Editor: babiQynne
Hiện tại Thời Thanh Ninh đã không còn tin vào hai tiếng "Không đau" của Bách Dạ Tức.

Cậu không nói nữa, ngón tay mảnh khảnh tách ra một cái tăm bông iodorphor, giữa kẽ ngón tay khẽ phát ra những tiếng giòn tan.

Chất lỏng màu nâu chảy vào miếng bông, tỏa ra mùi hương kích thích nhàn nhạt.

Máu tươi, vết thương, đau đớn.

Thời Thanh Ninh đã quen thuộc với những thứ này hơn cả người bình thường gấp trăm lần, nhưng như vậy không có nghĩa là cậu có thể thờ ơ không bị động tâm trước nó.

Cậu nhẹ nhàng nâng tay Bách Dạ Tức lên, mu bàn tay của nam sinh mát lạnh, nhiệt độ trước giờ vẫn luôn rất thấp.

Khi trước lúc Thời Thanh Ninh còn bị bệnh thì nhiệt độ cơ thể cũng luôn rất thấp, dù cho có mặc nhiều quần nhiều áo thế nào đi nữa cũng không làm ấm được, đó là bởi chức năng cung cấp máu cho tim của cậu không đủ.

Chỉ là giờ đây khi đã khỏi bệnh, tình trạng tay chân lạnh ngắt của cậu mới dần tốt hơn.

Nhưng mà tay của Bách Dạ Tức còn lạnh hơn tay cậu.

Giống như viên ngọc bích lạnh lẽo được ngâm trong suối nước lạnh, sự hoàn hảo đến từ tự nhiên mà những thứ dù được chạm khắc tinh tế đến đâu cũng không thể sánh bằng được.

Tay Bách Dạ Tức trắng lạnh mà thon dài, giờ khắc này lại bị một vệt máu dài đến đáng sợ xuyên ngang lòng bàn tay.

Máu từ trong miệng vết thương chậm rãi chảy ra, hoàn toàn không có dấu hiệu dừng lại.

Bác sĩ Triệu khi trước đã từng nói chức năng đông máu của Bách Dạ Tức không được tốt lắm.

Cánh mũi Thời Thanh Ninh khẽ nhúc nhích, môi mỏng mím chặt.

Cậu cẩn thận dùng tăm bông từng chút từng chút lau đi vết máu trong lòng bàn tay, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lo sẽ khiến cho miệng vết thương của đối phương càng đau hơn.

Mà Thời Thanh Ninh cũng biết rõ, vết thương này không thể không đau.

Miệng vết thương kia bị cắt có hơi sâu, một lớp da mỏng ở mép cũng bị vén lên, càng khiến lòng bàn tay lộ ra một màu trắng bệch đến nhợt nhạt.

Nhưng đừng nói đến phải kêu lên vì đau đớn, nam sinh đang bị xử lý vết thương đến ngay cả một chút biểu hiện cảm nhận được sự đau đớn cũng không có.

Những đầu ngón tay của hắn cũng không động đậy, đều đặn duỗi thẳng ra, mu bàn tay chạm vào thân nhiệt ấm áp của thiếu niên kia.

"Được rồi." Thời Thanh Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng nói một tiếng.

Lông mi của cậu đang khẽ run, nhẹ đến mức khó phát giác ra được, nhưng toàn bộ những động tác này dù là nhỏ nhất cũng đều được một người khác thu hết vào mắt, đặt ở nơi sâu thẳm trong trái tim.

Bách Dạ Tức không cảm nhận được chút đau đớn nào từ lòng bàn tay, lại chỉ cảm thấy đầu ngón tay đột nhiên có chút ngứa.

Thời Thanh Ninh nhẹ nhàng cẩn thận đặt tay của đối phương xuống, bảo đảm chắc chắn sẽ không có tác động nào làm ảnh hưởng đến miệng vết thương trên tay, lúc này mới nói:
"Tôi không có mang vải băng, vết thương quá dài không dễ xử lý, bây giờ tạm thời dán cố định miệng vết thương lại, chờ sau khi trở về sẽ băng bó cẩn thận lại lần nữa."
Bách Dạ Tức đáp một tiếng: "Ừm."
Thời Thanh Ninh đứng dậy: "Cậu chờ một chút, tôi đi tìm giáo viên giúp cậu xin nghỉ một ngày."
"Không cần." Bách Dạ Tức nói, "Đã xin rồi."
"Xin rồi?" Thời Thanh Ninh hơi bất ngờ, "Hôm nay cậu không tính tham gia lớp tự học buổi tối sao?"
Cậu vốn còn cho là Bách Dạ Tức nôn nóng muốn đi học như vậy, lại còn đi sớm một ngày, lẽ ra phải cân nhắc lâu hơn một chút chứ.

