Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Lâm Ngộ An đi xuống lầu, hai ngày nay, quà tặng đưa đến nhà bọn họ rất nhiều, nhưng mà hầu hết là thực vật, cũng không có nhiều cây thường xanh lắm, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm ra.

Bởi vì cây thường xanh đã bị nhà bọn họ kéo vào sổ đen, nguyên nhân trong đó thì hai người bọn họ tự biết ở trong lòng.

Hỏi dì Ngô, thì dì Ngô nói là cũng không rõ lắm, lúc bà ký nhận còn tưởng là hai cậu trong nhà đặt, trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc là tại sao lại phải mua nhiều như thế, để trong nhà cũng chứa không hết.

Lâm Ngộ An đi ra từ phòng bếp, chỉ thấy sắc mặt Hàn Đông Dương không tốt ngồi trên sô pha, mím môi, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống cây thường xanh trong phòng, như là đang phân cao thấp đang âm thầm với đống cây thường xanh đó.

Bỗng nhiên Hàn Đông Dương ngẩng đầu nhìn cậu: "Cục cưng, em nghĩ là có người khiêu chiến em."

"Chắc suy nghĩ nhiều rồi!" Lâm Ngộ An đi sang đó ngồi, suy đoán nói, "Có lẽ là chúc mừng?"

"Không phải." Hàn Đông Dương phủ định hoàn toàn, sắc mặt nặng nề, "Ai lại đi chúc mừng như thế chứ!"

Nhìn bộ dáng này của chồng cậu, Lâm Ngộ An biết chắc chắn là hắn lại đang nghĩ gì trong đầu, tay vừa chuẩn bị đặt lên vai chồng cậu, tính nói gì đó, điện thoại liền vang lên.

Cầm lên nhìn, là Thi Gia, gọi điện thoại cho cậu làm gì không biết!

Lâm Ngộ An hơi nhăn mày, do dự vài giây, nhận ngay trước mặt Hàn Đông Dương.

Giọng nói nhẹ nhàng của Thi Gia truyền đến từ trong điện thoại: "An An, chồng cậu đâu rồi?"

Lâm Ngộ An: "..."

Nhìn đám cây thường xanh trong phòng khách một chút, hơn nữa Thi Gia mới mở miệng đã hỏi đến chồng cậu, được rồi, không cần đoán nữa, cậu biết là ai tặng cây rồi.

"Ừm, đầu sỏ gây tội này." Lâm Ngộ An không nói hai lời, đưa điện thoại cho Hàn Đông Dương.

Hàn Đông Dương: "?"

"Là Thi Gia."

Lâm Ngộ An nhét điện thoại vào trong tay chồng cậu, đứng dậy đi vào phòng bếp, nói dì Ngô phụ mình chuyển đống cây thường xanh ra ngoài sân.

Mà Hàn Đông Dương thì ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại liên tục bắn oanh tạc, giống y như một cái cây liên tục nhổ đậu từ trong miệng ra, hỏa lực mười phần đại chiến với zombie, dường như trên đỉnh đầu cũng mọc một bông hoa mặt trời, đang không ngừng hấp thu ánh sáng.

Dì Ngô nghe thấy thì cũng không khỏi tò mò: "Cậu Hàn sao thế?"

Lâm Ngộ An dời bồn cây thành một hàng, lá cây xanh mượt, khiến người ta vui vẻ thoải mái, giọng nói mang theo ý cười: "Không có gì đâu, chỉ là có người đang gây hấn với cậu ấy thôi."

Thật ra đối với Lâm Ngộ An mà nói, cậu cũng không cho là Thi Gia đang thật tình theo đuổi cậu, muốn nối lại tình xưa với cậu, có thể đối với Thi Gia mà nói, có lẽ theo đuổi cậu còn không vui bằng chọc cho chồng cậu tức chơi.

Lúc đó, cậu với Thi Gia còn trong trắng hơn cả màu trắng của sữa, hoàn toàn không thể nào có chút dấu hiệu cây khô gặp mùa xuân gì cả, nhưng mà ba chữ "Bạn trai cũ" lại là một quả mìn sống sờ sờ, cho nên Lâm Ngộ An có thể tưởng tượng ra, khi chồng cậu phát hiện đồ của mình bị người khác mơ ước thì tức giận muốn giậm chân cỡ nào.

Lâm Ngộ An chuyển tất cả cây thường xanh vào trong sân, hài lòng vỗ tay một cái, liền thấy chồng cậu nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, cầm chìa khoá xe muốn đi ra ngoài.

"Em đi đâu thế?" Dường như Lâm Ngộ An có thể nhìn thấy bông hoa hướng dương có sức sống dào dạt trên đầu chồng cậu đã khô rồi.

"Em đi ra ngoài một chút." Hàn Đông Dương nói xong, xoay người nói gì đó với dì Ngô, dì Ngô nghe xong thì gật đầu liên tục.

Lâm Ngộ An hỏi: "Em tính đi đâu thế?"

Hàn Đông Dương: "Tam Nhi khinh người quá đáng, em phải dạy bảo anh ta mới được, để cho anh ta nhận thức được hiện thực."

"Tam Nhi là ai?" Lâm Ngộ An hỏi xong câu này, Hàn Đông Dương đã lái xe đi mất.

