" Thái độ của Uông Tư Niên rất kiêu căng, mồm mép nhanh nhảu dùng cái giọng như vịt đực lẫn lộn trắng đen mà mắng người, không cho đối phương cơ hội cãi lại, "Hôm nay anh mà dám trách tôi thêm một câu, tôi sẽ bám lấy anh mà phê bình."

"Được rồi," Đồ Thành đã hiểu rõ mọi chuyện, đi tới lạnh giọng nói, "Được rồi."

Tiếu Văn Võ không chắc Uông Tư Niên thực sự có ô dù hay không nhưng là đại minh tinh thì đương nhiên giao thiệp phải rộng, mà chỉ lừa bọn hắn chạy mấy lần cầu thang cũng không đủ nghiêm trọng để truy cứu trách nhiệm, vậy là chỉ có thể ngậm quả đắng.

Hắn ta lạnh lùng lườm Đồ Thành một chút, cắn răng, dẫn Tiểu Trương rời đi.

Nhưng chưa bước được hai bước bỗng quay người lại, đột nhiên đá thẳng tới mặt Đồ Thành.

Tưởng rằng đánh lén như vậy nhất định sẽ thành công, không ngờ phản ứng của Đồ Thành cực nhanh, không né mà tiếp đòn. Hắn nhấc tay phải ngăn công kích của Tiếu Văn Võ, sau đó dùng tán đả đánh lại.

Một đòn không trúng liền mất trọng tâm, Tiếu Văn Võ không có cơ hội phản kích, trơ mắt nhìn Đồ Thành nhấc chân đá về phía yết hầu mình.

Tiếu Văn Võ kinh hãi đến trợn to hai mắt, vậy nhưng đối phương cũng không muốn thật sự đánh với hắn ta, trong nháy mắt mũi chân đến gần cuống họng thì thu lực lại.

Thắng nhưng mặt vẫn không có cảm xúc, Đồ Thành nhắc nhở Tiếu Văn Võ: "Loại trò mèo này mà dùng trong thực chiến chỉ có thua."

Dứt lời, thu chân đứng vững, quay đi.

Bên người còn có cấp dưới, Tiếu Văn Võ bị mất mặt chỉ có thể mạnh miệng gọi với theo Đồ Thành: "Thi võ công an toàn tỉnh lần này, cục thành phố vì muốn tranh tiếng tăm nên mỗi ngày bọn tôi đều phải tập luyện đến chết, cậu thì thoải mái rồi, chỉ cần hầu một đứa ngu chơi là được."

"Ê, anh bảo ai ngu đấy___" Uông Tư Niên vừa muốn quay đầu lại phản kích đã bị Đồ Thành nhấn mạnh vai kéo đi.

Hai người lái xe về nhà, Uông Tư Niên bận rộn đối phó với cậu Tiểu Trương kia mà chưa làm gì được Tiếu Văn Võ, thế là vẫn cứ bất bình cho Đồ Thành.

Hắn nói: "Lúc nãy anh quá đẹp trai luôn, rõ ràng có thể đá bay tên họ Tiêu kia, vì sao lại rút chân thu lực? Tên này miệng tiện như vậy, cho nhận giáo huấn cũng là đáng đời."

Đồ Thành chăm chú lái xe, như là không quan tâm đến việc này, nhàn nhạt nói: "Không thu chân, cổ họng anh ta sẽ bị tôi đá nát, không cần thiết vì tranh chấp ngoài miệng mà lĩnh mấy năm cơm tù."

"Vậy thì thu chút lực lại, nếu mà là tôi ấy à, sẽ gây thương tổn lớn nhất cho đối phương trong mức độ không bị truy cứu trách nhiệm."

Nghĩ một chút, Đồ Thành hỏi: "Sao anh hiểu rõ "Trị an- Quản lý xử phạt" thế?"

Uông Tư Niên nói khoác không biết ngượng còn rất đắc ý: "Tại cái thằng Sở Nguyên kia, tôi hay mua bài bôi đen nó nên từng bị phạt qua."

Đồ Thành nói: "Hai năm qua tôi đổi không ít đơn vị, cục phó Trương là lãnh đạo duy nhất chịu lưu tôi, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, cũng không thể gây sự thêm."

"Trong từ điển của tôi không có "đặt mình vào hoàn cảnh của người khác", chỉ có "ăn miếng trả miếng"." Vừa lúc đi qua một đường hầm, Uông Tư Niên nghiến răng, đôi mắt đẹp đẽ trong bóng tối như bắn ra một đạo hung quang, tựa như một con mèo hoang chịu khiêu khích.

