Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cục diện ở hiện trường sạt núi lở đất, sạt còn ghê hơn mấy trận chiến, sạt đến độ Lâm Ngộ An dùng hai tay níu lại cũng níu không được.

Lâm Ngộ An đi qua đi lại hai vòng trong phòng khách, lại nhìn Hàn Đông Dương, xác định nói: "... Cậu thật sự không ngại sao?"

Hàn Đông Dương ngồi trên sô pha, sắc mặt thay đổi: "Thật ra... trong lòng vẫn thấy hơi để bụng chút."

Lâm Ngộ An nghĩ thầm, cậu để bụng cũng đúng, nuôi con thay người ta, đổi lại là ai thì cũng sẽ để bụng.

Tiếp theo, sắc mặt Hàn Đông Dương rất chân thành: "Nhưng mà tôi sẽ cố gắng làm thật tốt, tuy là tôi không có kinh nghiệm gì, nhưng tôi đã mua rất nhiều sách, sẽ học tập từ từ."

Lâm Ngộ An sửng sốt một chút, còn mua sách để học, này cũng quá có trách nhiệm rồi, người cha chân chính như cậu đây còn chưa có trách nhiệm như thế, tiếng nói ra khỏi miệng có hơi nghẹn ngào: "Con người cậu... tốt quá."

Hàn Đông Dương lập tức thừa dịp này để bày tỏ quyết tâm: "Anh yên tâm đi, sau này tôi còn có thể làm tốt hơn nữa!"

Lâm Ngộ An hít sâu một hơi, xoa xoa trán: "Không cần không cần, làm chút thế này là đủ rồi, làm tốt quá thì tôi cũng không nhận nổi."

Hàn Đông Dương thấy thế thì đi qua đỡ cậu, dìu cậu qua sô pha, lại cẩn thận cầm ly nước đến: "Được, chúng ta cứ đi từng bước vậy."

Lâm Ngộ An cũng gật đầu: "Ừ."

Hàn Đông Dương ngồi xổm ở một bên, chăm chú nhìn cậu vài giây, nói: "Như thế thì anh sẽ ở lại nhỉ!"

Lâm Ngộ An chớp chớp mắt, xoa bụng, giọng nói khe khẽ: "Ây... vốn tính sẽ không ở lại, nhưng mà, bây giờ lại có thêm điều để chờ mong."

Hàn Đông Dương hồi hộp thở ra một hơi, liền nhỏ giọng hỏi: "Nếu thế thì, bây giờ quan hệ của chúng ta đã không còn giống như trước nữa, đúng không?"

Cậu làm cha của con tôi rồi, sao có thể giống trước nữa, Lâm Ngộ An trả lời: "Chắc chắn là không giống."

Ánh mắt của cậu từ ái không gì sánh được, tính giơ tay ra xoa tai Hàn Đông Dương, kết quả không đợi Lâm Ngộ An xoa được, Hàn Đông Dương bỗng đứng lên, chạy bịch bịch bịch lên lầu.

Lâm Ngộ An: "..."

Một lát sau, Hàn Đông Dương lại nhanh chóng chạy bịch bịch bịch xuống, cầm một cặp hồ sơ trong tay, để lên bàn, trịnh trọng nói: "Chúng ta có nên thay đổi cái này một chút không."

Lâm Ngộ An nhìn một cái, là giấy thỏa thuận li hôn, cau mày nói: "Phải thay đổi cái này làm sao! Không cần thay đổi nó đâu!"

Hàn Đông Dương hoảng sợ: "Quan hệ của chúng ta thay đổi rồi, không cần thay đổi cái này sao?"

Lâm Ngộ An: "Đương nhiên là không cần!"

Hàn Đông Dương vừa tủi thân vừa lưỡng lự: "Nếu không thay đổi đôi chỗ vậy thì sau này phải làm sao đây!"

Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút: "... Nếu không thì, sau này gọi cậu là cha nuôi đi!"

Hàn Đông Dương ngẩn ra, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Ngộ An: "... Thì ra anh thích chơi kiểu này sao, có phải là quá hoang dại rồi không."

Lâm Ngộ An cũng giật mình, mờ mịt nhìn hắn: "Nếu cậu không thích làm cha nuôi thì gọi cậu là đá đì nhé?"

