Nhà của anh họ A ở Anh là một biệt thự siêu cấp to. Trung khuyển A kéo lạnh lùng O hỏi giá nhà ở nước Anh rẻ lắm hả, bán một bức tranh mà kiếm được nhiều tiền thế?

Lạnh lùng O giải thích ngắn gọn: Anh họ A được vinh danh là Da Vinci Picasso Van Gogh – họa sĩ tài năng nhất của thế kỷ 21. Bức tranh đó có giá 370 triệu, dư sức mua căn biệt thự này.

Oán phụ O kéo tay tinh ranh O qua một bên hỏi: “Trước khi chia tay cậu, anh ấy đã lợi hại thế hả?”

Tinh ranh O lắc đầu nói: “Lúc đó ảnh cãi nhau với cha mẹ, nghèo rớt mồng tơi không đủ tiền mua màu vẽ. Vào ngày sinh nhật của ảnh, tui đã chạy hết những cửa hàng văn phòng phẩm trong thành phố mới gom đủ 100 cái cho ảnh.”

Oán phụ O sắp xếp chuyện chuyện cũ của hai người, hoàng tử nghèo túng bị thiếu gia quấn quít. Từ đối thủ một mất một còn trở thành người yêu, hoàng tử kiêu ngạo lại phát hiện thiếu gia chỉ chơi đùa, giận dữ chia tay trở về Anh. Mấy năm sau hoàng tử về nước, thiếu gia phát hiện tình cảm thực sự nên dũng cảm tỏ tình. Cuối cùng hoàng tử và thiếu gia vượt qua tất cả, hạnh phúc cả đời.

“Cậu tỏ tình với anh ấy chưa?” Oán phụ O nghiêng người nói nhỏ với tinh ranh O, “Nói là cậu nghiêm túc, nói cậu rất thích anh, nói cậu muốn ở bên cạnh anh.”

“Chưa, tại sao phải tỏ tình? Đều nói không thể để ý miệng lưỡi đàn ông, hành động còn có ích hơn lời nói mà!” Tinh ranh O nhìn anh họ A sắp xếp phòng cho mọi người, ngay cả cặn bã A cũng có nhưng không đề cập đến phòng của cậu, cắn môi dưới nói: “Nếu ảnh thích tui, chắc chắn ảnh phải biết tui thích ảnh. Nếu không thích, biết cũng vô ích.”

EQ của oán phụ O không đủ giải quyết một vấn đề phức tạp như vậy nhưng cậu cảm thấy tinh ranh O nói đúng, gật đầu đồng ý: “Có thể không đủ phòng, cậu ở chung phòng với tui nha.”

Cặn bã A xuất hiện sau lưng bọn họ như một bóng ma, nói: “Phòng của tôi cho cậu, tôi ở chung với vợ!”

Xem hắn như không tồn tại, oán phụ O kéo tay tinh ranh O về phòng nhưng không ngờ anh họ A cướp người đi, kéo tinh ranh O vào phòng ngủ chính.

Ban công phòng ngủ chính trải đầy hoa hồng, tinh ranh O bị anh nắm chặt không nói lời nào. Anh họ A dẫn cậu đi qua một biển hoa, trong góc khuất là một phòng khách.

“Em ở đây.” Anh họ A hơi đỏ mặt sau khi nói xong, giả vờ bình tĩnh sợ tinh ranh O phát hiện nhịp tim của anh lúc này đập rất nhanh. Đồ đạc trong phòng đều sắp xếp theo sở thích của cậu, bức tranh trên tường bị lật lại chính là bức tranh về tinh ranh O do anh họ A vẽ, “Đừng động vào đồ trong phòng, nếu không thì tới khách sạn.”

Tinh ranh O vốn dĩ rất vui lại bị anh họ A nạt, trong tiềm thức bắt đầu bật lại: “Ai thèm ở nơi này của anh, em tới khách sạn đây. Khách sạn tốt biết bao, không chừng có thể gặp một anh chàng đẹp trai người Anh nữa!”

Anh họ A đè cậu vào vách tường, vừa lạnh lùng nhìn vừa nói: “Gặp người đẹp khắp nơi, sau đó lên giường với người đàn ông khác rồi theo đuổi quấn chặt lấy tôi. Đến cùng em tìm tới tôi vì tái hợp hay cắm sừng?”

Tinh ranh O vốn tự tin chuẩn bị đẩy anh họ A ra, nói những năm qua mình chưa từng làm gì có lỗi với anh nhưng đột nhiên nhớ tới đêm đó ở khách sạn, cụp mắt không dám nhìn. wpchonyenbinhsautatca

Anh họ A nổi cơn thịnh nộ, mặc dù đêm đó anh liên tục xác nhận Omega không có dấu vết hay mùi của người đàn ông khác nhưng anh không biết tinh ranh O đang cứng miệng hay thực sự phóng đãng không bị trói buộc. Anh lấy khung ảnh trên tường và đập vỡ kính một cách thô bạo, xé bức tranh bên trong thành nhiều mảnh, sau đó để cậu một mình trong phòng.

Tinh ranh O ngồi xuống nhặt từng mảnh vỡ, cẩn thận từng li từng tí trải chúng ra rồi ghép lại, cẩn thận xác định đây là cảnh mình vừa nằm trên bàn vừa đọc sách, che miệng để nước mắt không rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!