""Ăn miếng trả miếng" anh nói là chịu phạt 500 đồng vì muốn dằn vặt người khác sao?" Cái bộ dạng ra vẻ ban nãy, tuy trẻ con nhưng cũng đáng yêu, Đồ Thành không khỏi nhẹ cong khóe miệng, "Anh không sợ lên hot search à?"

"Lên hot search thì có gì không tốt?" Uông Tư Niên một chút cũng không để ý, còn bộc phát tính trẻ con mà cười cợt, "Ngôi sao màn bạc chưa bao giờ sợ có nhiều tin tức tiêu cực, chỉ sợ không có người nhớ đến, điều này anh không hiểu sao?"

"Không hiểu." Ý cười mỏng manh trên mặt lại biến mất, Đồ Thành mắt nhìn thẳng, đáp đến thẳng thắn, dừng một lúc lại mở miệng, "Anh thực sự quen Tùy đội?"

Lúc hắn biết Tùy Hoằng, người này vẫn là đội trưởng Lam Hồ. Hắn mến mộ nhân phẩm của Tùy Hoằng, khâm phục năng lực người này, từng lập chí muốn tung hô cả đời.

"Không quen, tôi thấy trên tin tức. Anh ta không phải là đội trưởng lúc anh còn ở Lam Hồ sao?"

Đồ Thành "Ừ" một tiếng. 

"Trước đây tôi vì muốn đóng phim nên có tìm hiểu về Lam Hồ, biết trong đội có một đặc cảnh tên Đồ Lãng, anh ta có quan hệ gì với anh?" Đồ là họ hiếm, trong một đội cảnh sát chừng hai mươi người lại có hai người họ Đồ, rất khó để người ta không sinh liên tưởng.

Đồ Thành trầm mặc một lúc, nói: "Là anh tôi."

"Ban nãy bọn họ nói... bọn họ nói..." Uông Tư Niên  lập tức nhớ đến câu "Anh của anh thay vị trí của anh" của Tiểu Trương, lại nghĩ tới cảnh tưởng khốc liệt lúc Đồ Lãng hi sinh___ trong phim chính là muốn quay cảnh này, máu thịt người anh hùng bắt tung tóe, khán giả ngồi đó đều rút giấy ăn lau nước mắt.

Đồ Thành tiếp tục rơi vào trầm mặc, thời gian lần này còn lâu hơn với vừa nãy, lâu đến độ Uông Tư Niên cho rằng hắn sẽ không nói nữa, hắn đột nhiên mở miệng: "Bọn họ nói không sai, anh tôi lên thay vị trí của tôi, nếu không như vậy anh ấy cũng không hi sinh."

Nhìn thấy thống khổ cùng không cam lòng của đối phương, Uông Tư Niên cúi đầu, không tiếp tục nói nữa.

Nắng đầu hạ có chút mạnh, vật ngoài cửa xe đều nhanh chóng chạy lùi về sau.

Lẳng lặng suy nghĩ trong chốc lát, mắt hắn bỗng sáng lên, bức thiết hỏi Đồ Thành: "Có cách nào giúp anh trở lại Lam Hồ không, có phải là phá vụ án của Tống Tiêu Tiêu là được?"

Đồ Thành không muốn tiếp tục nói chuyện, chỉ nói một câu "Không trở lại được", sau đó bất luận Uông Tư Niên có hỏi cái gì, hắn cũng không tiếp tục trả lời.

"Anh như vậy thật chẳng mạnh mẽ gì cả." Hắn gợi lên đề tài nào cũng như ném đá vào biển, không nổi lên được tẹo bọt nước nào. Người này thật sự sẽ không tán gẫu nữa, sự hăng hái của Uông Tư Niên cũng bị dùng hết. Hắn nhỏ giọng thì thầm một câu, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, phong cảnh bên ngoài khiến người ta cảm thấy thật vô vị, không nhịn được lại quay đầu nhìn Đồ Thành.

Chiếc Porsche đã đi qua đường hầm, nắng len qua kẽ lá chạc cây, phủ lên gò má hắn, xóa bỏ từng chút âm u giữa đôi mày. Người đàn ông này có ngũ quan tuấn tú bắt mắt, thẳng đứng sừng sững như ngọn núi.

Uông Tư Niên than thở, một đường đều lẩm bà lẩm bẩm: "Nhạt nhẽo như vậy, phí cả khuôn mặt đẹp trai..."

Đồ Thành vẫn nhìn thẳng lái xe, như là nghe được lời khen không ra khen, giận không ra giận của Uông Tư Niên, bỗng cong khóe miệng, đánh bánh lái, quay đầu xe.

