Dưới nỗ lực hết mình của Tiểu Ngưu, Nguyệt Ảnh rốt cục cũng tiết thân hai lần, trong tột cùng khoái cảm, dâm độc tiêu tán, từ từ tỉnh táo lại, Lúc này Tiểu Ngưu nằm xuống bên cạnh, ánh mắt đắc ý ngắm nhìn thân thể Nguyệt Ảnh, thập phần mê luyến. Âu yếm nàng cơ bản là đã thực hiện được, Mục tiêu tiếp theo là làm thế nào khiến nàng ngoan ngoãn phục tùng ta, khiến nàng cam tâm tình nguyện lên giường cùng với ta

Nguyệt Ảnh sau khi tỉnh táo lại, ngồi phịch xuống, thấy mình không mảnh vải, hạ thân đầm đìa d*m thủy, liền thét lên một tiếng, vội vàng vơ quần áo che lấy cấm khu. Suy nghĩ một hồi cũng hiểu ra sự việc vừa rồi. Nàng bi phẫn tột cùng, giương mắt đầy thù địch nhìn Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu cười hì hì, cũng ngồi dậy, cây nhục bổng kia vẫn không hề hạ hỏa, dựng thẳng đứng nơi khố hạ, trông như cái cột cờ. Tiểu Ngưu mỉm cuời nói: "Đàm tỷ tỷ, nàng cuối cùng đã ổn rồi. Mới rồi dọa ta sợ muốn chết"

Nguyệt Ảnh giận dữ, "A" lên một tiếng, tát Tiểu Ngưu một cái, rồi thóa mạ: "Ngươi là dồ dâm tặc, ta hận không thể giết ngươi."

Vừa nói vừa miệng nói tay lại giơ lên muốn đánh, nhưng thân thể suy nhược, không thể vận công nên đành phải buông tay xuống.

Tiểu Ngưu bị đánh cho rúng động, trên mặt hiện lên dấu tay xám nhàn nhạt. Hắn thầm nghĩ, bà nội ngươi, ta hảo tâm hảo ý cứu ngươi, ngươi lại thô bạo với ta. Con mẹ nó không có một chút hảo tâm báo đáp. Sớm biết như vậy không bằng cho ngươi bị dục hỏa công tâm mà chết đi

Tiểu Ngưu nghiêm mặt, vẻ mặt đầy ủy khuất nói: "Tỷ cũng không thể trách ta. Tỷ bị trúng độc, không làm như vậy không thể giữ mạng sống, chẳng lẽ tỷ đã quên rồi ư? Trước khi cứu tỷ, ta hỏi ý kiến tỷ mà tỷ cũng đồng ý rồi. Ta tịnh không có cưỡng ép tỷ."

Nguyệt Ảnh trầm ngâm, thấy thực sự là như vậy, không khỏi cảm thấy xấu hổ phi thường liền đánh trống lảng: "Ngươi chỉ giỏi chiếm tiện nghi, Cho dù lúc ấy ta đầu óc hồ đồ không rõ ràng, ngươi cũng không nên thừa dịp lúc người gặp nguy nan. Nếu ngươi là người quân tử ngươi đã không thừa cơ làm chuyện đó. Việc đã như vậy, ngươi là đồ tiểu nhân, là tên dâm tặc, là loại súc sinh, ngươi có biết không?"

Nguyệt Ảnh càng nói ngôn từ càng nặng nề.

Tiểu Ngưu liên tục gật đầu nói: "Biết, biết, biết, Đàm tỷ tỷ nói đúng. Là ta không tốt, là ta đáng chết".

Đương nhiên hắn không hề nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy bản thân cũng là một nạn nhân

Nguyệt Ảnh muốn rời đi, cũng hiểu được chính mình không hề mất đi trinh tiết, đúng là trong cái rủi cũng có cái may. Bằng không, bản thân sao có thể sống nổi đây? Dù vậy, mình cũng đã làm chuyện không phải với sư huynh rồi. Sự việc lần này không thể để cho huynh ấy biết. Huynh ấy mà biết thì không nổi điên mới lạ.

Nguyệt Ảnh nói với Tiểu Ngưu: "Ngươi quay người đi cho ta mặc quần áo."

Tiểu Ngưu ai một tiếng, rồi cũng lẳng lặng lấy quần áo mặc vào, trong lòng rất cao hứng. Trong lúc mặc quần áo hắn không nhìn Nguyệt Ảnh, nhưng nàng lại đưa mắt ngắm nhìn thân thể Tiểu Ngưu. Nhìn thân thể hắn trắng trẻo, rắn chắc, vóc dáng cân đối, trong lòng cảm thấy nóng lên. Hồi tưởng lại hoàn cảnh thẹn người vừa rồi, tuy chưa vượt quá giới hạn, nhưng cũng chẳng khác bao nhiêu. Nghiêm túc mà nói, hắn chính là nam nhân đầu tiên của mình. Không, không, nam nhân đầu tiên của mình không nên là hắn, phải là sư huynh mới đúng. Đáng tiếc, sư huynh không có diễm phúc ấy. Mình đành phải từ nay về sau quan tâm đến y nhiều hơn. Tiểu tử này mặc dù cứu mình, nhưng hắn cũng điếm nhục mình, mình không thể lưu hắn lại. Chỉ cần có cơ hội nhất định phải tống khứ hắn đi. Hắn khiến mình cảm thấy sỉ nhục, cảm thấy bất trinh

Hai người mặc quần áo xong, Tiểu Ngưu cũng không thể tiếp tục ngồi cùng giường với nàng, liền bước xuống giường ra ngồi trên ghế. Hắn tựa lưng thoải mái nhưng không dám nhìn thẳng vào Nguyệt Ảnh. Mà Nguyệt Ảnh nằm ở trên giường, tâm sự cũng rất nặng nề. Ánh mắt thi thoảng lướt qua Tiểu Ngưu đầy mâu thuẫn. Khi thì phẫn nỗ tột cùng, chỉ muốn xông lên cấu véo Tiểu Ngưu một cái, lúc lại mờ mịt như sương mù giữa biển, tịnh không tìm thấy phương hướng, có khi lại thấy thương xót, tựa hồ như hiểu được người này cũng đáng thương. Nàng liên tưởng tất cả lại với nhau, cũng hiểu được không thể oán trách Tiểu Ngưu. Nếu hắn không cứu chính mình, chỉ e bản thân đã bị Long Thành Cương tổn hại. Bị lão già đó cưỡng bức chẳng bằng thất thân cho Tiểu Ngưu. May mà rốt cuộc mình cũng bảo vệ được tấm thân xử nữ, vẫn còn là một cô nương trong trắng.

Hai người cứ trầm tư như vậy cho đến hừng đông. Sau khi trời sáng, rửa sạch mặt mũi, trước khi rời khỏi khách điếm, Nguyệt Ảnh kéo Tiểu Ngưu trở lại phòng căn dặn.

Lúc này nàng đã khôi phục dáng vẻ lãnh diễm cao quý ngày thương, chậm rãi nói với Tiểu Ngưu: "Chuyện hôm nay, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, tuyệt không thể nói cho người khác, ngươi hiểu chưa?"

Tiểu Ngưu đương nhiên hiểu được tính chất nghiêm trọng của vấn đề liền đáp: "Ta biết rồi, ta sẽ không nói ra ngoài đâu"

Nguyệt Ảnh nghiêm sắc mặt nói: "Đặc biệt càng không thể để sư huynh ta biết. Nếu ngươi mà cho y biết, hừ hừ, ngươi cũng hiểu được hậu quả. Không cần ta động thủ, hắn sẽ cho ngươi thấy chết còn dễ chịu hơn"

Tiểu Ngưu nhướng mắt nhìn Nguyệt Ảnh, mặt cười cười giơ một tay lên trời nói: "Đàm tỷ tỷ, để tỷ yên tâm, ta thề với trời, nếu ta nói những điều này ra ngoài, ta sẽ không được chết tử tế, chết không có chỗ chôn. Sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh"

Nguyệt Ảnh thấy hắn nói trịnh trọng như thế, thở dài rồi nói: "Chính xác cũng không có phát sinh sự tình gìcứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Từ nay về sau ngươi cũng không được dây dưa với ta, ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy ngươi càng không nên trông chờ gì vào mối quan hệ này, trong lòng ta chỉ có sư huynh thôi. Nếu ngươi không biết nông sâu, chẳng biết tốt xấu, đừng trách ta vô tình đối với ngươi"

Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng không ngừng cười khổ, cũng chẳng có lựa chọn nào khác. Nguyên lai tất cả cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi. Bảo ta quên nàng, sao mà có thể. Nàng trong lòng chỉ có sư huynh, chẳng lẽ sư huynh nàng tốt hơn ta? Ta nhìn cách nào cũng không thấy

Nguyệt Ảnh lại tiếp: "Chúng ta đi nhanh lên, nhanh đi xem sư huynh thế nào".