Cơ thể Hàn Đông Dương cứng ngắc trong nháy mắt, nói: "Không, không cần đâu. Đá đì của anh biết rồi... là thế này sao?"

Lâm Ngộ An cảm thấy trạng thái của Hàn Đông Dương có chút không đúng lắm, làm sao thoáng cái đã đỏ mặt tới mang tai, ngượng ngùng không chịu nổi sao sao đó.

Cậu chần chờ nói: "Có phải là cậu bỗng chốc đã làm đá đì nên thấy có hơi ngượng ngùng không?"

Hàn Đông Dương nghẹn họng, câu chữ không trôi chảy nói: "Nếu như anh thật sự muốn gọi thế thì cũng được."

Lâm Ngộ An cười: "Không phải đây là đang tôn trọng ý kiến của cậu sao!"

Hàn Đông Dương suy nghĩ một lát, gật đầu, bàn tay nhỏ bé lại hơi mất tự nhiên: "... Nhưng mà tới lúc đó thì tôi nên xưng hô sao đây?"

Cũng là cục cưng thôi thì còn có thể gọi là gì nữa, quả nhiên là không có kinh nghiệm, nhưng lúc này mà đã nghĩ đến thì có phải là nghĩ xa quá rồi không!

Lẽ nào đây là lo trước tính sau để sớm quen với thân phận, Lâm Ngộ An bội phục ở trong lòng.

Lâm Ngộ An: "Vậy thì gọi là cục cưng đi!"

Hàn Đông Dương nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm mấy câu trong miệng, Lâm Ngộ An nghe thấy thì thấy y chang như tiếng nói của máy móc, xem ra bây giờ thảo luận vấn đề này thì hơi sớm quá, không có vật thật nên hơi khó khăn.

Lâm Ngộ An ngắt lời hắn: "Nếu không thì đến ngày đó rồi chúng ta hẵng gọi, bây giờ không có vật thật, đúng là có chút khó gọi."

Hàn Đông Dương suy nghĩ một chút: "Ừ đúng rồi, nhưng mà anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng đuổi kịp... bước chân hoang dại mãnh liệt của anh."

Hửm? Hoang dại mãnh liệt? Lâm Ngộ An không theo kịp tiết tấu nói chuyện của Hàn Đông Dương, thấy hơi mơ hồ, ý nói là chuyện cậu mang thai rất hoang dại mãnh liệt sao! Dùng từ "hoang dại mãnh liệt" có phải là có hơi không hợp với chủ ngữ không?

Lâm Ngộ An ho nhẹ một tiếng: "Về chuyện sau này khi dùng từ ấy, chúng ta vẫn nên nói sao cho chuẩn chút!"

Hai mắt của Hàn Đông Dương hơi dại ra, nhưng vẻ mặt thì tán thành: "Anh nói đúng, loại từ thế này nên dùng lúc thích hợp và ở vị trí thích hợp, bây giờ nói thì có hơi sớm."

Lâm Ngộ An nói đúng.

Thật ra bây giờ trong lòng cậu vẫn còn đang rất ngạc nhiên, vì sao ở dưới tình huống khó đoán thế này, cậu và chồng cậu lại có thể cộng hưởng linh hồn hay vậy chứ.

Cậu chỉ phạm sai lầm hai lần, mà lần nào cũng bị chồng cậu biết hết, Hàn Đông Dương không chỉ không tính toán, mà còn tha thứ cho sai lầm của cậu.

Thật đúng là có thể chống thuyền trong bụng thừa tướng, có thể phi ngựa trên trán tướng quân (1).

(1) Có thể chống thuyền trong bụng thừa tướng, có thể phi ngựa trên trán tướng quân: dùng để khen ngợi người nào đó có lòng khoan dung, độ lượng (Baidu Knows).

Sau này chắc chắn phải dạy cho cục cưng biết hiếu thuận với hắn, bởi vì nếu sau này không có Hàn Đông Dương làm chỗ dựa vững chắc cho con cậu, thì Hàn Dục Hào sẽ ăn hiếp nó.