Vậy nhưng tình huống hiện giờ của Bách Dạ Tức quả thực cũng không thể nào tham gia lớp tự học.

Hai người cùng rời khỏi trường học.

Trở lại Thời gia, bác sĩ giúp Thời Thanh Ninh phục hồi sức khoẻ cũng đã đến, vừa đúng lúc giúp Bách Dạ Tức băng bó luôn vết thương.

Vết thương kia cũng không quá sâu, càng không thể xảy ra chuyện tổn thương đến dây thần kinh như Thời Thanh Ninh vẫn luôn lo lắng.

Chỉ có điều vết thương hơi dài, hơn nữa vị trí bị thương cũng có chút bất tiện.

Đó cũng là tay thuận của Bách Dạ Tức, chỉ cần hắn vừa gập ngón tay lại liền khó tránh khỏi sẽ đụng đến vết thương trong lòng bàn tay.

Càng đừng nói đến hắn còn phải cầm bút viết chữ.

Thời Thanh Ninh chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đau thay.

Đợi đến buổi tối khi giảng lại bài trên lớp cho người kia, Thời Thanh Ninh cũng không để hắn tự cầm bút, chủ động giúp Bách Dạ Tức viết bài.

Bách Dạ Tức cúi đầu nhìn sách của mình, trên trang sách đã có thêm rất nhiều bút tích của Thời Thanh Ninh.

Không chỉ có mỗi việc học tập, sinh hoạt hàng ngày của Bách Dạ Tức tạm thời cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Vì vậy Thời Thanh Ninh lại một lần nữa đề cập đến việc muốn Bách Dạ Tức ngủ lại qua đêm ở Thời gia.

Nhưng Bách Dạ Tức vẫn cự tuyệt.

Hắn nói còn phải lấy mấy cuốn sách ngày mai cần dùng đến.

Thời Thanh Ninh đành lùi một bước, nói: "Vậy sáng sớm ngày mai tôi đến đón cậu, chúng ta cùng đến trường học nhé?"
Lần này Bách Dạ Tức cũng chịu thoả thuận, không lắc đầu nữa.

"Được."
Bên ngoài nổi gió, Thời Thanh Ninh vốn còn muốn tiễn Bách Dạ Tức ra tới cửa nhưng lại bị hắn cùng vệ sĩ đồng thời ngăn lại.

Vì vậy Thời Thanh Ninh chỉ có thể nằm nhoài trong căn phòng ấm áp, nhìn qua cửa sổ thủy tinh trông theo bóng dáng Bách Dạ Tức rời đi.


Màn đêm lạnh lẽo, nam sinh một thân một mình bước đi dung hoà vào bóng tối sâu thẳm.

Đi đến trước cổng lớn của Thời gia, hắn quay đầu lại, từ phía xa xa nhìn về hướng cửa sổ thuỷ tinh le lói ánh đèn kia.

Bóng người bên cửa sổ vẫn còn nguyên ở đó, dáng vẻ dịu dàng như thể có một nguồn ánh sáng ấm áp toả ra quanh thân cậu vậy.

Không giống với trong giấc mơ, cậu còn đang vẫy tay với Bách Dạ Tức.

Toàn thân Bách Dạ Tức chìm trong bóng tối u ám ảm đạm, siết chặt ngón tay.

Đầu ngón tay của hắn bấm chặt vào vết thương dài mới vừa được băng bó kia.

Cách một lớp băng vải, cơn đau đớn sắc nhọn cùng màu máu đỏ tươi nhàn nhạt thấm ra ngoài lớp vải trắng.

Hình ảnh kia chân thực đến mức khiến con người ta khó kìm được thèm khát.

Bách Dạ Tức không tiếng động đáp một tiếng.

Cái tên mà đã không biết bao lâu rồi hắn chưa từng mở miệng gọi qua.

Đêm gió lạnh buốt ——
Sự ấm áp tới từ những người luôn có nơi để trở về.

Bách Dạ Tức rời đi rất nhanh, Thời Thanh Ninh luôn muốn để hắn ngủ lại đây, vậy nhưng lại chưa bao giờ thành công.

Bách Dạ Tức tự mình hiểu rất rõ.

Nếu như buổi tối hắn thật sự ở lại bên cạnh Thời Thanh Ninh, hắn cũng không thể biết được bản thân sẽ làm ra cái gì.