Nhớ tới sư huynh tối hôm qua đối với mình vô lễ, trong lòng bất giác không vui. Nàng thầm nghĩ đám nam nhân chẳng có ai tốt. Long Thành Cương là súc sinh, sư huynh là tiểu nhân, còn Tiểu Ngưu này đích thị là một tên dâm tặc.

Tiểu Ngưu đồng tính, đáp: "Sư huynh tỷ công lực bất phàm, chỉ e lúc này đã sớm trở lại khách điếm của chúng ta rồi".

Nguyệt Ảnh hừ một tiếng, bước nhanh ra khỏi phòng. Tiểu Ngưu tự nhiên cũng không để rớt lại phía sau, theo sát nàng, trong lòng tràn ngập xuân phong sướng khoái. Hắn thầm nghĩ, nàng đã là người của ta, ta tuyệt đối không để cho nàng thoát. Đừng nói là sư huynh nàng, ngay cả sư phụ nàng muốn ngăn cản chuyện tốt của chúng ta, ta chống đối lão như thương.

Khi rời đi, hắn cũng không quên mang theo vật lấy được từ trên người Long Thành Cương.

Sau khi ra khỏi thành, trên đường còn vắng người qua lại, Nguyệt Ảnh càng nghĩ càng giận. Làm thế nào mà một thiên tiên tiểu thư như nàng lại để cho hắn chiếm tiện nghi, liền trừng phạt thân thể Tiểu Ngưu, không phải cho hắn một quyền mà là hai cước vào mông. Tiểu Ngưu kêu to lên, ra vẻ sầu khổ vô cùng, nhưng tuyệt nhiên không hề né tránh, chỉ cảm thấy bị nàng đá cũng là một việc vui. Ít nhất mỹ nhân còn để ý đến hắn.

Hai người đến chỗ xảy ra sự việc tối hôm qua, thấy Mạnh Tử Hùng vẫn đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự. Nguyệt Ảnh lại gần vừa đấm nhẹ, vừa xoa bóp, cứ liên tục như vậy một hồi Mạnh Tử Hùng mới hừ lên hai tiếng, mở mắt ra. Vừa sau khi thấy Nguyệt Ảnh, liền quơ lấy tay nàng, quan tâm hỏi: "Sư muội à, muội có việc gì không? Cái tên Long Thành Cương không có làm gì muội chứ?"

Nguyệt Ảnh nghe xong liền biến sắc, không khỏi nhớ tới chuyện hôm qua, ngẩn người một lát mới nói: "Lão ta đã đi rồi, muội cũng không có việc gì, chúng ta quay lại khách điếm thôi".

Nói rồi đỡ y đứng dậy.

Mạnh Tử Hùng toàn thân hư nhược, miễn cưỡng đứng lên. Lúc này y mới thấy Tiểu Ngưu đứng một bên, liền hỏi: "Ngụy Tiểu Ngưu, ngươi sao lại ở chỗ này?"

Tiểu Ngưu thấy y nhếch nhác như vậy, không khỏi cười thầm đáp: "Ta tới để cứu Mạnh đại ca."

Hắn thầm nghĩ nếu ngươi nhìn thấy hảo sự tối hôm qua, ngươi bây giờ đã tức giận ngã xuống rồi, không thể không bất tỉnh nhân sự

Mạnh Tử Hùng cảm thấy có chuyện lạ lùng, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền quay đầu nhìn chăm chú vào Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu nói: "Chuyện dài lắm, chúng ta trở về khách điếm chậm rãi nói chuyện đi".

Nói xong đỡ lấy Mạnh Tử Hùng rời đi

Thấy hai người gần gũi như thế, Tiểu Ngưu không vui. Hắn nghĩ thầm Nguyệt Ảnh đã là người của mình, nữ nhân của chính mình sao có thể để nam nhân khác chiếm tiện nghi như thế? Vì vậy Tiểu Ngưu tiến lên nói: "Mạnh đại ca, để ta đỡ ngưoi, Đàm tỷ tỷ cũng mệt rồi"

Nguyệt ẢNh nghe xong trên mặt đỏ lên nói: "Được rồi, ngươi lại đây đi. Ta bị Long Thành Cương truy đuổi cũng cạn lực rồi."

Nói xong, cầm lấy bao phục trên người Tiểu Ngưu.

Mạnh Tử Hùng đương nhiên hiểu ý Nguyệt Ảnh, để cho Tiểu Ngưu đỡ hắn. Hắn nhìn thấy bao phục liền hỏi: "Sư muội, cái này là cái gì?"

Nguyệt Ảnh trả lời: "Đây là bảo bối của Long Thành Cương, đã bắt chúng ta đến đây. Một món là bảo y, món còn lại là bảo kính của hắn."

Mạnh Tử Hùng nhìn Nguyệt Ảnh bằng ánh mắt không tin tưởng hỏi: "Muội làm sao mà lấy được? Bản lãnh của tên Long Thành Cương đó không hề kém đâu."

Nguyệt Ảnh giương mỹ mục lên, hờ hững đáp: "Chi tiết sau khi trở về muội sẽ nói cho huynh nghe, bây giờ chưa phải lúc nói đến".

Ánh mắt nàng liếc qua mặt Tiêủ Ngưu thấy hắn đang đờ đẫn nhìn nàng. Nguyệt Ảnh trừng mắt, Tiểu Ngưu lập tức thu hồi ánh mắt. Nguyệt Ảnh biết chắc chắn Tiểu Ngưu không hề nghĩ đến chuyện tốt, nhất định là đang nhớ lại cảnh tượng tuyệt vời tối qua. Tim nàng đập liên hồi, trong lòng oán hận không thôi, nhưng cũng chẳng có cách nào. Nếu không có điều chi băn khoăn, nàng thật muốn ngay lập tức đem Tiểu Ngưu ra giết chết. Nàng tịnh không cho phép nam nhân chiếm tiện nghi lần đầu tiên của mình sống sót khi người đó không phải là hôn phu của mình.

Ba người đi về phía nội thành, vất vả lắm mới vào đến bên trong. Cùng bước trên đường nhưng cảm giác của Tiểu Ngưu và Nguyệt Ảnh lại không hề giống nhau. Tiểu Ngưu hiểu mình anh hùng như vậy tịnh không phải vì chuyện đại chiến với Long Thành Cương mà bởi vì Nguyệt Ảnh. Trong khi Nguyệt Ảnh hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, tưởng như một cơn ác mộng. Nàng mình đã khác trước, không còn giống một cô nương trong sáng. Nàng cảm thấy hổ thẹn với sư huynh, đối với Tiểu Ngưu cực kỳ thống hận. Nhưng hắn có đáng hận không? Hắn lúc đó chẳng phải là vì cứu chính mình hay sao? Hơn nữa còn hỏi qua ý kiến mình, bản thân mình không phải cũng đã đồng ý rồi sao?

Mạnh Tử Hùng đương nhiên không biết nhiều như vậy, hiểu được mình cùng Nguyệt Ảnh trở về đã là tốt lắm rồi. Nếu y biết Nguyệt Ảnh đã đội nón xanh lên đầu mình, cam đoan y sẽ làm thịt Tiểu Ngưu ngay tức khắc, sau đó sẽ tự sát.

Khi bọn họ đến khách điếm thì Tần Viễn cùng Nguyệt Lâm cũng về tới. Bọn họ thấy Mạnh Tử Hùng, Nguyệt Ảnh cùng với Tiểu Ngưu cả đêm không về, không biết có xảy ra chuyện gì không.