Nghĩ tới đây, Lâm Ngộ An thấy con cậu có Hàn Đông Dương làm cha nuôi, khó khăn gì cũng trở thành phù du, nếu đã có thai rồi, bây giờ lại có chỗ dựa, thế thì cậu cứ sinh thôi.

Lâm Ngộ An suy nghĩ rồi híp mắt một cái.

Cuối cùng thì vỗ bàn một cái, định chuyện dứt khoát đâu ra đó, nói: "Vậy chúng ta cứ quyết định chuyện này như thế đi."

Chắc là Hàn Đông Dương bị khí thế của cậu đè ép đến căng thẳng lên: "Được, nghe theo anh hết."

Lâm Ngộ An giơ tay xoa vai hắn, nhẹ giọng bình tĩnh nói: "Đừng quá lo lắng, chúng ta cứ quen với thân phận và quan hệ này trước đi, làm từ từ, không cần phải gấp."

Hàn Đông Dương nhìn vào tròng mắt đen nhánh chứa đầy kỳ vọng của Lâm Ngộ An, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ học trước, chắc chắn sẽ không khiến anh thất vọng."

Hai người nhìn nhau cười, ai cũng thấy được cảm giác thân thiết mang tên "Đồng minh" ở trong mắt đối phương.

...

Ngắn ngủi chưa tới một ngày, sau khi lo nghĩ chuyện mình mang thai sẽ bị chồng cậu phát hiện, lại rồi kinh ngạc vì chồng cậu sẽ phụ trách đứa bé này.

Bởi vì tình huống quá mức lên voi xuống chó, khiến cho nửa tiếng sau khi quay về phòng ngủ mà Lâm Ngộ An vẫn còn đờ người ở trên giường, hai mắt dại ra, tâm tình rối loạn, bước vào thời gian của hiền giả.

Trong vòng nửa tiếng này cậu lĩnh hội được.

Chịu đựng được đau khổ trong đau khổ, thì mới là người tu hành.

Làm thiện gặp thiện, làm ác gặp ác.

Mà cậu lại trở thành một trong những người đi đầu tiêu biểu của hai câu này.

Bây giờ cực kỳ muốn nhai Stride (2) trong miệng, hai tay cầm dải lụa màu múa giữa trời, không múa ra được cầu vồng bảy màu (3) thì cậu sẽ không dừng.

(2) Stride: một loại kẹo gum không đường sản xuất bởi Cadbury (Wiki).

(3) Được trích từ trong bài thơ "Bồ Tát Man · Đại Bách Địa" của Mao Trạch Đông, hai câu đầu là: Đỏ cam vàng lục lam chàm tím/Ai đang cầm dải lụa màu múa giữa trời? (Baidu).

Lâm Ngộ An ôm gối đầu cười, không biết có phải vì lúc ở dưới lầu uống nhiều nước quá không, có hơi muốn đi vệ sinh, ngồi dậy nhìn phòng vệ sinh một cái.

Cau mày: Có phải Hàn Đông Dương tắm hơi lâu không! Từ lúc lên lầu đến giờ vẫn cứ ở trong phòng vệ sinh không bước ra ngoài.

Không được không được, không thể giục hắn, để cho hắn tắm thoải mái đi, người ta vừa giải vây cho mình, cứu mình dưới con dao mổ của Hàn Dục Hào, Lâm Ngộ An thuyết phục mình ở trong lòng.

Nhắc nhở mình lúc nào cũng phải ghi nhớ, rộng lượng một chút, sau này không thể mắng Hàn Đông Dương ở trong lòng nữa, nghĩ như vậy, Lâm Ngộ An lại nằm xuống giường ôm gối đầu lăn một vòng.

Mà lúc này, Hàn Đông Dương đang ôm cuốn vở nhỏ, ngồi xổm dưới đất, tuỳ ý viết văn, viết thiên ngôn vạn ngữ xuống trên giấy.

[Nhật ký trưởng thành - Tôi thành cha nuôi của anh ấy].

Đoạn ngắn chín.

Hôm nay, cuộc sống của tôi thay đổi quá nhanh, buồn có vui có, lên voi xuống chó, bay lên bay xuống, à, quên đi, nói chuyện chính đi.

Tôi thổ lộ với anh ấy, anh ấy đồng ý srồi.