Bách Dạ Tức ấn nhẹ vào băng vải quấn trên tay.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được dòng máu đang chảy bên trong tràn ra cả ngoài vết thương, cùng với đó là cảm giác đau nhói.

Cái cảm giác này đã quá đỗi quen thuộc, vậy nên cũng giúp Bách Dạ Tức phần nào tỉnh táo lại.

Mặc dù đây là vết thương do hắn cố tình rạch đứt.

Nhưng chút máu chảy ra này vĩnh viễn là không đủ để hắn có thể trút bỏ được sự khẩn trương và lòng tham muốn vô tận.
*****
Sáng ngày hôm sau khi đến đón Bách Dạ Tức, Thời Thanh Ninh chỉ trong vòng ba phút đã ngáp đến năm cái.

Tối hôm qua cậu ngủ không được ngon giấc.

Tuy rằng trước giờ chất lượng giấc ngủ của Thời Thanh Ninh cũng không cao lắm, nhưng cũng không đến mức gặp ác mộng liên tục như đêm hôm qua, lại còn tất thảy đều là mơ về dáng vẻ mất máu quá nhiều của Bách Dạ Tức.

Sáng sớm người của Thời gia đều đã đi, Thời phu nhân gọi một cuộc gọi video đến, trông thấy sắc mặt của Thời Thanh Ninh có hơi trắng, còn lo lắng hỏi cậu có muốn hay xin nghỉ phép một ngày hay không.

Vậy nhưng các chỉ số sức khoẻ của Thời Thanh Ninh vẫn rất bình thường, cuối cùng cậu vẫn được phép cho đi học.

Vệ sĩ vốn là muốn đi đón Bách Dạ Tức trước rồi lại quay về Thời gia đón người, nhưng Thời Thanh Ninh lại cứ kiên trì muốn đi.

Mãi đến tận khi trông thấy được Bách Dạ Tức vẫn an an ổn ổn, Thời Thanh Ninh rốt cuộc mới thở phào nhẹ nhõm.

Băng vải trên tay nam sinh không rõ vì sao đã được thay, Thời Thanh Ninh liếc mắt nhìn thêm mấy cái.

Bách Dạ Tức nói: "Đã đổi thuốc."
Thời Thanh Ninh hỏi: "Khá hơn chút nào không?"
Bách Dạ Tức gật đầu: "Hai ngày nữa là không sao."
Thời Thanh Ninh vẫn rất cẩn thận, sau khi lên xe ngồi, ánh mắt của cậu vẫn luôn rơi vào trên băng vải trắng muốt kia.

Cậu còn cố ý ngồi cách xa Bách Dạ Tức một chút, sợ bản thân không cẩn thận sẽ đụng phải đối phương.

Vậy nhưng sau khi ô tô nổ máy không được bao lâu, thân thể của thiếu niên cũng chậm chậm bị nhích về lại đây.

Bả vai cũng hơi hơi chùng xuống.

Bách Dạ Tức nghiêng đầu.

Hắn nhìn thấy chóp mũi hơi ửng hồng của thiếu niên, còn có hàng lông mi dài và xoăn đang rủ xuống.

Thời Thanh Ninh cư nhiên ngủ gục ở trên xe.

Tôn Minh ngồi trên ghế phó lái cũng thoáng liếc mắt nhìn xuống, có hơi kinh ngạc quay đầu lại.

Những ngày qua hắn vẫn luôn đi theo tiểu thiếu gia, Tôn Minh so với ai khác hiểu rõ hơn hết tình trạng của Thời Thanh Ninh.

Thời tiểu thiếu gia rất dễ bị say xe, chỉ thích ứng được với một vài chiếc xe cố định, hơn nữa người lái xe phải chạy xe thật chắc tay vững vàng mới có thể giảm bớt đi phần nào áp lực say xe cho cậu.

Bình thường đến ngay cả nhạc nhẹ trên xe cũng rất hiếm khi bật, sợ sẽ làm ồn đến tiểu thiếu gia.

Từ Thời gia đến trường trung học số 29 cũng tương đối gần, chỉ cần khoảng cách dài hơn một chút, cho dù Thời Thanh Ninh chỉ nhắm mắt lại tĩnh dưỡng một lúc thì sau khi xuống xe cũng không nhịn được cảm giác buồn nôn.

Cho nên ngày hôm nay khi đi đón Bách Dạ Tức bọn họ mới khuyên nhị thiếu không cần đi cùng.

Tôn Minh thế nào cũng không nghĩ tới, tiểu thiếu gia vậy mà sẽ ngủ gật ở trên xe.

Thiếu niên không chỉ đang ngủ, thậm chí còn ngủ rất say rất an ổn.


