Nửa giờ đồng hồ sau, một chiếc xe Maybach sang trọng phóng đến đây, dừng ngay ở trước mặt cô.

Thành thật mà nói, hiện tại mỗi lần Đào Anh Thy chỉ cần nhìn thấy những chiếc xe sang trọng như vậy thì tâm trạng của cô lúc ấy đều xuất hiện một loại khẩn trương, sợ hãi và lo lắng, cô luôn cảm thấy đó chính là Tư Hải Minh.

Sau đó thái độ của người bảo vệ hết sức cung kính mở cánh cửa ô tô ra, Đào Anh Thy nhìn thấy một đôi chân dài miên man trong xe, tràn đầy vẻ trầm ổn, điềm tĩnh và vô cùng khách khí dưới lớp quần tây thẳng tắp đã làm cho không khí trong toàn bộ chiếc xe trở nên tràn ngập nguy hiểm, ngay sau khi cánh cửa xe được mở ra thì không khí trong xe cũng tràn ra bên ngoài, đã chạm vào mảng đa thịt của Đào Anh Thy đang lộ ra ở bên ngoài, khiến cho cô lạnh hết cả sống lưng.

Đào Anh Thy vẫn không thể nào quên được những gì mà Tư Hải Minh đã làm với cô vào lần trước ở trong xe.

Lần này chắc cũng sẽ không đến mức xảy ra những chuyện như lần trước đi?

Nhưng lần này cô cũng sẽ không nói dối nữa, lúc này cô thực sự không được thoải mái, lúc ở bên trong bệnh viện…

“Cô đây là muốn để tôi ôm cô lên sao?” Giọng nói trâm thấp đầy tính uy hiếp của Tư Hải Minh truyền đến đây.

Đào Thụy Anh ngay lập tức hoàn hồn lại, trong lòng tràn đầy sợ hãi bước đi lên trên mặt đất, hai cánh tay đặt ở ngay trên đùi, ngồi thật nghiêm chỉnh.

Cửa xe được đóng lại, hàng cao cấp đúng là có điểm khác hẳn, ngay cả sự chấn động khi đóng cửa cũng không có.

Nhưng nội tậm của Đào Thụy Anh lúc này đang cực kì chấn động như một ngọn núi lửa đang phun trào.

Chiếc xe chuyển động đi vào hòa nhập với dòng xe cô, vững vàng lăn bánh.

Ngay cách đó không xa, Tư Viễn Hằng cũng đang ngồi trong một chiếc xe khác, đã nhìn được một màn trước mắt này, sắc mặt anh ta trầm xuống, dùng sức nện thật mạnh vào vô lăng của xe trước mặt.

Cô ấy thực sự vẫn qua lại thân cận cùng với Tư Hải Minh!

“Ngài Hải Minh, hôm nay tôi xin phép được nghị, tôi có chút sốt, cần phải đi truyền nước… nhưng mà bây giờ đã không có việc gì cả, ngày mai là tôi có thể đi làm được rồi” Đào Anh Thy nói.

“Cô cũng không cần phải gấp gáp đi làm như vậy, người nào không biết còn tưởng rằng tôi bạc đãi nhân viên của mình”

“Vậy thì… ngài cứ trừ vào tiên lương của tôi là được rồi?” Đào Anh Thy cẩn thận hỏi. Đối diện với ánh mắt đầy áp bức của Tư Hải Minh nhìn qua đây cô chỉ có thể mím chặt môi mình, không nói gì.

Tuy rằng tôi nghèo nhưng tôi cũng nói hết sức có lý, vậy thì cứ làm điều đó thôi!

Nhưng mà người ta đã cho phép cô được nghỉ ngơi như vậy cũng đã không tệ rồi, nhưng mà cô đây vẫn muốn được nghỉ mà vẫn có lương? Thôi cô cũng không nằm mộng nữa, Tư Hải Minh vốn là người đàn ông cực kì đáng sợ, còn nghĩ đến anh sẽ thủ hạ lưu tình nữa?

Tư Hải Minh đang chuẩn bị thu hồi ánh mắt lại, nhưng khi ánh mắt của anh nhìn xuống cổ của Đào Anh Thy, thì ánh mắt của anh đột nhiên nheo lại và vô cùng sắc bén, nhiệt độ bên trong của toa xe bỗng nhiên bị giảm thấp xuống.

Điều này làm cho Đào Anh Thy cực kì kinh ngạc, khi chú ý tới anh mắt đáng sợ kia của Tư Hải Minh, cô che lại cổ của mình lại trong vô thức: “Tôi…là chính tôi tự mình nhéo”

“Em lại nhéo lại lần nữa cho tôi xem một chút” Sắc mặt của Tư Hải Minh cực kì thâm trầm nói.

“…Hả?” Cô không muốn đâu! Nếu như cứ véo đi véo lại như vậy thì cổ của cô còn hữu dụng nữa không đây? Mấy chốt của vấn đề là cảm giác nó mang lại quá đau đớn! Đối diện với ánh mắt tràn đầy nguy hiểm của Tư Hải Minh, cô chỉ có thế nói: “Tô…tôi chỉ véo…”

Đào Anh Thy khóc không ra nước mắt, đây đều là những chuyện gì vậy? Các anh có thù hận gì với cái cố của cô đúng không?

Ngay sau đó, Đào Anh Thy đã ngay trước mắt của Tư Hải Minh, bóp véo ra một quả dâu tây nhỏ ở trên cổ của cô.

Bóp đến da thịt của cô đều bỏng rát.

Sự bất cần nhân tình tỏa ra trên người của Tư Hải Minh, khí thế của anh cũng không kìm chế được hỏi: “Vừa rồi người trả lời điện thoại di động của cô là ai?”

“Trả lời điện thoại đi động sao?” Đại não của Đào Anh Thy nhanh chóng xoay chuyển “Tôi nhớ ra rồi, là bác sĩ đã trả lời điện thoại, lúc đó tôi đang truyền nước thì không may ngủ thiếp đi”

Việc này thật kì quái, Tư Hải Minh lại hỏi cái này để làm cái gì đây? Nhưng mà giây phút này trên người của anh đều lộ ra nguy hiểm, cô vẫn không nên đi trêu chọc anh thì tốt hơn. Cô ngoan ngoãn trả lời xong vấn đề này thì tốt luôn rồi.

Đào Anh Thy co người lại, nép sát vào của xe ở bên cạnh, thân thể cô vẫn còn chút suy yếu, đầu cũng đau vô cùng.

Cô có chút không chịu nổi ngôi một mực trong tư thế nghiêm chỉnh này, thân thế đã có chút buông lỏng, dựa lưng vào chỗ ngồi.

“Đến bên này”

“Hả?” Đào Anh Thy hoàn hồn lại, cũng vô ý thức mà ngôi xuống.

Nhưng mà chỉ một giây sau đó, cổ tay của cô bị người não đó xiết chặt, ngay cả người cũng bị lôi qua đó.

“A!”

Lúc này trời đất đã quay cuồng, Đào Anh Thy đã nằm xuống còn gối đầu lên trên đùi của Tư Hải Minh.

Cái ót của cô còn có thể cảm nhận rất rõ ràng cái đùi hết sức rắn chắc và đường kết cấu của đùi, đã lưu trữ lại lực lượng mạnh mẽ, tản ra ngoài nhiệt độ vô cũng nóng bỏng, đã thiêu rụi tâm trí của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!