Nguyệt Lâm đoán rằng Nguyệt Ảnh chắc cùng ở một chỗ với sư huynh. Đôi tình nhân này có lẽ đêm qua tình cảm thăng hoa, cuối cùng không tự kìm hãm được, rốt cuộc xảy ra hảo sự phong lưu. Còn Tiểu Ngưu? Tiểu tử này không phải tới kỹ viện tìm kỹ nữ chữ? Nếu vậy thì không thể tha thứ cho hắn được.

Nguyệt Lâm đã chuẩn bị ra tay, bởi Tiểu Ngưu là nam nhân của nàng.

Nguyệt Ảnh xem ra cũng không muốn trả lời vấn đề của mọi người, không đợi mọi người hỏi tới, nàng vội nói: "Ta đói rồi, trước tiên phải ăn no đã"

Mạnh Tử Hùng cũng nói: "Có cái gì nói sau, đợi chúng ta ăn xong đã".

Y cũng không muốn để người ta biết, tối hôm qua bản thân chịu biết bao nhiêu ấm ức, chẳng những không thể thưởng hoa, trái lại còn bị người ta đánh gục, nằm cả đêm nơi đồng không. Chuyện này đương nhiên không thể để người khác biết

Vì vậy, sau khi thu xếp một chút, mọi người cùng vào ăn cơm. Suốt thời gian ăn, Mạnh Tử Hùng thỉnh thoảng liếc nhìn Nguyệt Ảnh, trong lòng đầy xấu hổ. Làm một đại nam nhân, thất bại trước mặt người trong lòng thật sự rất mất mặt. Mặc dù Nguyệt Ảnh nói thoát được Long Thành Cương đuổi bắt, nhưng trong lòng y tràn ngập nghi vấn, rốt cuộc Nguyệt Ảnh làm thế nào mà thoát ra được. Mà Tiểu Ngưu, tiểu tử đó rốt cuộc xuất hiện lúc nào?

Nguyệt Lâm cũng đầy một bụng nghi hoặc, không rõ ba người tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Chỉ có Tần Viễn không có tâm sự gì. Y cực kỳ vui vẻ, bởi Nguyệt Lâm - người y thầm yêu bình an vô sự. Đối với Nguyệt Ảnh, y không có một chút suy nghĩ khác lạ gì. Muội ấy đã là con dâu tương lai của sư phụ, chỉ cần mình có được Nguyệt Lâm trong tay là giấc mộng đã thành hiện thực rồi. Y nhận thấy Tiểu Ngưu đối với Nguyệt Lâm không có ý tốt, sớm đã chủ định một khi có cơ hội không thể không đả bạị Tiểu Ngưu. Có một tên đáng ghét lẽo đẽo bám theo như vậy chẳng phải chuyện gì tốt cả. Từ lúc Tiểu Ngưu đi theo, Tần Viễn luôn cảm thấy bồn chồn, tựa như miếng băng mỏng, lo lắng không biết khi nào Nguyệt Lâm sẽ bị ngã lòng với người khác.

Sau khi ăn xong, mọi người đến phòng của Nguyệt Lâm và Nguyệt Ảnh hỏi chuyện. Nguyệt Lâm hỏi Nguyệt Ảnh: "Sư tỷ, các người tối qua gặp chuyện phiền toái gì vây?"

Đây cũng là vấn đề mà Tần Viễn muốn biết.

Nguyệt Ảnh đỏ bừng mặt lên, biết rằng không trả lời cũng không xong liền đáp: "Tối hôm qua ta cùng sư huynh ra ngoài tản bộ, gặp phải cái tên phôi đản Long Thành Cương. Chúng ta hợp lực đánh lão, nhưng trên người lão ta lại có bảo bối, chúng ta không dám đối đầu, bị lão làm cho khốn đốn cả đêm. Trên đường tình cờ gặp Tiểu Ngưu, Tiểu Ngưu cũng tiến tới trợ lực. Chúng ta ba người hợp lực, cuối cùng cũng thắng, còn cướp được bảo vật của lão nữa".

Nói đoạn, Nguyệt Ảnh mở bao phục lấy ra bảo y cùng bảo kính cho mọi người xem

Tần Viễn cùng Nguyệt Lâm cẩn thận quan sát, ngay cả Mạnh Tử Hùng cũng động tay sờ mó. Hồi tưởng lại vật lợi hại này, cho đến giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi

Nguyệt Ảnh nghĩ vật này cũng do Tiểu Ngưu đoạt lấy, không khỏi đưa mắt nhìn Tiểu Ngưu, chỉ thấy hắn cũng đang lén nhìn nàng. Bốn mắt tương giao, Tiểu Ngưu nháy mắt về phía nàng. Nguyệt Ảnh mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn hắn, mĩ mục chuyển đến bảo vật. Tuy nhiên, cảnh tượng trên giường tối qua khó có thể xóa nhòa.

Nàng vốn dĩ rất muốn quên đi, nhưng cũng tự hiểu, chuyện ấy khó mà quên ngay được. Xú tiểu tử này đã nhìn hết tất cả thân thể của ta, ta há có thể bỏ qua. Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định sẽ không nương tay. Nghĩ đến Tiểu Ngưu vô lễ với mình, Nguyệt Ảnh không khỏi động ác tâm

Nguyệt Lâm tò mò nhìn kiện hắc y, lật qua lật lại nói: "Bộ bảo y này đưa cho sư phụ là thích hợp nhất. Ồ, còn có cả bảo kính kia nữa, sư phụ thấy được, nhất định là sẽ rất cao hứng"

Mạnh Tử Hùng cũng nói: "Đúng a, sư phụ cả đời đối địch với ma đạo. Khi người thấy hai kiện ma bảo này, nhất định sẽ nhìn ra tà môn trong đó. Đến lúc đó đối với chúng ta sẽ có tác dụng rất lớn".

Nói đoạn nhìn sang Nguyệt Ảnh, hy vọng nàng đồng ý với ý kiến của mình.

Nguyệt Ảnh mĩ mục mờ mit, đang tràn đầy tâm sự, căn bản không có chú ý tới Mạnh Tử Hùng nói cái gì. Nàng đang nghĩ xem nên đối phó với Tiểu Ngưu thế nào. Mặc dù Tiểu Ngưu cứu nàng một mạng, nhưng lúc này nàng tịnh không nghĩ đến cảm tạ ân đức, trái lại suy nghĩ làm thế nào để giết người giệt khẩu, khôngđể bí mật của mình bị truyền ra ngoài. Nếu việc này truyền ra ngoài, tất cả đều sẽ bị hủy hoại. Tiền đồ, hôn nhân, thanh danh, hình tượng...Tất cả đối với một nữ hài tử là vô cùng trọng yếu. Nàng biết Nguyệt Lâm có cảm tình với tiểu tử này, nhưng lúc này không thể cố kỵ tình đồng môn được. Tiểu tử này nhất định phải giết chết.

Mạnh Tử Hùng nhìn Nguyệt Ảnh hỏi: "Sư muội à, sao Sư Nương còn chưa tới? Chúng ta có nên viết thư hỏi ý kiến không?"

Nguyệt Ảnh thần sắc cũng khôi phục, lãnh đạm đáp: "Sư huynh à, Sư Nương đã nói đến đây là người nhất định đến. Huynh đã bao giờ nghe thấy chuyện Sư Nương thất hứa chưa?"

Nguyệt Lâm cũng nói: "Đúng a, đúng a, Sư Nương từ trước đến giờ luôn giữ chữ tín mà."

Chính lúc đang náo nhiệt, chuông của phòng rung lên, có thanh âm vọng vào: "Đúng rồi, hai nha đầu này quả nhiên là hiểu ta nhất. Ta có khi nào nói mà không giữ lời".

Thanh âm nhu mĩ lại có vài phần nghiêm nghị.

Tiểu Ngưu ngẩng đầu lên vừa lúc cửa phòng mở ra, chỉ thấy một hoa phụ đứng ở đó. Nàng so với Nguyệt Ảnh không thua kém bao nhiêu. Mái tóc búi cao sang trọng, mi mục như vẽ, hợp với quần áo bên ngoài màu vàng mơ trông thập phần dụ nhân. Có lẽ nàng không đẹp tuyệt nhân tuyệt thế như Nguyệt Ảnh, nhưng mang dáng vẻ đoan trang, dè dặt nhưng thành thục, cùng với khí thái nhàn nhã khiến nàng hết sức động lòng người

Tiểu Ngưu chăm chú nhìn nàng, đặc biệt là bộ ngực, căng tròn, cao vút, tưởng như muốn xuyên rách lớp y phục mà thoát ra ngoài. Tiểu Ngưu thật muốn lột tung y phục nàng ra, xem thử nơi ấy to nhỏ thế nào.