Ngày hôm nay Bách Dạ Tức không có buộc tóc, tóc dài buông xoã xuống sau vai, có vài sợi sót lại trên đầu vai, bị một bên má mềm mại của thiếu niên đè lên.

Hơi thở ấm áp nhè nhẹ lướt qua trên mái tóc đen dài như đổ mực.

Trong mùi hương lành lạnh thoang thoảng lẳng lẽ hoà vào thêm một chút hương mật ngọt dịu dàng.

Hàng mi dài của Bách Dạ Tức rũ xuống.

Hắn bình tĩnh nhích nhích cổ tay, sợi xích nơi cổ tay khẽ ma sát với ống tay áo tạo ra một vài tiếng lách cách rất nhẹ.

Phía trước đột nhiên có một khúc cua lớn, dù tài xế có tay lái rất vững và chiếc xe cũng rất ổn định nhưng vẫn không thể tránh khỏi lực ly tâm khiến thiếu niên đang ngủ gật kia nghiêng sang một bên.

Động tác trên cổ tay của Bách Dạ Tức dừng lại, hô hấp cũng chậm theo.

Người bên vai khẽ động đậy, đôi mắt cũng hơi hé mở ra.

Thiếu niên mơ mơ màng màng mở mắt, một bên má mềm mại bị cọ sát một hồi, gò má trắng nõn đặt trên vai cũng bị cọ thành một đường cong nhẹ
"A..."
Miệng thiếu niên lầm bầm phát ra một âm nói mớ, trong vô thức còn cọ cọ mấy cái lên mái tóc dài của Bách Dạ Tức.

Không biết vì lý do gì lại khiến người ta không khỏi liên tưởng đến hình ảnh một con vật nhỏ nào đó, luôn thích duỗi móng vuốt của mình để vờn nghịch những thứ đồ treo dài.

Có lẽ là đã cảm thấy hài lòng, thiếu niên vẫn chưa rời khỏi bả vai như điều mà người kia lo lắng.

Cọ cọ xong, cậu lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Gối lên mái tóc dài thoang thoảng hương thơm kia, thiếu niên an an ổn ổn mà ngủ thiếp đi.
*****
Khi tới được trường học, Thời Thanh Ninh khi này cũng thấy bất ngờ, cậu thế mà lại ngủ gục ở trên xe.

Tuy rằng cả một chặng đường làm gối kê đầu cho Thời Thanh Ninh nhưng mặt Bách Dạ Tức vẫn chẳng đổi sắc, Thời Thanh Ninh vẫn không khỏi cảm thấy có chút hổ thẹn.

Rõ ràng người kia mới là bệnh nhân đang có vết thương, cần được chăm sóc.

Thời Thanh Ninh lại phát hiện mình ngủ còn đè lên tóc của nam sinh, cậu giơ tay muốn giúp hắn vuốt vuốt lại tóc một chút.

Nhưng quả thực tóc của Bách Dạ Tức rất mượt, cũng không có bị cọ rối tung lên.

Ngược lại sau khi Thời Thanh Ninh dùng tay vuốt lại, ma xui quỷ khiến thế nào càng vuốt càng không muốn buông tay, còn tranh thủ sờ soạng vuốt ve thêm mấy lần.

Bách Dạ Tức quay đầu qua nhìn cậu.

"Không có gì đâu, " Thời Thanh Ninh giấu đầu hở đuôi mà vuốt vuốt chỉnh trang lại mấy cái, "Tóc của cậu không bị rối."
Bách Dạ Tức không nói gì, Thời Thanh Ninh lại bị hắn nhìn đến mức có hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng, luống cuống kéo người đi thẳng lên phòng học.

Lên đến phòng học, tầm này vẫn còn đang là giờ ăn sáng, chưa bắt đầu vào lớp.

Bách Dạ Tức đi một chuyến tới phòng hậu cần, lĩnh đồng phục học sinh của mình.

Đồng phục học sinh là form rộng rãi dễ vận động, Bách Dạ Tức tháo ra miếng niêm phong bằng nhựa, đem áo khoác mặc lên.

Mặt trong và ngoài chiếc áo mang đến hai loại xúc cảm khác nhau, Bách Dạ Tức không quan tâm đến mặt trong, giơ tay dùng lòng bàn tay chạm vào bề mặt bên ngoài của đồng phục học sinh.

Vải vóc quần áo dù đã qua xử lý vẫn không được mịn màng thoải mái cho lắm.

Quá thô.

Bách Dạ Tức trầm mặc nghĩ.

