Editor: babiQynne
Thời Thanh Ninh cũng không biết mình làm như vậy liệu sẽ có tác dụng hay không.

Ban nãy khi ở trong phòng cậu đã xem qua rất nhiều tư liệu về bệnh này, bao gồm nguyên nhân sinh bệnh, triệu chứng lâm sàng, phương pháp trị liệu, thậm chí còn vào cơ sở dữ liệu luận án để gặm nhấm rất nhiều thuật ngữ chuyên môn mù mờ khó hiểu.

Chứng thèm khát da thịt đa phần là do thời thơ ấu không được chăm sóc chu đáo nên bệnh nhân sẽ luôn muốn được ôm, được vuốt ve nhiều hơn người bình thường.

Nhưng điều này không có nghĩa là họ sẽ chủ động, trên thực tế, những người mắc hội chứng này thậm chí còn cso xu hướng tự kỷ và luôn thu mình lại.

Bọn họ khát khao được ôm ấp, nhưng lại tự cách ly mình với xã hội bên ngoài.
Đối tượng mà bọn họ có thể chấp nhận và muốn thân cận cũng rất ít.

Thời Thanh Ninh cũng không biết Bách Dạ Tức có muốn được mình ôm hay không nữa.

Có lẽ bị mùi bạc hà tươi mát làm cho choáng váng đầu óc, kế hoạch mà trước đó cậu đã tính toán sẵn từng bước hoàn toàn vị vứt ra sau đầu, Thời Thanh Ninh trực tiếp duỗi tay ôm lấy đối phương.
Cậu muốn an ủi Bách Dạ Tức.

Dù chỉ là một chút hiệu quả cũng được.

Động tác của người được ôm có chút ngưng trệ lại, dường như bị động tác đột ngột này làm cho bất ngờ.

Thời Thanh Ninh cũng biết mình hơi liều lĩnh, thấy người kia không lên tiếng liền khẽ buông lỏng tay, thay vào đó đề nghị nói:
"Hay là...!chúng ta nuôi một con mèo nha?"
Nuôi thú cưng cũng là một cách để xoa dịu sự cô đơn.

"Bình thường ôm nhiều một chút cũng tốt..."
Tay của Thời Thanh Ninh mới vừa buông lỏng ra một xíu, cả người đã bị một vòng tay ôm chặt lại.

Lần này đến lượt Thời Thanh Ninh sửng sốt.

Xung quanh tràn ngập hơi thở lành lạnh, trong lúc hốt hoảng Thời Thanh Ninh thậm chí còn sinh ra một loại ảo giác mù mờ không thể nhận thức rõ được, rốt cuộc bản thân là bởi thích mùi bạc hà nên mới thích mùi hương của Bách Dạ Tức...!
Hay là vì Bách Dạ Tức nên mới thích hương bạc hà.

Bách Dạ Tức vẫn không mở miệng, Thời Thanh Ninh còn đang vùi đầu trong lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập sát bên tai rõ ràng như tiếng trống trận, át đi cả tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Có lẽ là do khoảng cách giữa hai người quá gần, Thời Thanh Nịnh gần như còn cảm thấy được từng trận run rẩy toát ra từ mỗi khớp xương trên người.

Mang theo huyết dịch dâng trào, gân cốt réo rắt, trái tim thắt lại.

Thời Thanh Ninh nghi hoặc.

Không hiểu tại sao chỉ từ một cái ôm đơn giản nhưng mình lại có thể cảm nhận được nhiều thứ như vậy.

Cậu có hơi mờ mịt, suy nghĩ đắn đo một chút vẫn quyết định đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Bách Dạ Tức.

Động tác của Thời Thanh Ninh còn có chút trúc trắc, dù sao cậu cũng chưa từng nuôi mèo.

Nhưng cậu lại cảm thấy dường như bản thân như có sẵn thiên phú dị bẩm vậy, chỉ cần vài động tác đơn giản đã có thể dễ dàng động viên Bách Dạ Tức.

Trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến xúc cảm chạm nhẹ, là người kia đang nghiêng đầu dán vào mái tóc mềm mại của cậu.

Cách một lớp khẩu trang, vậy nên có thể tiếp xúc một cách không hề che đậy.
Càng cố che đậy càng lộ rõ, chẳng khác một cái hôn.

Cuối cùng Bách Dạ Tức cũng chịu lên tiếng.

"Cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi."
Đôi mắt Thời Thanh Ninh sáng lên, như được cổ vũ: "Vậy sau này mỗi ngày tôi sẽ ôm cậu thật nhiều!"
Bách Dạ Tức rất nhỏ giọng đáp lại một tiếng.