Vừa thấy người này, Nguyệt Lâm vui sướng như một chú chim non, bổ nhào vào ngực nàng, nũng nịu: "Sư Nương à, người rốt cục cũng đã tới, khiến chúng con mừng lắm"

Sư nương ôm lấy Nguyệt Lâm mỉm cười nói: "Nguyệt Lâm à, ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi rồi, thế nào vẫn cư xử như một hài tử vậy, không thấy mọi người đang cười ngươi sao".

Nụ cười của nàng có chừng mực, hấp dẫn, lại có vẻ rất tiết chế.

Người vừa đến chính là phu nhân chưởng môn phái Lao Sơn. Mọi người vừa thấy, đều tiến tới tham kiến. Tiểu Ngưu thấy mọi người đều hành lễ, cũng theo sau bái kiến, kêu một tiếng Sư Nương

Sư Nương sớm đã để ý, đưa mắt hỏi: "Đứa nhỏ này là ai? Ta dường như chưa gặp qua ngươi"

Tiểu Ngưu ngẩng đầu lên đáp: "Tiểu tử Ngụy Tiểu Ngưu, là người Hàng Châu. Nhìn thấy các sư huynh sư tỷ có bản lãnh rất giỏi nên muốn đến học lấy chút bản lĩnh để bênh vực người tốt, trừng phạt kẻ xấu, làm một vị anh hùng chân chính"

Sư Nương nghe được tên cùng mục tiêu của hắn, không khỏi bật cười nói: "Hảo hài tử, rất có chí khí, trước tiên ngồi xuống đã".

Tất cả mọi người đều thỉnh Sư Nương ngồi trước, sau đó cũng lần lượt ngồi xuống

Tiểu Ngưu ngồi bên cạnh Nguyệt Lâm, cách xa một chút là Sư Nương. Mùi hương trên người Sư Nương như lan như xạ, có đôi chút khác biệt với Nguyệt Lâm, khiến Tiểu Ngưu say đắm. Loại hương thơm không giống người khác, tựa hồ như chỉ có trên người thiếu phụ. Chỉ nghe Sư Nương nói: "Nguyệt Ảnh, Tử Hùng, các ngươi dọc đường đi có ổn không? Hắc Hùng Quái phải chăng rất khó đối phó. Sau khi ta nhận được tin tức của các ngươi, chỉ muốn ngay lập tức đến đây để trợ giúp các ngươi"

Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn Tiểu Ngưu, chỉ đơn giản bẩm báo: "Hắc Hùng Quái bây giờ chẳng biết tung tích ở đâu. Bất quá có lẽ chỉ ở trong phạm vi Trung Nguyên mà thôi. Nhưng thương thế của hắn cũng đã bình phục, chúng đệ tử không đối phó được, đang muốn trở về núi cùng sư phụ và sư nương thương lượng đại kế"

Sư Nương trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói: "Theo ta nghĩ, chuyện của Hắc Hùng Quái, chúng ta không cần phải quản. Chỉ cần Hắc Hùng Quái không gây hại đến giang hồ, không lạm sát người vô tội, chúng ta cần gì phải thù địch với hắn? Nhưng sư phụ các ngươi lại không nghĩ vậy, ông ấy nói Hắc Hùng Quái xuất thân tà đạo, người như thế này không thể lưu lại, lưu lại là mầm mống tai họa"

Nguyệt Ảnh cùng mọi người đều gật đầu, lắng nghe Sư Nương. Sư Nuơng lại tiếp tục: "Ta đến đây còn có một việc là đại thọ của Sư phụ các ngươi, nhân tiện cũng xem chuyện của Mặc Long. Quái vật đó cũng nên ngó qua, nếu để nó thoát ra ngoài thì rất không ổn. ".

Nghe nói vậy, Nguyệt Ảnh rúng động trong lòng, liếc nhìn Tiểu Ngưu. Nhưng Tiểu Ngưu không hề biết nặng nhẹ, chỉ chăm chăm quan sát mỹ mục của sư nương. Hắn thầm nghĩ, vị sư nương này còn xinh đẹp hơn Thất Di Thái của Mai lão bản, vượt xa kế mẫu của mình. Ngẫm lại cũng thấy bình thường, là người thân của Nguyệt Ảnh, sao có thể xấu xí được.

Sư Nương vừa nói xong, liền đưa mắt nhìn Tiểu Ngưu dò xét: "Tiểu Ngưu à, ngươi đi theo bọn họ làm gì? Phải chăng ngươi thật sự muốn học bổn sự?"

Tiểu Ngưu bắt gặp ánh mắt của nàng, toàn thân cảm thấy như bị trúng gió vội đáp: "Hồi bẩm Sư Nương, Tiểu Ngưu lần này đến đây, chính là muốn đến Lao Sơn phái bái kiến lão chưởng môn, cầu lão nhân gia thu ta làm đồ đệ"

Nghe nói thế, Mạnh Tử Hùng hừ khẽ một tiếng, dương dương tự đắc, vẻ mặt coi thường. Ý tứ kia rất rõ ràng, chính là Tiểu Ngưu không xứng trở thành Lao Sơn đệ tử. Bên kia Tần Viễn cũng không thoải mái, nhếch miệng cười, nói: "Ngụy tiểu tử, ngươi đừng có nằm mơ. Ta nhìn tư chất của ngươi, chắc chắn không đủ để sư phụ ta nhận làm đồ đệ. Ngươi nếu thật sự muốn học nghệ, ta nghĩ ngươi nên bái ta làm thầy. Ngươi khấu đầu vài cái, nếu ta tâm tình tốt, không chừng sẽ thu nhận ngươi làm đồ đệ".

Vừa nghe những lời này, Mạnh Tử Hùng nhịn không được mở miệng cười hắc hắc.

Tiểu Ngưu trong lòng căm tức nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười đáp: "Cám ơn Tần đại ca, nếu ta thật sự không thể bái được một sư phụ cao minh, ta nhất định sẽ nghĩ đến những lời Tần đại ca nói ngày hôm nay".

Lời này rõ ràng ám chỉ Tần Viễn là người không có bản lãnh. Tần Viễn không hiểu ra, nhưng Sư Nương cùng Nguyệt Ảnh đều nghe thấy. Sư Nương thầm nghĩ, đứa nhỏ này miệng lưỡi thật là lợi hại

Sư Nương trừng mắt nhìn Mạnh Tử Hùng và Tần Viễn, sau đó ôn nhu nói với Tiểu Ngưu: "Tiểu Ngưu à, ngươi không biết chưởng môn sớm đã nói qua sẽ không thu nhận đồ đệ nữa. Nhưng nếu ngươi thật muốn bái sư, ta thấy ngươi có thể cùng chúng ta lên núi thử một lần xem"

Tiểu Ngưu đứng lên hướng về phía Sư Nương nói: "Hết thảy đều mong Sư Nương giúp sức. Tiểu Ngưu ở đây trước tiên xin tạ lễ"

Sư Nương nghe xong cười nói: "Tiểu Ngưu à, nhận lễ này của ngươi, ta nhất định sẽ nói giúp cho ngươi. Bất quá trở thành Lao Sơn đệ tử không dễ dàng như vậy, phải trải qua khảo thí nghiêm khắc của chưởng môn"

Tiểu Ngưu cười hắc hắc nói: "Cái này thì không sợ. Mọi người đều nói ta rất thông minh"

Tần Viễn nghĩ đến chỗ đáng giận của Tiểu Ngưu, liền nói tiếp: "Ta cũng tán dương ngươi, quả thật ngươi so với lợn cũng thông minh hơn chút xíu". Nói xong lại đắc ý cười rộ lên

Tiểu Ngưu đáp lại: "Ta đương nhiên là thông minh hơn huynh một chút rồi".

Mọi người vừa nghe xong nhịn không được cười ra tiếng. Câu vừa đó hiển nhiên chửi Tần Viễn là con lợn rồi, khiến Tần Viễn tức đỏ cả mặt, nói không lên lời

Hắn ngầm hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ Tiểu Ngưu. Hảo tiểu tử, dám vô lễ đối với ta, sau này xem ta thu thập ngươi như thế nào. Ta nhất định khiến ngươi không ra hình người.