Xúc cảm này khi cọ đến sẽ khiến cho người ta có cảm giác không mấy dễ chịu.

Phải đổi loại chất liệu khác.

Bách Dạ Tức tiện tay chụp một tấm ảnh đồng phục học sinh, vừa mới gửi đi, sau đó liền gặp giáo viên chủ nhiệm đi ngang qua.

"Bách Dạ Tức."
Giải Sơ Hạ ngoắc ngoắc tay với hắn.

"Em tới đây một chút."
Hôm qua khi vừa tới trường, Bách Dạ Tức cũng đã được giáo viên đưa đi nói chuyện một hồi.

Hắn cùng giáo viên chủ nhiệm đi đến văn phòng.

Trong phòng làm việc đã có mấy giáo viên ngồi trong đó, vốn dĩ tất cả mọi người đều đang bận rộn cúi đầu, thoáng trông thấy bóng dáng Bách Dạ Tức tiến vào không khỏi có chút tò mò đảo mắt nhìn sang.

Dù sao một người có tướng mạo như vậy đột nhiên xuất hiện, lại còn là một nam sinh nuôi tóc dài, thực sự là hiếm thấy.

Giải Sơ Hạ tìm đến một cái ghế, để Bách Dạ Tức ngồi xuống, bắt đầu hỏi hắn.

"Ngày hôm qua quên hỏi về vấn đề kiểu tóc này của em...!Cô đã nghe mẹ của Thời Thanh Ninh nói em không muốn cắt tóc, có đúng không?"
Bách Dạ Tức gật đầu một cái.

Giải Sơ Hạ cũng dần nhận thấy được bạn học sinh này rất ít nói, cô tiếp tục nói: "Cô có thể hỏi nguyên nhân vì sao được không?"

Bách Dạ Tức trầm mặc một lát.

Thoang thoảng quanh mũi như có như không mà phảng phất một chút vị ngọt thanh như mật.

Hắn nói: "Có người yêu thích."
"Ai?" Giải Sơ Hạ hỏi, "Là người rất quan trọng đối với em sao?"
Bách Dạ Tức kiệm lời đến mức gần như đều chỉ dùng thao tác gật đầu để thay cho việc mở miệng.

Thế nhưng lần này hắn lại cực kì nghiêm túc mà lặp lại lời giáo viên vừa nói.

"Rất quan trọng."
Ánh mắt của mấy giáo viên ở quanh vẫn chưa tản đi, trái lại càng trở nên hiếu kỳ hơn.

Giải Sơ Hạ trầm ngâm chốc lát, nói: "Tiểu Bách, hoàn cảnh của em cô cũng biết một ít, vậy nhưng quy định của trường chúng ta cũng rất nghiêm, việc nam sinh muốn để tóc dài có hơi đặc thù."
Đặc biệt mái tóc của Bách Dạ Tức còn là loại dài tới ngang lưng.

"Để cô giúp em đi hỏi một chút xem xem có thể thương lượng được hay không, sau đó sẽ lại bàn bạc với em, được chứ?"
Bách Dạ Tức gật đầu một cái.

Giải Sơ Hạ lại hỏi hắn mấy vấn đề nữa về việc thích ứng với trường học, sau đó mới để người quay về lớp.

Bách Dạ Tức vừa đi, nhất thời lập tức có một giáo viên lên tiếng hỏi.

"Đứa trẻ này rốt cuộc có chuyện gì vậy, để tóc dài như thế?"
"Hoàn cảnh của em ấy khá đặc biệt," Giải Sơ Hạ giải thích, "Tôi nghe Thời phu nhân nói, khi em ấy mới vừa hiểu chuyện thì đã bị lừa đem bán, đến bây giờ vẫn không tìm được ba mẹ ruột, ngay cả học tịch cũng là vừa mới được đăng ký."
Cô thở dài: "Nghe nói em ấy luôn luôn đi tìm kiếm ba mẹ ruột của mình, haiz, quả thực cũng là một đứa trẻ rất đáng thương."
Các giáo viên khác nghe đến đây đồng thời kinh ngạc.

"Trời, bị lừa bán?"
"Chẳng trách lại kiệm lời như vậy, ở bên ngoài chịu không ít khổ cực rồi đi..."
"Ai đúng, vậy nên ban nãy nam sinh ấy mới nói là do có người thích nên mới để tóc dài, có phải là ba mẹ ruột thích nên mới vậy không?"
"Cũng có thể, hơn nữa kiểu tóc này cũng rất đặc biệt, nếu là nhà nào lạc mất con biết tới có một nam sinh để tóc dài như này, nói không chừng sẽ thật sự tìm đến đây đấy."
Cái suy đoán này vừa nói ra liền được mọi người xung quanh tán đồng.