Đây không phải đường về nhà, Uông Tư Niên ngạc nhiên hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Đồ Thành nhàn nhạt nói: "Dẫn anh làm chuyện thú vị."

Lý giải về những việc "thú vị" của Uông Tư Niên khá hạn hẹp, những trò hắn chơi vui, tỷ như đi club, nằm nhoài, hay đi mua đồ mặc cả với Doãn Bạch, nhưng vô luận thế nào cũng không có đến thăm trẻ em khuyết tật.

Cho nên, khi Đồ Thành đỗ xe trước viện mồ côi, Uông Tư Niên rất chống cự. Hắn ăn vạ, chết cũng không chịu xuống xe, lẩm bẩm linh tinh: "Ngài muốn bận bịu thì bận bịu phần ngài đi, tôi đây chờ trong xe là được..."

Đồ Thành mở cửa xe, không nói hai lời trực tiếp lôi người ra.

"Làm gì vậy?" Uông Tư Niên giận lắm rồi nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi tay Đồ Thành, "Anh dẫn tôi tới đây để tiến hành giáo dục chủ nghĩa nhân đạo, cải tạo nhân cách à? Tôi nói rồi, đừng phí công, tôi không chữa nổi nữa đâu!"

Đúng là hắn có một phần tâm tư như vậy, Đồ Thành kéo cổ tay Uông Tư Niên, mạnh mẽ dẫn người vào cửa lớn của viện mồ côi. Hắn cho rằng, bản chất của Uông Tư Niên không xấu, hắn tùy tiện phô trương chỉ bởi vì thoải mái quá, không biết quý trọng thôi.

Trong viện mồ côi, bảy phần mười là trẻ khuyết tật, nghe giáo viên tiếp đãi bọn hắn nói, sĩ quan Đồ là khách quen ở đây, không chỉ thường xuyên quyên tiền quyên vật, còn tự thân chỉ dạy một vài bài tập thể hình cùng võ thuật cho tụi nhỏ, trợ giúp các em rèn luyện thân thể, khôi phục tự tin.

Giáo viên này là một cô gái trẻ tuổi, nhìn Đồ Thành đầy tình cảm, nói không tới hai câu đã đỏ mặt: "Bọn nhỏ ở đây, đặc biệt là những bé trai, các bé đều coi sĩ quan Đồ làm gương, đều muốn sau khi lớn lên trở nên ưu tú như anh ấy."

Bọn nhỏ nhìn thấy Đồ Thành thì rất vui mừng, Uông Tư Niên lại không đồng tình, đảo mắt nhìn Đồ Thành: "Khó trách anh lại nghèo như thế, ăn xin còn đi làm từ thiện, không biết tự lượng sức mình."

Đứng đầu đám nhóc có một đứa trẻ tên A Mễ, mắt sáng mày kiếm, tinh thần rất tốt, nhanh nhẹn tách bọn đi về phía Đồ Thành.

A Mễ là người có chút khiếm khuyết, có thể nghe nhưng không thể nói, lúc cuống lên mới bật được hai từ còn bình thường sẽ không nói. Vốn dĩ nó cực kỳ tự ti, nhưng học võ với Đồ Thành, không chỉ có tiến bộ trong ngôn ngữ biểu đạt mà còn sinh ra hứng thú đặc biệt với tán đả.

A Mễ thấy Đồ Thành thì rất vui vẻ, vung quyền đá chân, ý muốn đánh với hắn một trận, giọng điệu rõ ràng thẳng thắn, căn bản không nghe ra đây từng là một người gặp chướng ngại ngôn ngữ.

Uông Tư Niên khoanh tay đứng một bên, thấy A Mễ vừa thấp lại vừa vụng về, so với bạn bè cùng lứa thì chưa chắc đã phát triển bằng, khinh thường trong mắt đều tràn ra, nhỏ giọng thầm thì: "Người đã nhỏ còn chủ động tìm ngược."

"Anh đánh với em là bắt nạt em," thấy người nọ mạnh miệng ghét bỏ, Đồ Thành hơi cong khóe miệng, dùng ánh mắt chỉ về phía Uông Tư Niên, "Em đánh với anh kia một trận trước, không thể so kỹ năng chiến đấu, vậy thì vật tay đi."

Cánh tay A Mễ trông như cành củi vậy, Uông Tư Niên lén lút vui vẻ trong lòng, còn tỏ ra bất đắc dĩ, lười biếng liếc Đồ Thành: "Tôi mà thắng thì sao?"