Đang trong khi mọi người vui vẻ, bên ngoài bỗng trở nên hỗn loạn, có tiếng người hét lớn: "Không tốt, xảy ra chuyện rồi. Thật là thê thảm. Quá là tàn nhẫn!"

Mọi người nghe thấy kì quái, đều lao ra cửa, muốn xem chuyện gì xảy ra

Mọi người vừa ra đến cửa, chỉ thấy trong đại sảnh có một bàn được vây quanh bởi rất nhiều người, tất cả đều đứng thẳng, thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu bi phẫn xen lẫn sợ hãi. Mọi người vừa tiến lên, chỉ thấy ở giữa là một trung niên nhân, đang kể lại những tin tức mới. Người kia tướng mạo không có tốt, mặt lại đen thui, dáng vẻ rất khó nhìn. Mấy vị mỹ nữ cùng Mạnh Tử Hùng đều muốn nhanh chóng tránh xa hắn ra, Tiểu Ngưu cứ mặc kệ mọi việc, càng tiến đến gần hơn, nhanh chóng tiếp xúc nam nhân kia.

Người nọ nước bọt bay tứ tung xuống đất nói: "Các vị biết không, tối hôm qua đã phát sinh ra đại sự. Thảm kịch kia, bảo đảm các người đời này đều chưa thấy qua".

Nói đoạn đưa chén trà lên miệng uống.

Có người nài nỉ: "Địch lão nhị, ngươi đừng có thừa nước đục thả câu. Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Địch lão nhị nhếch miệng nói: "Huynh đệ ta đã dặn kỹ ta, việc này không thể tùy tiện nói lung tung được, sẽ khiến cho dân chúng hoảng loạn, bất lợi cho sự yên ổn của địa phương".

Huynh đệ của hắn làm việc ở nha môn, vì vậy tất cả mọi người đều biết tin tức của hắn linh thông hơn người khác.

Có người nói: "Nguơi nói mau lên, ngươi nói rồi chúng ta sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài đâu"

Địch lão nhị hỏi: "Ta nói ra thì sẽ được lợi lộc gì đây?"

Có người trả lời: "Ngươi nói cho ta biết, chúng ta sẽ mời ngươi uống rượu"

Người nọ đắc ý nở nụ cười, lộ ra miệng toàn răng vàng, bốc lên mùi hôi thối, khiến Tiểu Ngưu phát ói, nhưng muốn nghe chuyện kia nên không đành lòng lùi lại.

Địch lão nhị đợi đến lúc quan trọng nhất, lúc này trên mặt mới lộ ra vẻ sợ hãi nói: "Tối hôm qua xảy ra đại sự, Có hơn mười gia đình bị mất con. Những gia đình này đều ra ngoài đi tìm, nhưng tìm cả đêm đều không thấy. Bọn họ đành phải báo quan, nha môn cũng đã phái nhân thủ hỗ trợ, cuối cùng sáng nay đã tìm được rồi."

Có người hỏi ngay: "Tìm thấy ở đâu? Những đứa trẻ vẫn ổn chứ?"

Địch lão nhị hiện lên vẻ thống khổ, dùng sức giận dữ nói: "Không, bọn nhỏ đều đã chết, bị chết rất thảm. Nếu các ngươi nhìn thấy, mười phần chắc chín sẽ ngất đi"

Tất cả mọi người a lên một tiếng, quay đầu nhìn nhau, sau đó lại nhìn Địch lão nhị, đều chờ mong đoạn tiếp theo. Địch lão nhị thở dài một tiếng nói: "Thi thể những đứa nhỏ được phát hiện ở xung quanh rừng cây. Những đứa nhỏ này chết giống hệt nhau, đều là đầu bị phá nát, não bị lấy đi, bụng bị xé toang, nội tạng trong đó đều mất cả"

Mọi người nghe xong đều biến sắc nói: "Là ai làm chuyện này? Đúng là vô nhân tính, phải cho hắn chịu ngũ mã phanh thây, thiên đao vạn trảm, khiến cho hắn tuyệt tử tuyệt tôn"

Địch lão nhị nói: "Việc này đang được điểu tra. Có lẽ là tên hỗn đản nào đó vì muốn bồi bổ nên đã gây ra chuyện thương thiên hại lí này"

Mọi người lắc đầu nói: "Chắc chắn là một đại nhân vật nào đó làm, chỉ sợ muốn bắt cũng không được. Loại sự tình này xảy ra nhiều rồi. Kẻ có tiền thật sự là quá tốt. Dù xảy ra chuyện gì đều không quan hệ. Bất hạnh luôn là dân chúng"

Tiểu Ngưu nghe được gần hết, liền tránh ra khỏi đám đông, cùng mọi người hội họp. Sư nương cùng mọi người mặc dù đứng xa, nhưng cũng cơ bản hiểu ra vấn đề. Sư nương sắc mặt trầm trọng, vung tay lên nói: "Tất cả mọi người trở về phòng, ta có chuyện muốn nói ".

Vì vậy tất cả mọi người quay lại phòng. Sau khi mọi người an vị, Sư nương liếc mắt qua khuôn mặt mọi người, lúc này trên mặt nàng có chút điểm lạnh lùng, một chút bất thiện. Nguyệt Ảnh trong lòng có quỷ, đầu cúi gằm. Tiểu Ngưu lại không sợ hãi, dũng cảm đón ánh mắt của nàng, chỉ cảm thấy sư nương cùng Nguyệt Ảnh dáng vẻ đều hấp dẫn như nhau.

Sư Nương chậm rãi nói: "Các con nghe rõ ràng rồi chứ? Một đêm đó, có hơn mười gia đình con bị hại. Các con chắc biết nguyên nhân vì sao? Mạnh Tử Hùng, nói ý kiến của mình đi".

Mạnh Tử Hùng ứng tiếng, đứng lên nghiêm trang nói: "Từ những gì Địch lão nhị kia thuật lại, con nghĩ hung thủ chỉ có thể là Mặc Long. Địch lão nhị nói những đứa nhỏ đầu và bụng đều không có gì, chắc là do Mặc Long. Sư phụ từng nói qua, quái vật này rất thích ăn não cùng nội tạng của trẻ nhỏ"

Nguyệt Lâm cũng phụ họa: "Còn không phải sao, sư phụ trước đây có nói qua như vậy. Lão nhân gia lúc trước muốn giết Mặc Long, cũng bởi vì sợ nó gây hại cho nhân gian"

Tần Viễn hừ giọng: "Sư phụ lúc trước cũng quá nương tay với nó. Lúc đầu nếu diệt trừ nó đi thì đã không có gì xảy ra"

Sư nương giải thích: "Sư phụ các con trước kia không hại Mặc Long, cũng có cái lý của người. Các con tịnh không biết, lúc ấy Hoàng Hà lụt lội, dân chúng lầm than. Vì cứu thiên tai, sư phụ các con đã để cho nó một mạng. Mặc Long có khả năng hút nước, để nó ở thượng nguồn sông Hoàng Hà hút nước nửa ngày, mực nước sông Hoàng Hà nhanh chóng giảm xuống. Lúc ấy quan phủ mới có thể kịp thời giải quyết lụt lội. Các con hiểu chưa?"

Nguyệt Ảnh ngắt lời nói: "Nếu sự việc lần này quả thật là Mặc Long làm, chúng ta phải nhanh chóng tìm cho bằng được Mặc Long, bắt giữ nó. Nếu sư phụ nói đồng ý, chúng ta sẽ giết chết nó, tránh cho hậu họa về sau này"

Sư nương gật gật đầu, sau đó trợn mắt lên hỏi: "Các ngươi nói cho ta biết, trong các ngươi có ai tự ý thả Mặc Long ra hay không?"

Mạnh Tử Hùng là người đầu tiên tỏ thái độ: "Con lần này ngay cả Tọa Tự Viên đều chưa có đến, dĩ nhiên là không phải"

Tần Viễn cũng nói: "Con cũng giống thế, chưa từng đi qua nơi đó, không liên quan đến con"

Nguyệt Lâm cũng nói: "Cũng không phải con. Con ngay cả Mặc Long hình dáng ra sao đều chưa có gặp qua, càng không thể cứu nó. Nó là bàng môn tà đạo, con còn muốn giết nó nữa kìa."