"Này có vẻ là không nên cắt đi rồi, nhỡ đâu thật sự bỏ mất thông tin tìm kiếm của ba mẹ ruột cậu ấy thì biết làm thế nào?"
"Tiểu Hạ, chi bằng cô thử đi tìm chủ nhiệm thương lượng chút xem."
Giải Sơ Hạ gật đầu.

"Ừm, tôi tranh thủ đi giúp em ấy xem xét tình hình như nào."
Đợi cho đến khi học sinh trên lớp đã có mặt đông đủ, Giải Sơ Hạ đến phòng học, đem bạn học mới tên Bách Dạ Tức này giới thiệu cho mọi người một lần.

Tuy rằng mới hai ngày trước cũng vừa có một bạn học mới tới đây, dù vậy cũng vẫn không thể khiến sự hiếu kỳ của các học sinh trong lớp bị giảm bớt chút nào.

Vậy nhưng lần này rất nhanh đã phải vào luôn tiết học, không có dư lại chút thời gian nào để mọi người nghị luận bàn tán.

Cả lớp kỳ thực cũng không có bao nhiêu tâm tư để nghị luận, bởi tiếp theo sau đó chính là tiết của thầy tiếng Anh.

Tiết này sẽ học một chương mới, như cũ vẫn sẽ có một người bị gọi lên đọc bài ngoại khoá.

Thầy giáo tiếng Anh đối xử với học sinh trong lớp rất bình đẳng, không vì việc ngày đó Thời Thanh Ninh đọc rất tốt mà lại gọi cậu lên đọc.

Cho nên lần này sau khi phát phiếu xong, vẫn là ngẫu nhiên chọn một người.

Các bạn học lại bắt đầu thi nhau vùi đầu xuống, bài ngoại khoá lần này còn dài hơn lần trước, lên tới hơn 500 từ.

Bài khoá dài như vậy, một là ngắc ngứ mất 7-8 phút mới đọc xong, hai là đọc không được đổi một người khác đọc tiếp.

Phương án nào cũng rất khủng bố.

Giáo viên tiếng Anh cũng đã quá quen với phản ứng này của đám học trò, vẫn như mọi khi bình thản uống trà, chuẩn bị mở sổ gọi tên.

Tuy nhiên lần này thầy còn chưa mở danh sách lớp ra, dường như từ phía xa xa rơi vào tầm mắt đã thấy một gương mặt mới.

"Ồ, ngồi ở bàn cuối cùng sau lưng bạn học kia, " Thầy giáo vuốt vuốt cằm, "Lại là một bạn học sinh mới sao?"
Thời Thanh Ninh lập tức ý thức được thầy đang nói tới ai.

Là Bách Dạ Tức.

Tình cảnh hôm trước lại được tái hiện lại một lần nữa, giáo viên tiếng Anh không nghĩ ngợi nhiều liền gọi Bách Dạ Tức.

"Vậy hãy để cho bạn học mới lên đọc một chút đi."
Các bạn học khác lại thoát được một phen, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Thậm chí còn có người bắt đầu ảo tưởng, cứ liên tục có học sinh mới chuyển đến như vậy có phải tốt không nhỉ?
Mỗi lần bị gọi đều là những khuôn mặt mới, vậy thì bọn họ sẽ mãi mãi không bị gọi lên đọc bài rồi.

Cho đến khi thanh âm của bạn học mới kia cất lên, tất thảy những tiếng sột sột soạt soạt trong lớp đều đồng loạt biến mất.

Bách Dạ Tức vừa mở miệng, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn nhìn về phía hắn.

Không chỉ là bởi giọng nói từ tính trầm thấp còn mang hơi lạnh của nam sinh, cũng không chỉ bởi cái cách đọc vô cùng lưu loát thành thục của hắn.

Điều khiến người ta càng kinh ngạc hơn chính là...!
Cách đọc của hắn cùng với cách mà Thời Thanh Ninh đọc hai ngày trước vô cùng giống nhau.

Những câu tiếng Anh đều được phát âm rất chuẩn, giọng đọc thanh thoát tao nhã đến mức nghe rất êm tai.

Đến giáo viên tiếng Anh cũng phải sửng sốt một chút.

Hải thành nằm ở vị trí phía Bắc của Trung Quốc, giọng địa phương rất đặc biệt, âm mũi rất nặng.

Khi mọi người nói tiếng phổ thông ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, với tiếng Anh thì hiển nhiên cũng sẽ như vậy.