Đồ Thành hỏi ngược lại: "Anh muốn thế nào?"

Uông Tư Niên không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: "Say này không được lớn tiếng mắng tôi, cũng đừng có lúc nào cũng bày ra bộ mặt như ai nợ anh 800 ngàn. Anh phải thực tâm coi tôi là bạn bè, tôi có không cẩn thận làm chuyện gì có lỗi với anh thì anh cũng không được giận tôi."

Đồ Thành gật gù, lại hỏi: "Anh thua thì sao?"

Thấy đối phương thoải mái đáp ứng như vậy, Uông Tư Niên không khỏi mừng tít mắt, cười ngọt nói: "Anh nói sao tôi nghe vậy."

Đồ Thành không đổi sắc nhìn quanh bốn phía: "Vậy thì quét dọn nhà vệ sinh của viện mồ côi đi."

"Thành giao." Uông Tư Niên hoàn toàn tự tin, ngồi vào chỗ của mình, vươn tay phải ra. Hắn nhìn đứa nhỏ vừa đen vừa gầy, cười cười nói, "Bạn nhỏ, em mà thua thì đừng có khóc đấy, dù sao thì anh đây cũng là người trưởng thành ___"

Vừa dứt lời, tay đã bị vật rồi.

Uông Tư Niên vội vàng nói: "Ván này không tính, anh chưa chuẩn bị xong."

Sau đó đứng dậy vận động gân cốt một chút, làm đủ mọi chuẩn bị, dùng hết sức lực kể từ khi còn bú sữa, sau ba ván, thua cả ba, mặt mũi cũng bị mất hết.

Uông Tư Niên hoàn toàn choáng váng, người đứng xem đều cười ngã.

"A Mễ vừa đạt giải á quân trong cuộc thi tán đả thanh thiếu niên quốc gia, đã định ra mục tiêu, muốn trở thành tuyển thủ đánh võ chuyên nghiệp." Đồ thành vẫn bày ra vẻ mặt không có gì, chỉ là lịch sự hơi cúi người với giáo viên, "Phiền cô mang đồ lau sàn cùng thùng nước tới."

Tự nguyện đánh cược thì chỉ có thể chịu, Uông Tư Niên xắn quần xắn áo, mang thùng nước và đồ lau sàn đi tẩy rửa nhà vệ sinh tầng một.

Nơi này có nhiều trẻ con, nhà vệ sinh nữ vẫn tính là sạch sẽ, còn sàn nhà bên nam đều có vết nước tiểu khô vàng. Một tay Uông Tư Niên cầm đồ lau sàn, tay kia xách xô nước, đứng ngây ra trước đống nước tiểu, quả thực cả suy nghĩ đi chết cũng có luôn. Hắn nhận ra bản thân đã bị Đồ Thành hãm hại, không khỏi thầm mắng: Nhìn thì như chính nhân quân tử, hừ, hóa ra cũng xấu xa như thế!

Đồ Thành hướng dẫn tụi nhỏ các bài tập rèn luyện cơ thể, ước chừng một tiếng sau mới nhớ tới Uông Tư Niên đang vật lộn quét dọn trong nhà vệ sinh. Đứng dậy đi tìm, rốt cục tìm được người ở nhà vệ sinh nam tầng ba, kết quả còn khiến hắn bất ngờ___ vốn tưởng Uông Tư Niên lười biếng lâu năm, không ngờ nhà vệ sinh lại thực sự được đại minh tinh này dọn dẹp sáng sủa sạch sẽ, sàn nhà bóng loáng.

Uông Tư Niên vừa thấy Đồ Thành đã phát tiết, dùng hết sức ném cây lau sàn đi: "Mẹ nhà nó, ông đây bao nhiêu năm chưa phải làm mấy cái việc này rồi!"

Chẳng còn bóng dáng lóa mắt sặc sỡ, đứng trên mọi người, giờ đây tóc người này bị mồ hôi làm bết dính, quần áo đều bị bám đen. Đồ Thành cũng thấy vụ cá cược này có chút quá đáng, nhàn nhạt nói: "Anh có thể đổi ý, tôi cũng không lấy đao buộc anh."

"Tôi___" Uông Tư Niên bây giờ mới bắt đầu cân nhắc, đúng thế, hắn cần gì phải nghe lời Đồ Thành, như này không phải quá ngu sao?(*)

Viện trường vừa mới trở về từ bên ngoài, nghe nói có một đại minh tinh tới quét nhà vệ sinh cũng vội vàng chạy tới. Cô vừa thấy Uông Tư Niên đã hô to: "Cậu sao có thể đi dọn vệ sinh được!" Vừa hô vừa chạy tới nhặt cây lau sàn, giống như muốn tự mình làm nốt phần công việc còn lại.