"Ừm."
Hắn tinh thông việc tính toán, ngay đến lượng đồ ăn ăn vào cũng có thể tính chính xác đến từng calories, nhưng như vậy không có nghĩa bất cứ thư gì hắn cũng có thể khống chế được.

Ví như phần thưởng lớn trước mặt này, dù chỉ đang là một giấc mơ đi chăng nữa, nào ai có thể khống chế bản thân không lún sâu vào nó được.

Thời Thanh Ninh còn muốn tiếp tục thương lượng với đối phương: "Trước tiên cậu chịu khó uống thuốc đúng giờ để trị khỏi cảm cúm, rồi vài hôm nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra tình hình cụ thể hơn, được không?"
Cậu chỉ lo Bách Dạ Tức sẽ cự tuyệt mình, lại nói: "Không phức tạp đâu, chính là kiểm tra một chút chút xem có cái gì cần hạn chế kiêng cữ không thôi..."
"Được." Bách Dạ Tức nhẹ giọng đáp.

Thời Thanh Ninh chớp mắt nhìn hắn, đôi đồng tử dịu dàng như đang tỏa ra ánh sáng.

Cậu vừa mỉm cười vừa ôm Bách Dạ Tức thêm một lát.
Thời Thanh Ninh vui vẻ đến mức uống thuốc cũng không còn kêu đắng, buổi trưa, cuối cùng trận mưa cũng đã chịu kết thúc, hai người liền cùng nhau lên lớp học buổi chiều.

Bầu không khí trong lớp vẫn còn chút phân tán, dường như mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại sau trận giông bão quá mạnh vừa rồi.
Nghỉ giữa giờ, không ít học sinh lại bắt đầu cùng nhau tán gẫu.


"Trận sấm chớp hôm quá lớn kinh người, nghe nói ở bên trung tâm quảng trường còn có cây bị sét đánh chẻ làm đôi ra, dọa người thật."
"Thật, cảm giác cứ như đang độ kiếp ấy."
"Tôi cũng phần nào mường tượng được mấy trận lôi kiếp như trong tiểu thuyết rồi đấy, nếu thật sự có người bị trận sấm chớp như hôm qua đánh trúng chắc thành tro luôn mất?"
"À đúng rồi, tối hôm qua còn có một tia chớp sáng cực kỳ, mấy cậu thấy không?"
Trận mưa bão ngày hôm qua quá lớn, "Bão Hải thành" trở thành một đề tài lên thẳng hot search.

Tuy nhiên không phải học sinh cấp ba nào cũng hay để ý đến hot search, hơn nữa còn có khá nhiều học sinh trọ ở trường, bình thường cũng chẳng mấy khi được sờ đến điện thoại.

"Ảnh nào?"
Phương An Nhiên ngạc nhiên hỏi: "Chụp được trực tiếp luôn hả?"
Cô hỏi xong, bên cạnh có một nam sinh tặc lưỡi: "Muốn xem hả?"
Nam sinh kia cũng không phải học sinh lớp số 3 mà là từ lớp bên cạnh chạy sang tìm bạn, cậu ta rút điện thoại từ túi quần ra, bấm hai ba cái liền giơ ra một tấm hình.

"Ầy."
Một đám người đều bị sợ hết hồn, bị bức ảnh tráng lệ trên màn hình dọa sợ, cũng là bị động tác của nam sinh kia dọa sợ.

"Vương Triết cậu cũng gan thật đấy, cậu không sợ bị tổng phụ trách bắt được hả?"
"Sợ cái gì?" Nam sinh nói, "Tôi giấu điện thoại có trình độ cả đấy, còn lâu mới bị bắt được."
Cậu ta nhướng nhướng mày với Phương An Nhiên: "Chụp đẹp không Phương muội?"
Phương An Nhiên nhìn bức ảnh, cũng không bình luận gì: "Mau cầm điện thoại đi."
Lúc này Vương Triết mới lấy lại điện thoại di động.

Bức ảnh kia quả thực rất chấn động, màn đêm vô tận bị một lưỡi kiếm sáng như mạng nhện xé rách, cả bầu trời được phản chiếu lên một màu tím đậm vô cùng tráng lệ.

"Giống phim khoa học viễn tưởng thật." Có người nói, "Cảm giác như một giây sau là có thể xuyên không luôn cũng được."
"Nói không chừng có khi lại là công tắc để xuyên không đấy nhỉ?"
Nhân sĩ xuyên không chính tông Thời Thanh Ninh im lặng ngồi nghe, không lên tiếng.

"Có khi là thế ấy chứ, trong phim chẳng phải hay có cảnh bị sét đánh trúng xong xuyên không đó còn gì." Phương An Nhiên cũng nói.

"Cái hiện tượng này hình như trong vật lý cũng giải thích được thì phải, chính là do sấm sét làm cho thời gian và không gian bị biến đổi, tạo thành một hố đen để con người xuyên qua."
Nhắc tới vật lý, cô liền nhìn về phía Thời Thanh Ninh.