Sư nương chuyển ánh mắt lên mặt Nguyệt Ảnh hỏi: "Nguyệt Ảnh, không lẽ là con?"

Lời này vừa nói ra, Tiểu Ngưu tim đập thình thịch, chỉ sợ Nguyệt Ảnh thừa nhận. Nói như vậy, chính mình cũng có trách nhiệm

Nguyệt Ảnh đã tỉnh táo lại, hờ hững, đáp: "Sư nương à, con cùng Mặc Long quái vật kia không hề quen biết, vì sao con lại cứu nó? Đương nhiên không phải con làm."

Sư nương thoáng chốc trầm tư nói: "Việc này thật lạ, các ngươi đều không làm, ta và sư phụ các ngươi lại càng không làm. Vậy rốt cuộc là ai làm? Nơi Mặc Long ẩn thân là một bí mật lớn, cơ quan nơi đây càng không có người biết. Không phải các ngươi, còn có thể là ai đây? Hừ hừ, ai đã làm, tốt nhất là nên thừa nhận, nếu để ta điều tra ra, tuyệt đối không bỏ qua đâu"

Tiểu Ngưu nhìn thoáng qua Nguyệt Ảnh, thấy nàng vẫn vững như núi Thái Sơn, tựa hồ việc này không hề liên quan gì đến nàng. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, cô nương này thực sự mạnh mẽ kinh người. Về phương diện này, Tiểu Ngưu ta tự thẹn không bằng. Nghĩ đến những đứa nhỏ bị hại, Tiểu Ngưu vô cùng ân hận. Nếu không phải vì cứu Nguyệt Ảnh, mình sẽ không phóng thích Mặc Long. Lúc ấy chỉ nghĩ đến bảo toàn tính mạng, không hề nghĩ quái vật kia lại ác độc, không có tính người như vậy. Không phải ta vô tình với các ngươi, là tự các ngươi vô tình thôi, nếu không phải các ngươi chết, thì người vong mạng cũng là ta

Sư nương còn nói: "Bây giờ chúng ta nên thương lượng xem làm thế nào đối phó với Mặc Long. Quái vật này nếu không trừ đi, dân chúng không thể bình an. Mọi người nói thử xem, có chủ ý nào hay không"

Mạnh Tử Hùng nhìn thoáng qua Nguyệt Ảnh, sau đó nói: "Sư nương à, con cùng Nguyệt Ảnh sư muội đều nghĩ giống nhau, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm Mặc Long cho bằng được. Sau khi tìm được, bằng vào hợp lực của chúng ta, không tin không giết được nó"

Sư nương mỉm cười nói: "Tử Hùng, con nói không sai, ta cũng nghĩ như thế. Vấn đề làm thế nào để tìm được nó đây? Quan trọng là phải nhanh chóng tìm ra nó, nhất định phải thành công. Nếu thời gian kéo dài quá, chỉ sợ những đứa nhỏ ở Khai Phong thành này đã chết cả rồi. Lúc đó chúng ta làm thế nào ăn nói với dân chúng đây. Con nói xem, làm thế nào tìm được nó?"

Mạnh Tử Hùng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Chúng ta bằng này người cũng không thể coi là ít, bọn đệ tử có thể phân thành nhóm nhỏ, ẩn thân điều tra, không sợ không tìm được nó"

Sư nương băn khoăn: "Khai Phong thành không nhỏ, ngoài thành lại lớn, muốn tìm Mặc Long mà dễ vậy sao. Sau khi chúng ta chia ra, đệ tử có công lực kém sợ rằng sẽ trúng độc thủ. Biện pháp này chỉ e không thực hiện được"

Mạnh Tử Hùng đỏ bừng mặt nói: "Đệ tử sẽ suy nghĩ lại, nhất định sẽ có cách tốt hơn"

Vừa nói vừa ngồi xuống. Tiểu Ngưu ngồi một bên cười thầm, biện pháp này của ngươi quả là ngu xuẩn. Nếu muốn nói suy nghĩ biện pháp, không bằng để ta nghĩ cho. Lão tử tùy tiện nghĩ ra một cách cũng còn hay hơn ngươi nữa. Bà nội ngươi, lại muốn câu dẫn Nguyệt Ảnh của ta

Sư nương lại hỏi Tần Viễn: "Tần Viễn con có chủ ý gì không?"

Tần Viễn cười trừ nói: "Sư nương à, người cũng biết, Tần Viễn về phương diện mưu lược là yếu nhược, người hỏi người khác đi"

Sư nương mỉm cười, chuyển ánh mắt sang Nguyệt Lâm. Nguyệt Lâm chớp chớp mĩ mục, lắc tay nói: "Sư nương, con chỉ sợ hôm nay không nghĩ ra ý tưởng nào tốt đâu, có lẽ ngày mai sẽ nghĩ ra".

Những lời nhí nhảnh này khiến Tiểu Ngưu cười thầm trong lòng. Sư nương đặt hy vọng cuối cùng vào Nguyệt Ảnh. Nàng biết bình thường Nguyệt Ảnh chủ ý cũng không ít, làm việc cũng chín chắn. Nhưng Nguyệt Ảnh lúc này trong lòng bấn loạn, căn bản không có nghĩ đến việc này. Nàng cũng vì mấy đứa nhỏ ngộ nạn mà cảm thấy bất an. Nàng thầm nghĩ nếu không phải ta để Tiểu Ngưu làm vậy, đám nhỏ đã không gặp bi kịch thế này. Là ta đáng trách.

Sư Nương hỏi: "Nguyệt Ảnh, con nói chủ ý của mình đi. Ta biết con nhất định sẽ không để cho mọi người thất vọng"

Nguyệt Ảnh a lên một tiếng nói: "Hồi bẩm sư nương, đệ tử tạm thời cũng không có cách nào hay."

Sư nương thở dài, đang muốn nói cái gì, Tiểu Ngưu đứng lên nói: "Sư nương, ta có chủ ý nhưng không thật cao minh"

Sư nương cùng mọi ngươi đều tập trung ánh mắt vào hắn, muốn biết tiểu tử này có kê sách gì. Sư nương động viên nói: "Ngươi còn chưa có nói, sao biết biện pháp đó là không cao minh? Ngươi nói ra, để mọi người cùng nghiên cứu"

Tiểu Ngưu đáp: "Trước khi nói ra, ta muốn hỏi mọi người vài vấn đề"

Sư nương ân một tiếng nói: "Ngươi cứ hỏi."

Tiểu Ngưu hỏi: "Sư nương à, người nói Mặc Long kia chỉ thích ăn trẻ nhỏ, còn người lớn thì không?"

Sư nương giải thích nói: "Là như thế này, Mặc Long thích ăn não và nội tạng của trẻ nhỏ vì mỗi lần ăn đều khiến công lực tăng cường. Còn người trưởng thành thì hắn không ăn vì có ăn cũng vô dụng"

Tiểu Ngưu hỏi: "Nói như vậy mục tiêu của nó chỉ là những đứa nhỏ?"

Sư nương trả lời: "Không sai"

Tiểu Ngưu lại hỏi: "Nó có thích ăn những đứa bé lớn tuổi rồi không? Không phải cứ trẻ con là nó ăn chứ?"

Sư nương đáp lại: "Nó chỉ ăn những đứa trẻ từ năm đến bảy tuổi thôi. Những tuổi khác nó không thích, quá lớn hay quá nhỏ đều không có tác dụng gì"

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Như vậy là dễ hơn nhiều rồi"

Nguyệt Lâm nhìn dáng vẻ của tình lang, trong lòng vui mừng nói: "Tiểu Ngưu, người có chủ ý gì thì nói ra đi, đừng để mọi người sốt ruột"

Tiểu Ngưu liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Lâm, lại liếc mắt nhìn vị sư nương đầy thành thục. Nhìn đến bộ ngực vun cao của nàng, Tiểu Ngưu cảm thấy xương cốt bản thân mềm nhũn ra.

Tiểu Ngưu định thần lại rồi mới nói: "Chủ ý của ta có thể rất đơn giản, cũng không biết có thành công không".