Đồ Thành tưởng đây là fan của Uông Tư Niên, không ngờ đối phương còn nói: "Hàng năm cậu đầu quyên cho viện mồ côi chúng tôi nhiều tiền như vậy, sao có thể bắt cậu dọn vệ sinh nữa đây."

Đồ Thành kinh ngạc, quay đầu nhìn Uông Tư Niên.

Uông Tư Niên một chút cũng không có ý muốn giải thích, cũng không muốn ở lại trong nhà vệ sinh, hất mặt hùng dũng đi ra ngoài.

Trên đường về, Đồ Thành rốt cục không nhịn được, hỏi: "Mọi năm anh đều quyên tiền cho viện mồ côi?"

Chính mình có ý xả giận thay đối phương, không ngờ người này không biết cảm kích thì chớ, còn giở trò lừa bịp "giáo dục" hắn. Mệt mỏi cả ngày, giận muốn chết, Uông Tư Niên nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa xe, tức giận "Ừ" một tiếng.

Đồ Thành suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy vì sao không thấy tin tức gì?"

"Vì sao tôi phải để bọn họ đăng tin?" Uông Tư Niên cây ngay không sợ chết đứng đáp, "Cẩu tử đều là bọn đỉa lòng tham không đáy, nay cho anh một chút ngon ngọt, mai sẽ hút khô máu anh, nên cách bọn họ càng xa càng tốt."

"Vậy trong sự kiện "Đêm từ thiện của ngôi sao màn bạc" kia..."

"Bởi vì tôi cảm thấy làm như vậy thật buồn nôn." Uông Tư Niên biết đối phương muốn hỏi gì, dừng một chốc chợt bật cười, "Tuổi thơ của tôi cũng không quá may mắn."

Ngoài cửa có gió thổi đến, đoàn người vội vã muốn về nhà. Các tòa nhà được tô điểm bởi đèn neon, thành thị vào đêm lộng lẫy như một viên ngọc quý.

Uông Tư Niên không muốn nói tới hồi ức bi thảm thưở nhỏ của mình, chỉ hời hợt nói: "Lấy một chút đồ rách nát mình không muốn đi làm từ thiện, hơn nữa còn dùng một mặt đau khổ nhất của tụi nhỏ để đăng tin, vì hình ảnh của bản thân mà lên kế hoạch. Đổi lại là tôi, tôi không cần những đồng tình như vậy."

Thành kiến khiến người không nhìn nhận rõ, cho đến giờ phút này Đồ Thành mới phát hiện, ngày đó có lẽ bản thân đã để lỡ một vài thứ. Hắn rất nhanh đã nhớ lại, cơ hồ hết thảy những ngôi sao ngày đó đều tìm những đứa nhỏ cụt tay cụt chân để chụp hình, tựa hồ như tình trạng của đứa nhỏ càng thê thảm thì lòng thiện tâm của bọn họ càng có giá trị.

Chỉ có Uông Tư Niên, trước ống kính thì diễn vẻ vô tâm, nhưng lại che đi phần có tật của đứa nhỏ, làm nổi bật lên đôi mắt vừa to vừa xinh đẹp của em.

Thiên tính của con người là thích chưng diện, hắn như nhẹ nhàng nâng một chú bướm vừa phá kén vậy, cẩn thận bảo vệ lòng tự ái của cô bé.

Ngày hôm sau, truyền thông dùng ngòi bút làm vũ khí, nói hắn không quyên góp chỉ lo làm loạn, cả Đồ Thành cũng tin là vậy. Uông Tư Niên mặc cho người ta nói ra nói vào vẫn làm theo ý mình, sau đó hắn lặng lẽ kéo cô bé qua bên, nói chờ sau khi phẫu thuật trị hở hàm của cô bé thành công, bọn họ sẽ lại cùng nhau chụp một bức hình thật đẹp.

Đến nơi có đèn đỏ, gió lớn khiến không khí bên trong xe cũng mát mẻ. Đồ Thành nhấc một tay khỏi bánh lái, đặt lên mu bàn tay Uông Tư Niên. Hắn hướng về phía đối phương mà nghiêm túc nói lời xin lỗi.(**)

- --

Hal: (*) đây là gì? biết nghe lời theo bản năng à =)))))))))))

(**) xin lỗi còn thừa dịp nắm tay nắm chân là sao =))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!