Phó Ngự Phong nhẹ gật đầu:


” Cháu biết rồi, cám ơn bác trai.”


Ôn Như Mộ bình tĩnh lại, thở dài nói: “Làm sao còn gọi là bác trai! Cháu và Ôn Lương cũng đã kết hôn, nên sửa miệng theo nó gọi một tiếng chú.”



Nói xong, ông ta cười ha hả:” Vợ chồng anh trai ta đi sớm, ôn Lương là chú cùng vợ một tay


nuôi lớn, chú cũng coi như là bố của Ôn Lương rồi, nếu thật sự được, cháu gọi chú một tiếng bố vợ chú cũng vui vẻ nhận.” ôn Lương nghe ôn Như Mộ nói càng ngày càng thái quá, chỉ thấy họ phó kia vẫn một bộ dáng đạm mạc, nghe lời nói của ôn Như Mộ cũng không nói gi, trái lại khiến cho trên mặt ôn Như Mộ có chút không nén được giận.


Nhìn thấy cảnh này, Hà Mạn vội vàng cho người dọn đồ ăn , nhìn Phó Ngự Phong ân cần nói:


“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, món ăn đều đã chuẩn bị


xong hết rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi! Ngự Phong, lần đầu tiên cháu đến nhà, dì có làm mấy món ngon! Nhất định phải ăn nhiều hơn một chút!”


Phó Ngự Phong không nói gì, ôn Lương khó hiểu nhíu mày khi thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn vào bát đĩa trên bàn cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.





Ôn Lương hơi suy nghĩ, tiến lại gần anh:


“Anh không thích ăn những thứ


này sao?”


Hương thơm đặc biệt của người phụ nữ trong phút chốc xông vào não anh, Phó Ngự Phogn theo bản năng hít một hơi thật sâu, xua đi rất nhiều hương vị cay nồng trên bàn.


Anh không từ chối nói chuyện với cô, nhẹ gật đầu, nói một tiếng:


“Cay!”


Ôn Lương hiểu rõ, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Mạn, lớn tiếng hỏi:


“Thím à, có món nào nhạt hơn một chút không? Dạ dày anh ấy có chút yếu, không thể ăn những


thức ăn cay này. ”


Phó Ngự Phong khẽ di chuyển ngón tay dưới bàn, nghe thấy ôn Lương nói những điều này, trái lại có một phen tư vị khác biệt.


Hà Mạn sắc mặt trở nên cứng ngắc, nhưng lập tức nhuộm lên một nụ cười:


“Hóa ra Ngự Phong không thể ăn cay! Lương Lương, vậy sao cháu không nói sớm cho thím biết! Ai, hiện tại thím đã để cho bảo mẫu đi làm thêm hai món nhạt!”


“Không cần phiền vậy!” Phó Ngự


Phong ngắt lời bà ta: “Tôi ăn những thứ này là được rồi.”


Ôn Lương quay đầu lại liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh không có cảm giác khó chịu, cũng không nói gì.


Sau đó Ôn Lương đã hiểu tại sao anh lại nói câu đó.


Trên bàn ăn, Phó Ngự Phong không hề động đũa đến đĩa rau, mà thỉnh thoảng ăn chút cơm trắng trước mặt mình, hành động tao nhã như đang ăn miếng bít tết mấy vạn đồng, nhìn thấy vậy Ôn Như Mộ và Hà Mạn sắc mặt


trắng xanh.


Ôn Noãn từ khi Phó Ngự Phong vào cửa, đã bị ôn Như Mộ bắt ngồi im trên sô pha không cho phép nói chuyện, hiện tại nhìn thấy cảnh này cô ta không nhịn được.


“Anh rể thật đáng yêu, giống như đứa trẻ kén ăn vậy!”


Mặt Ôn Như Mộ trực tiếp xanh mét.


“Ăn cơm của con đi, sao lại nói nhiều như vậy!”


Cho dù biết Phó Ngự Phong không hài lòng trong bữa ăn này, nhưng ông ta cũng không muốn người khác đâm chọt!


Ôn Noãn bất mãn bĩu môi:


“Vốn chính là vậy! Nào có ai chỉ ăn cơm một chút đồ án cũng không ãn” ôn Noãn không chút do dự nói, cô ta từ khi Phó Ngự Phong vào cửa liền nhìn chằm chằm anh. Thật sự mà nói, cô ta đã lớn như vậy nhưng chưa từng thấy qua người đàn ông nào quyến rũ như vậy, chỉ cần ngồi yên ở chỗ đó, chỉ lơ đãng cử động một chút cũng khiến người


ta thần hồn điên đảo.


Ôn Noãn thậm chí nghĩ, với khuôn mặt tuấn tú như vậy, cho dù là tàn phế vẫn rất lợi hại!


Nghĩ đến đây, liền không nhịn được mở miệng, muốn nói chuyện với Phó Ngự Phong. Phó Ngự Phong im lặng không nói, cũng không phải là anh không ăn được cay mà là anh có thói quen thích sạch sẽ và không muốn ăn những món mà người khác đã đụng vào. Anh đã không kiên nhẫn ngồi ở đây rồi, chỉ là nhìn


thấy Ồn Lương đang ăn cơm ở một bên, vẻ mặt tối sầm, không ngồi cũng không đúng dậy.


Coi như là báo đáp cô vừa rồi đã giúp mình đẩy xe lăn vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!