Lâm Ngộ An đứng tại chỗ, cất bước đi vào trong nhà: "Dì Ngô, vừa nãy cậu ấy nói gì với dì vậy?"

Dì Ngô cũng không hiểu lắm: "Cậu Hàn nói dì chuẩn bị một cái làn xách cho cậu ấy, còn để một chút thịt bên trong!"

Lâm Ngộ An: "?"

Lâm Ngộ An cầm điện thoại để trên bàn gọi cho Thi Gia, nhắc nhở hắn cẩn thận một chút, Thi Gia ở bên kia cười đến rất suồng sã, Lâm Ngộ An thở dài, bất đắc dĩ nói: "Cậu không có việc gì thì đi bắt nạt em ấy làm gì?"

Đáy lòng của Lâm Ngộ An vẫn là thiên về Hàn Đông Dương hơn, ít nhất cũng không thể để cho chồng cậu chịu uất ức được, có một loại ham muốn chiếm hữu thế này, người của mình thì mình có thể bắt nạt được, người khác thì đừng hòng đụng vào, cậu cũng không nói rõ ra được!

Có lẽ là vì Hàn Đông Dương đã giúp cậu, mấy ngày nay, Hàn Dục Hào cũng không hề gọi điện cho cậu, Lâm Ngộ An nghĩ, chắc là trong một lúc thì Hàn Dục Hào không thể tiếp thu được chuyện giữa cậu và Hàn Đông Dương, không biết bây giờ đang trốn ở đâu đau lòng nữa!

Lâm Ngộ An nói Thi Gia vài câu, liền cúp điện thoại.

Dì Ngô đã tìm được một cái làn xách, mang ra để ở phòng khách, còn nói Lâm Ngộ An nhìn xem có ổn hay không, Lâm Ngộ An cũng không đoán ra được là chồng cậu muốn làm gì, cho nên chỉ có thể nói cứ như thế đi!

Nửa giờ sau, Hàn Đông Dương xách theo một cái túi đen đi về.

Đứng ở bên ngoài, gọi lớn: "Cục cưng, nhanh tới giúp em một chút."

Lâm Ngộ An đang nằm trên sô pha xem tin tức, nghe thấy tiếng gọi thì lập tức ngồi dậy: "Em đi làm gì thế?"

Hàn Đông Dương đeo một đôi bao tay nhựa màu đen, đứng ở cửa: "Cục cưng, giúp em lấy cái làn xách mang ra đây đi."

Lâm Ngộ An liền vội vàng mang cái làn xách ra, nghe thấy trong túi có tiếng động, Hàn Đông Dương bỏ cái túi vào trong làn xách, lại nói dì Ngô cắt thịt ra ném vào trong, rồi cột túi lại.

Lâm Ngộ An bị một loạt động tác của chồng cậu khiến cho không hiểu ra sao: "Đây là gì thế?"

Hàn Đông Dương cởi bao tay màu đen ra, ném vào trong thùng rác: "Là quà tặng em tặng cho Tiểu Tam, đây gọi là có qua có lại."

Lâm Ngộ An: "?"

Lâm Ngộ An không biết chồng cậu đi làm cái gì, hỏi Hàn Đông Dương thì hắn cũng không nói, mãi đến lúc tối khi ăn cơm, Lâm Ngộ An ngồi ở trên bàn nhận được điện thoại của Thi Gia.

Thi Gia ở bên kia điện thoại sắp khóc nấc lên: "Lâm Ngộ An, mau nói chồng cậu nghe điện thoại đi, cậu ta có thể làm thế với tôi sao? Tôi chỉ trêu cậu ta một chút thôi mà."

Lâm Ngộ An nhìn Hàn Đông Dương một chút, trong mắt Hàn Đông Dương chứa ý cười, chắc là đoán được là điện thoại của Thi Gia, lại gần, vô cùng đáng đánh đòn nói một câu: "Đáng đời."

Thi Gia ở bên kia mắng to tùm lum, cuối cùng là Hàn Đông Dương cúp điện thoại luôn.

"Rốt cuộc là em đã đưa gì cho Thi Gia thế?" Lâm Ngộ An tò mò không thôi, giọng nói của Thi Gia trong điện thoại gần như là tắt tiếng luôn.

Hàn Đông Dương nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Em nói cho anh biết, anh không được mắng em nha."

Lâm Ngộ An liền vội vàng gật đầu, bây giờ cậu đang tò mò muốn chết, làm sao còn nghĩ đến việc mắng hắn được chứ.

Hàn Đông Dương hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Em đã tặng cho anh ta mấy con cóc ghẻ, nhắc nhở anh ta là đừng có mà đòi ăn thịt thiên nga."

Lâm Ngộ An: "..."

Bầu không khí im lặng vài giây, Lâm Ngộ An nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cười như điên, mẹ nó cóc ghẻ đừng có ăn thịt thiên nga.

Quỷ mới biết, đời này Thi Gia sợ nhất là mấy con ếch, bất luận là ngụ ý là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hay chỉ đơn thuần là muốn doạ Thi Gia, một chiêu đánh bậy đánh bạ này của Hàn Đông Dương, hoàn toàn đánh đến độ trở tay không kịp.

/Hết chương 35/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!