Tuy rằng nói chuyện giao tiếp thường ngày thì bản thân mỗi người sẽ rất ít khi để ý được điều này, nhưng vừa mở miệng sẽ có thể nghe được rất rõ ràng.

Hơn nữa việc giảng dạy ở tỉnh nhìn chung cũng chưa quá chú trọng đến khẩu âm trong tiếng Anh, tuy rằng trường trung học số 29 đã là một trong những ngôi trường cấp ba tốt nhất ở đây, vậy nhưng vẫn có không ít những giáo viên tiếng Anh vẫn bị ảnh hưởng bởi một chút khẩu âm.

Thành thật mà nói, coi như có lật tìm toàn bộ các trường học cũng không chắc có thể tìm ra được mấy người có giọng Anh chuẩn.

Làm sao bây giờ lại khéo như vậy, ngay tại đây bọn họ có thể tìm được tới hai người có giọng Anh chuẩn đến thế?
Mọi người thật sự rất ngạc nhiên, hơn nữa càng nghe sắc mặt càng trở nên kỳ lạ.


Không chỉ là vấn đề về phát âm quá chuẩn.

Thế nào lại có cảm giác...!khẩu ngữ của bạn học mới này quá giống với Thời Thanh Ninh?
Thậm chí còn có vài bạn học mấy ngày trước đã trực tiếp đến hỏi Thời Thanh Ninh không kìm được ý nghĩ...!
Này là do hai người họ học chung một lớp phụ đạo nào đó mà ra hả?
Chẳng phải Tiểu Thời đã nói cậu tự mình luyện phát âm sao?
Vậy nhưng giờ đây, đến chính Thời Thanh Ninh cũng đang bị bất ngờ.

Bạc Hà luyện khẩu âm từ lúc nào vậy?
Hai người trước tuy rằng đã cùng học với nhau, nhưng Bách Dạ Tức rất ít khi mở miệng, Thời Thanh Ninh cũng đã tập thành thói quen với sự kiệm lời đến mức ảm đạm khi ở cùng hắn.

Đây là lần đầu tiên cậu được nghe người kia cất giọng đọc tiếng Anh.

Thanh âm tao nhã từ tính chậm rãi tuôn ra như những làn sóng nước lăn tăn, như những sợi dây đàn luôn tĩnh lặng tịch mịch bất chợt được ai đó nhẹ nhàng gảy lên.

Thời Thanh Ninh một thoáng ngẩn ngơ, bỗng nhiên tưởng tượng ra cảnh Bách Dạ Tức đang đứng ở một nơi nào đó nói tiếng Anh.

Cậu đưa tay lên, nhẹ nhàng day day thái dương.

Mặt nước vốn đang yên ả phẳng lặng bắt đầu gợn lên những lọn sóng lăn tăn nho nhỏ, đột nhiên bắt đầu dập dềnh nổi lên, như thể đang che giấu cho những cơn sóng ngầm còn đang ẩn sâu dưới đáy đại dương kia.

Việc tìm tòi ký ức của Thời Thanh Ninh đã có một khoảng thời gian không có chút tiến triển, nhưng hiện giờ cậu bất chợt nghĩ lại.

Dường như là bởi khẩu âm tiếng Anh quá tốt, Bách Dạ Tức mới bị người thứ hai theo đuổi hắn chú ý tới.

Người theo đuổi kia là một vị phú nhị đại, gia thế rất tốt, tướng mạo lại khôi ngô tuấn tú, tài giỏi khôn khéo, nhận được rất nhiều sự yêu thích.

Vị phú nhị đại này rất thưởng thức năng lực của Bách Dạ Tức, còn nảy sinh ra hứng thú với hắn, sau đó bắt đầu kiên nhẫn theo đuổi.

So với cậu con trai của An gia kia, cái người theo đuổi này trầm ổn hơn rất nhiều, làm việc cũng rất lý tính.

Nếu như Bách Dạ Tức có thể cùng hắn có một cái kết tốt đẹp ở bên nhau, vậy cũng có thể từ từ chữa lành được những vết thương cũ, bắt đầu một cuộc sống mới tươi sáng tốt đẹp hơn cho bản thân mình.

Vậy nhưng cuối cùng người kia lại nói với Bách Dạ Tức rằng...!
Hắn có một người khác.

Bách Dạ Tức cũng chỉ là một...!thế thân.

Nghĩ tới đây, thái dương Thời Thanh Ninh dần truyền đến từng trận đau đớn, đầu ngón tay xiết chặt, bàn tay ghì chặt bút ở trên vở cố gắng nhớ lại cái tên của phú nhị đại kia.