Bây giờ vẫn còn thấy như mơ vậy, làm sao tôi có thể thể lột trần tâm ý với anh ấy nhanh như thế chứ.

Không chỉ có thế này, ngay cả địa vị của tôi cũng tăng lên thật bất chợt!

Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, tôi phải làm cha nuôi của anh ấy, nói không làm cha nuôi thì làm đá đì cũng được.

Làm sao bây giờ, tôi chưa từng đọc truyện thể loại này bao giờ, xem ra phải nói trợ lý Tiểu Giang tải một file nén tên "Cha Nuôi.rar" cho tôi.

Mai tôi sẽ sắp xếp việc này.

Ây, tôi đã đọc hết sách bữa giờ rồi, sách nào cũng nói là khi yêu thì phải chiều theo sở thích của người kia, tôi nhìn cái phong cách tươi mát này, thật chưa hiểu lắm.

Thật ra khi nghe được là lúc ở trên giường thì anh ấy toàn chơi mấy kiểu này, tôi vẫn còn có chút sợ.

Nhưng mà may là anh ấy rất hiểu tôi, nói để tôi từ từ quen, như thế thì hoàn toàn giống với hy vọng ban đầu của tôi.

Kế hoạch lúc đầu của tôi vốn là từ từ học thích anh ấy, nếu như tiến triển quá nhanh thì tôi sẽ có chút không quen được.

Lúc nói chuyện trời đất với anh ấy, có thể cảm nhận được kinh nghiệm của anh ấy rất phong phú, mà tôi thì lại giống như một thằng nhóc ngây ngô, anh ấy nói tôi gọi anh ấy là cục cưng, lần đầu gọi thì có chút không lưu loát lắm.

Sau này vẫn có thể thử gọi anh ấy như vậy, khiến cho anh ấy vui vẻ là được rồi.

Hôm nay nhìn anh ấy ở khoảng cách gần như vậy, phát hiện môi của anh ấy mềm lắm cơ, trách tôi không cẩn thận nếm thử mùi của nó lần trước, nhưng mà sau này còn nhiều cơ hội lắm, hê hê.

Tuy rằng rất phiêu lưu, nhưng cuối cùng cũng giữ được người lại rồi.

Viết đến đây, tôi nghĩ đúng là quá vui mừng, anh ấy nói với tôi là anh ấy không tính ở lại, may mà tay chân tôi nhanh nhẹn, nhét anh ấy vào túi.

Nhìn thấy anh ấy đưa tên đàn ông chết tiệt nào đó ra ngoài, trong lòng tôi thật sự, nói thế nào đây, dù sao anh ấy cũng yêu tôi lâu thế rồi, không phải —— gạch đi, sau này không thể nói mấy câu đắc ý vênh váo thế này nữa, nhớ kỹ phải nhớ kỹ.

Tuy rằng sau đó chúng tôi không sửa thỏa thuận ly hôn, nhưng tôi nghĩ chắc là anh ấy không yên lòng về tôi, sợ tôi là một người đàn ông không thể nắm trong lòng bàn tay được!

Ây! Vậy sau này tôi phải đối xử với anh ấy thật tốt, dụng tâm giữ anh ấy lại.

Thật là kỳ diệu, tâm trạng lúc chiều vốn không vui, vì sao bây giờ nghĩ gì thì cũng thấy tim bay mù mịt luôn?

Vừa cắn ngòi bút vừa suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên tôi có đáp án.

"Lâm Ngộ An, tôi không tìm được từ gì để giải thích được cảm tình của tôi với anh cả.

Thậm chí, có một lần tôi còn nghĩ trong đầu mình có một con chuột tên Lâm Ngộ An, ngày nào anh cũng chui ra khỏi hang, rồi lại chui vào hang.

Đầy đầu tôi toàn là hang chuột, mà trong hang nào cũng có anh.

Suýt nữa tôi đã mua thuốc chuột để giết anh, nhưng như thế thì quá gượng ép.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, cho ra một kết luận duy nhất.

Tôi nghĩ, có lẽ là tôi đã dần dần thích anh rồi!"

—— Bản ghi chép tuỳ bút của [Hàn · Lỗ Tấn Đương Đại · Đông Dương]

/Hết chương 21/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!