Sư nương liền động viên: "Ngươi cứ nói, nói ra để mọi người cùng thảo luận"

Tiểu Ngưu liếc mắt qua khuôn mặt Nguyệt Ảnh cùng Nguyệt Lâm rồi mới nói: "Ý của ta là chủ động tìm Mặc Long rất khó. Thiên hạ quá rộng lớn, chúng ta không biết tìm nơi nào, không bằng để nó tự tìm đến"

Sư nương cùng Nguyệt Ảnh đều gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Sư nương nói: "Rất tốt, chỉ là làm thế nào để dẫn dụ nó đến mới là vấn đề nan giải nhất"

Mạnh Tử Hùng hừ một tiếng nói: "Ngươi nghĩ Mặc Long là tên ngu ngốc sao? Ngươi cứ muốn là hắn tự tìm đến hay sao?"

Tần Viễn cũng nói: "Chính xác, ngươi quả thực nghĩ Mặc Long là lợn sao."

(Câu này Tần Viễn chửi khéo, hắn nói "Nhĩ chân đương mặc long thị trư liễu".

Chữ "Đương" (当) có vừa có nghĩa "Coi là" vừa có nghĩa "Tương đương, giống như".

Nếu nối với câu của Mạnh Tử Hùng thì nghĩa như trên nhưng căn bản Tần Viễn có ý chửi khéo: "Ngươi cũng giống như Mặc Long đều là đồ con lợn. ")

Hiển nhiên, ấn tượng của hai người đối với Tiểu Ngưu càng ngày càng xấu. Đạo lý bên trong ngoại trừ sư nương mới đến ra, mọi người đều hiểu được. Cũng tại nữ nhân mà nên. Vì Nguyệt Ảnh, Tiểu Ngưu đắc tội với Mạnh Tử Hùng, vì Nguyệt Lâm lại khiến Tần Viễn không hài lòng. Còn may, bọn họ đều chưa biết Tiểu Ngưu đã làm gì hai nàng. Bằng không, Tiểu Ngưu chết là chắc chắn

Tiểu Ngưu cũng hiểu, nhưng không thèm so đo với bọn họ, chậm rãi nói: "Mặc Long chỉ chú ý đến những đứa nhỏ, chúng ta có thể đưa những trẻ nhỏ từ năm đến bảy tuổi tập trung tại một nơi, lợi dụng những đứa trẻ này dụ Mặc Long xuất hiện."

Sư nương thốt lên một tiếng "Hảo", đoạn nói: "Đúng, đúng, biện pháp này hay. Ngươi còn không biết cái mũi của Mặc Long rất thính. Những đứa trẻ ở nơi nào, nó có thể ở một chỗ ngửi được mà đến. Chỉ là làm thế nào để tập trung bọn trẻ ở một chỗ, làm sao để những gia đình tự nguyện giao ra con trẻ đây?"

Tiểu Ngưu rơi vào trầm tư nói: "Về vấn đề này, ta còn chưa có đáp án."

Lúc này Nguyệt Ảnh mới đáp lời: "Ta có biện pháp này"

Mọi người dồn cả ánh mắt lên người Nguyệt Ảnh. Nguyệt Ảnh thản nhiên nói: "Chúng ta tự nhiên là không được, nhưng chúng ta có thể cầu viện quan phủ. Chúng ta tìm quan phủ, sau đó đem sự tình nói ra khiến quan phủ hiểu được, uy tín và quyền lực của quan phủ sẽ giúp chúng ta. Ta nghĩ quan phủ sẽ không cự tuyệt chúng ta. Sư nương, người biết mà"

Sư nương liên tục gật gật đầu nói: "Không vấn đè gì. Khai Phong phủ lão nhân gia với chưởng môn của chúng ta là hảo hữu. Ta sẽ đi ngay, nhất định sẽ thành công. Chúng ta làm việc này có thể coi là những người giang hồ vì dân chúng mà làm việc thiện"

Mọi người nghe thấy thế đều phi thường cao hứng. Sư nương còn nói: "Lần này thành công, dân chúng trong Khai Phong phủ đều phải cảm tạ Tiểu Ngưu cùng Nguyệt Ảnh"

Tiểu Ngưu khua tay nói: "Ta nào có chút bản lãnh gì. Đợi sau khi tập trung những đứa nhỏ, chúng ta sẽ coi chừng chúng. Đợi Mặc Long đến, chúng ta cùng nhau xông ra, chế trụ lấy nó"

Sư Nương dặn thêm: "Sự việc này nhất định phải giữ bí mật. Ta lát nữa sẽ đi tìm quan phủ. Quan phủ sẽ lập tức động thủ, đưa mọi đứa nhỏ đến tập trung ở nha môn. Chúng ta tối mai sẽ bắt đầu, ở đây ôm cây đợi thỏ, chờ Mặc Long tự chui vào bẫy"

Tiểu Ngưu cảm thấy khó hiểu hỏi: "Sư nương, vì sao phải là ngày mai? Tại sao không là đêm nay?"

Sư nương giải thích: "Việc này có hai nguyên nhân. Thứ nhất, để cho tất cả đứa nhỏ tập trung tại đây, nhất định sẽ mất thời gian. Thứ hai là, bình thường Mặc Long sau mỗi lần ăn trẻ nhỏ, đều cách một hoặc hai ngày sau mới ra gây án. Bởi vì hắn cần thời gian để hóa tán những thứ này trong cơ thể. Nếu không hóa tán, với nó vô cùng bất lợi"

Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Ra là như thế."

Sư nương để Tiểu Ngưu ngồi xuống, tiếp theo lại hỏi: "Bây giờ chúng ta có thể thoải mái nói chuyện rồi. Sắp tới là đại thọ mừng sinh nhật thứ sáu mươi của sư phụ các ngươi, các ngươi có ý tưởng gì về quà mừng cho sư phụ không? "

Nguyệt Ảnh lập tức đáp lời: "Con cùng Tiểu Ngưu từ trên người Long Thành Cương lấy được hai kiện bảo vật. Con muốn đem vật này dâng cho sư phụ, lão nhân gia người chắc sẽ thích".

Nói rồi mở bao y phục, để Sư Nương quan sát. Sư nương không phải người chuyên môn, sau khi lật qua lật lại xem xét, lại nghe Nguyệt Ảnh giới thiệu một hồi, nhất thời mặt mày vui vẻ nói: "Cái này tốt lắm, lúc này chúng ta đối với ma đạo phải hiểu rõ hơn nữa. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Thứ này sau khi giao cho sư phụ các ngươi, sư phụ các ngươi nhất định sẽ làm ra vài thứ lợi khí để đối phó với lũ bàng môn tà đạo"

Nguyệt Ảnh uất hận nói: "Đối với bọn bàng môn tà đạo, chỉ cần có cơ hội, giết hết không tha"

Sư nương lại hỏi những người khác đã chuẩn bị cái gì, bọn họ đều lắc đầu, nói không có nghĩ ra cái gì hay. Sư nương an ủi nói: "Mọi người cũng không cần khẩn trương. Hay là từ giờ đến đại thọ còn một khoảng thời gian nữa. Đợi sau khi chúng ta xử lý xong chuyện của Mặc Long, chúng ta thương lượng lại cho tốt, sẽ nghĩ ra hảo ý"

Nguyệt Lâm hỏi: "Sư nương à, người lúc nãy đến bằng cách nào thế? Không phải bay tới chứ?"

Sư nương trả lời: "Ban ngày nhiều người, đành phải đi bộ, buổi tối không có ai, ta mới bay được."

Nói những lời này, ngữ khí dễ dàng, hai mắt trong sáng. Tiểu Ngưu hồi tưởng hình dáng Nguyệt Lâm bay múa trong không trung, không khỏi ngẩn ngơ, thầm nghĩ nếu sư nương giai lệ cũng bay lượn trong không trung như vậy, chẳng biết dáng vẻ sẽ như thế nào. Phong thái đó nhất định sẽ khiến người khác cả đời khó quên. Ai, đáng tiếc một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, thế nhưng lại phải đi lấy một lão nhân. Thật sự là một bông hoa nhài cắm phải bãi cứt trâu. Ta thấy tiếc cho nàng, một lão nhân già xấu, bằng cái gì lại được hưởng diễm phúc kia? Ông trời thật sự là không có mắt mà.