Tần...!
Cái kén dần bong ra, một vài sợi tơ vô hình cũng được kéo ra từ trong ký ức, dệt nên một khung cảnh mơ hồ.

Thời Thanh Ninh không biết Bách Dạ Tức đã dừng đọc từ lúc bào, thậm chí ngay cả thầy giáo tiếng Anh đang giảng gì trên bảng cậu cũng không nghe rõ.

Ngay bây giờ cậu đã không còn tâm trí nào để quan tâm đến chuyện khác, nỗ lực muốn tìm lại những mảnh vỡ trong ký ức mơ hồ của mình.

Vậy nhưng trước đây đã từng bị chảy máu mũi, thậm chí còn rơi vào hôn mê chỉ vì cố gắng nhớ lại ký ức, vậy nên lần này Thời Thanh Ninh cũng không dám quá vội vã.

Mãi cho đến khi một tiết học kết thúc, rốt cuộc Thời Thanh Ninh cũng chậm rãi chắp vá lại được đầu mối chính về cái người theo đuổi thứ hai trong tiểu thuyết kia.

Cậu cũng thuận lợi mà hồi tưởng lại cái tên của vị phú nhị đại này.

Nhìn cái tên mình viết xuống trên giấy, Thời Thanh Ninh không khỏi lại rơi vào trầm tư.

Cái tên này hình như có chút...!quen thuộc?
Có phải hay không có sự liên quan tới Thời gia?
Nếu người nọ là phú nhị đại, vậy thì việc có quan hệ với Thời gia cũng không phải quá khó hiểu.

Đúng vào lúc này, chuông tan học vang lên.

Thời Thanh Ninh vốn là muốn tranh thủ tận dụng giờ giải lao này để tỉ mỉ sắp xếp lại tâm tư một chút, đột nhiên lúc này lại nghe thấy tiếng một bạn học gọi cậu.

"Cô giáo gọi cậu lên văn phòng kìa!"
Thời Thanh Ninh trước tiên chỉ đành đặt bút xuống, rời khỏi phòng học.

Thật tốt là trong lần nhớ lại ký ức này thân thể của Thời Thanh Ninh cũng không sinh ra bất kỳ phản ứng thái quá nào, nội dung tiểu thuyết cũng được góp nhặt ra kha khá.

Cho nên tâm trạng của cậu bây giờ cũng coi như không tệ.

Nhưng Thời Thanh Ninh lại không biết, chân trước của cậu vừa mới rời đi, Bách Dạ Tức liền lẳng lặng đi tới bên chỗ ngồi của cậu.

Bởi vì bạn học mới này quá xa cách, vẻ ngoài nhìn cũng rất lạnh nhạt, tuy rằng đã hết tiết học nhưng tạm thời vẫn chưa có bất kì ai tiến đến bắt chuyện cùng Bách Dạ Tức.

Bản thân hắn lại càng không có chuyện chủ động đi tìm người khác tán gẫu.

Bách Dạ Tức sở dĩ đi đến bên này là bởi ban nãy trong giờ lên lớp hắn đã để ý thấy được động tác bóp trán của Thời Thanh Ninh.

Khó chịu trong người sao?
Hắn còn nhìn thấy tay đối phương luôn nắm chặt bút, dường như đang viết gì đó trên giấy.

Bách Dạ Tức đi tới, vừa vặn trông thấy quyển vở ghi chép của Thời Thanh Ninh đặt trên bàn.

Thiếu niên rời đi quá gấp, còn quên đem sách vở đóng lại.

Thoáng nhìn qua nội dung trên trang giấy, đôi đồng tử lạnh nhạt của Bách Dạ Tức ấy vậy mà hơi co rút lại.

Trên tờ giấy dày dặn, toàn bộ đều được viết đầy tên của một người.

Bách Dạ Tức chưa từng ngờ tới.

Thiếu niên nghiêm túc như vậy mà ngồi phác hoạ ra từng chút, trên mặt giấy chi chít những dòng chữ như thể đang cố gắng đem cái tên trong đầu kia phác hoạ ra.

Hàm dưới góc cạnh của nam sinh chậm rãi siết chặt, thần sắc lãnh lẽo cực điểm.

Hắn không chút tiếng động mà cắn chặt ba chữ kia giữa những kẽ răng môi.

Tần — Tri — Thâm
————————
Editor:
Khum bíc có ai có cùng suy đoán với mình không, đó là cái người theo đuổi thứ ba khiến Bách Dạ Tức phải bỏ cả mạng sống đấy là...!Thời Thanh Ninh????? =]]]]].



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!