Ăn cơm trưa xong, Sư nương dẫn Nguyệt Lâm, Tần Viễn cùng Mạnh Tử Hùng đến nha môn bàn việc đã định. Nguyệt Ảnh lấy cớ tối hôm qua không có nghỉ ngơi để ở lại. Nàng đi vào phòng Tiểu Ngưu, khiến Tiểu Ngưu rất kinh hãi, vội vàng nhường nàng chỗ ngồi, nhanh chóng dọn dẹp

Đối với hết thảy những việc này, Nguyệt Ảnh nhìn mà không thấy. Nàng ngồi ở trên ghế, lạnh lùng nhìn Tiểu Ngưu. Chỉ là ở trong sự lạnh lùng này, còn có một ít mê hoặc mờ mịt, một chút hận ý.

Tiểu Ngưu thoáng nhìn nàng, thấy nàng đã thay đổi quần áo khác. Lúc này không mang bộ bạch y nữa, mà là y phục màu xanh biếc, trông trẻ trung hơn, ướt át hơn. Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, dù cho mặc thế nào nhìn vẫn hấp dẫn. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, dáng vẻ nàng trong khi không mặc y phục là đẹp nhất. Tiểu Ngưu bạo dạn hơn, lấy ghế ngồi đối diện với Nguyệt Ảnh, muốn nghe xem nàng nói gì với mình. Nguyệt Ảnh chuyển ánh mắt ra bên ngoài, sau nửa ngày mới nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, ta tới để nhắc ngươi. Ta hy vọng ngươi có thể đáp ứng ta"

Tiểu Ngưu cười nói: "Đàm tỷ tỷ, tỷ có việc gì cứ nói. Không cần khách khí như vậy, chúng ta coi như là người nhà cả mà". Vừa nói vừa cười đầy thâm ý

Nguyệt Ảnh trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Ta muốn ngươi rời khỏi chúng ta, không được thượng sơn cùng chúng ta"

Tiểu Ngưu a lên một tiếng, không thể ngờ được nàng nói như vậy. Nàng vì cái gì nói như vậy? Nhất định là chán ghét ta, hận ta ảnh hưởng đến chuyện tốt của nàng cùng Mạnh Tử Hùng

Tiểu Ngưu trong lòng nguội lạnh hỏi: "Đàm tỷ tỷ, nàng như thế này là ý tứ gì? Chẳng lẽ Ngụy Tiểu Ngưu ta khiến nàng chán ghét? Ta cho dù là người không tốt, cũng đã cứu mạng nàng một lần. Nàng đối với ta như vậy có công bằng không?"

Nguyệt Ảnh mặt đỏ lên, nghe thấy đứng lên nói: "Việc tối hôm qua, thật sự ta không trách ngươi. Ngươi cũng là vì cứu ta, ta cũng hiểu. Nhưng ta không muốn ngươi lúc ẩn lúc hiện quanh người ta. Ngươi ở bên cạnh ta, khiến ta luôn cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Ta luôn sợ sẽ có chuyện gì ảy ra lần nữa"

Lời nói này khiến Tiểu Ngưu đau đớn trong lòng. Đối phương xem ra không muốn mình trở thành tình lang. Nàng trong lòng chỉ có chán ghét mà thôi. Đã khiến nàng chán ghét chính mình như vậy, bản thân sao còn để người ta phải phiền lòng nữa? Không bằng thông minh một chút, khéo léo rời đi. Ta đi rồi, Còn Nguyệt Lâm làm sao bây giờ? Nàng sẽ nghĩ ta là Trần Thế Mĩ, là phụ tâm lang. Nàng sẽ cho ta là cố ý muốn vứt bỏ nàng đi.

Nguyệt Ảnh nhìn sâu chăm chú vào ánh mắt của Tiểu Ngưu nói: "Nếu ngươi thật sự thích ta, ngươi nên hy vọng ta tìm được hạnh phúc. Nếu ngươi muốn ta tìm được hạnh phúc, ngươi nên đồng ý dời đi mới đúng"

Tiểu Ngưu chậm rãi nói: "Thích nàng, ta thật tâm thích. Nhưng bảo ta rời đi, ta lại rất đau lòng. Ta chỉ muốn chết cho xong".

Nói đến đây, Tiểu Ngưu trông cực kỳ sầu khổ. Những biểu hiện này, đương nhiên là phát ra từ nội tâm

Nguyệt Ảnh đột nhiên nói: "Nếu ngươi không rời đi, ta có thể sẽ giết ngươi"

Tiểu Ngưu không dám tin vào tai mình, tối hôm qua cùng nàng đồng sàng cộng chẩm, cùng mỹ nữ vạn phần thân thiết, chớp mắt đã nói những lời tuyệt tình như vậy, khiến mình cảm thấy ớn lạnh

Tiểu Ngưu cắn môi nói: "Việc này để cho ta suy nghĩ đã"

Nguyệt Ảnh bước hai bước ra cửa, quay đầu nói: "Ngươi chớ trách ta ác tâm, bởi ta không còn cách khác. Ta biết nếu lưu ngươi lại bên người mà nói, chuyện tốt gì của ta rồi cũng bị ngươi phá hư. Ta có dự cảm này. Ta muốn ngươi làm như vậy, đối với cả hai chúng ta đều tốt. Ngươi cứ nghĩ đi. Ta chờ câu trả lời của ngươi". Không đợi Tiểu Ngưu trả lời, nàng đã phất tay bỏ đi.

Trong phòng giờ chỉ còn mình Tiểu Ngưu. Hắn ngồi trên ghế, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Tối hôm qua còn tưởng rằng thành tích của mình không tồi, còn nghĩ rằng mình đã từng bước một tiến tới Nguyệt Ảnh. Thật sự là không thể tưởng tượng, chớp mắt nàng đã đổi thành con ngươi khác. Xem ra ta đối với nàng chỉ biết được bề ngoài. Trước kia chỉ biết nàng là mỹ nhân lãnh diện, giờ mới biết được nàng còn phản phúc vô thường, lãnh khốc vô tình. Thật sự là tri nhân tri diện bất tri tâm. So sánh với Nguyệt Lâm, nàng tịnh không bằng Nguyệt Lâm đáng yêu. Nếu không phải vì Nguyệt Lâm, ta bây giờ đã rời đi rồi. Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý ở cùng một chỗ với ngươi ư? Không có ngươi, lão tử ta càng sống tốt.

Đang lúc ăn cơm chiều, Sư nương ba người đều đã trở lại. Sau khi ăn xong, Tiểu Ngưu lặng lẽ nói với Nguyệt Lâm: "Giang tỷ tỷ, tối nay tỷ cùng ta tâm sự được không?"

Mặt Nguyệt Lâm nhất thời đỏ hồng, nàng tự nhiên hiểu được "Tâm sự" là như thế nào.

Sư nương sau khi đến đây thì ở cùng một gian phòng với Nguyệt Ảnh. Tiểu Ngưu biết rất rõ, bởi vậy hắn nghĩ trong buổi tối tĩnh mịch, muốn có Nguyệt Lâm làm bạn

Nguyệt Lâm lăc đầu nói: "Không tốt, không tốt, làm cho bọn họ phát hiện ra là xong hết. Chúng ta chỉ có thể bí mật lui tới, cũng phải tuyệt đối cẩn thận"

Tiểu Ngưu đề nghị: "Tỷ không cần nhiều lời, tối nay ta sẽ tới phòng tỷ. Đến lúc đó tỷ chớ có trách ta. Ta công phu không tốt, đi lại có thể gây ra tiếng động, cũng là bình thường"

Nguyệt Lâm hừ nói: "Ngươi thật là chán ghét quá đi. Được rồi, được rồi, nếu buổi tối an toàn, ta sẽ đến tìm ngươi".

Tiểu Ngưu trong lòng mừng rỡ, tưởng tượng đến diễm phúc buổi tối, cảm giác toàn thân thoái mái như mới uống rượu ngon. Tâm trạng buồn chán vì vừa rồi Nguyệt Ảnh tệ bạc với mình bỗng chốc tan thành mây khói. Trở lại trong phòng, nhìn xem thời gian cũng không khác biệt lắm, Tiểu Ngưu bắt đầu dọn giường, yên lặng trong chốc lát, tắt đèn đi, thâm tâm mong chờ mỹ nhân mơ ước bấy lâu đến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!