Thời Thanh Ninh nghe vậy lại lắc lắc đầu.

"Sấm sét là do các điện tích tự do trong không khí gây ra, dù mạnh đến đâu thì cũng là phản ứng điện từ, nhiều nhất là một số phản ứng hóa học được thêm vào, về lý thuyết không có cách nào làm sai lệch thời gian và không gian."
Bên cạnh có người "Xì" một tiếng.
Thời Thanh Ninh chưa phát hiện, vẫn tiếp tục nói: "Thời gian và không gian trong vũ trụ không thể tách rời, thứ thực sự gây ra những thay đổi là lực hấp dẫn...."
Cậu nói còn chưa dứt lời đã bị một người khác chen vào ngắt lời.

"Cậu hiểu biết nhiều lắm à?"
Nam sinh vừa mới lấy điện thoại ra đạp một cái vào cạnh bàn, hếch lông mày nói:
"Cậu là ai hả? Một nhà khoa học vĩ đại?"
Phương An Nhiên cau mày: "Vương Triết, cậu ăn nói kiểu gì đấy?"
Có mấy nam sinh bên cạnh đều biết Vương Triết đang muốn theo đuổi Phương An Nhiên, cũng liên tiếng khuyên nhủ cậu ta nhưng lại bị Vương Triết bỏ qua một bên không quan tâm.

"Sao vậy? Cậu ta nói được còn tôi thì không hả?"
Phương An Nhiên vốn là một cô gái có da mặt mỏng, hàng trăm cặp mắt còn đang đổ dồn vào cuộc tranh chấp phía bên này, sắc mặt của cô lập tức đã hơi đỏ lên, vậy nhưng Vương Triết vẫn không chịu câm miệng.

"Cái lực hấp dẫn là cái thứ chó má gì?" Vương Triết khịt mũi coi thường, "Thế còn lực vạn vật hấp dẫn thì sao, vậy tôi nói nó chính là do lực hấp dẫn của tia chớp tạo thành đấy, được không?"
Khi cậu ta nói còn cố tình khua chân múa tay, thái độ thật sự rất khó chịu.

Mấy nữ sinh đều nhíu mày lại, nghe thấy tiếng lớp trưởng đang đi tới dường như muốn chuẩn bị đuổi người, nhưng trước khi điều đó kịp xảy ra thì đã có một giọng nói khác lên tiếng trước.
"Thế thì cậu còn giỏi hơn cả Einstein rồi đấy."
Một âm thanh ngái ngủ kèm theo sự mất kiên nhẫn vì bị đánh thức đột nhiên chen vào.

Là Vệ Ứng Khải.

Nãy giờ Vương Triết vẫn luôn đá bàn, cái bàn bị cậu ta đá lại chính là bàn kê sát cửa của Vệ Ứng Khải, trực tiếp đánh thức vị thần ngủ này.

"Trong vũ trụ có bốn lực cơ bản, lực tương tác mạnh và yếu, lực điện từ và lực hấp dẫn."
Thanh âm của Vệ Ứng Khải uể oải lười biếng, âm cuối còn mang theo từ tính.

"Đến Einstein cũng chẳng thể gộp bốn lực này làm một, cậu lại có thể sửa chúng chỉ bằng một câu.

Đúng là con bò, không chỉ là bò mà còn lớn tiếng hơn cả ếch nữa."
Gần đó có tiếng bạn học nào đó "Xì" một cái bật cười ra tiếng.

Còn người còn vỗ đùi một cái: "Khải thần thật đỉnh!"
Vương Triết cũng sững sờ.

Thậm chí cậu ta còn hoàn toàn nghe không hiểu đối phương vừa mới nói cái gì, chỉ nghe được duy nhất Einstein gì gì đó.

Nhưng cho dù Vương Triết có thiểu năng như thế nào đi nữa thì những người xung quanh đều đang bật cười, bọn họ biết Vệ Ứng Khải mà đã phải mở miệng thì khẳng định chẳng phải nói lời gì tốt.

"Cậu..."
Lời Vương Triết còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, một nam sinh cũng từ lớp khác chạy sang đây cùng cậu ta đã lên tiếng chen ngang trước:
"Uí, đây chẳng phải là thần ngủ đây sao?"

"Hiếm có khó gặp quá, cuối cùng cũng chịu tỉnh vào ban ngày rồi?"
Người kia dùng giọng điệu quái gở nói tiếp: "Chẳng phải cậu luôn hoạt động vào ban đêm thôi à?"
Vệ Ứng Khải ngoáy ngoáy lỗ tai: "Ai bảo có con ếch kêu ầm ĩ lớn tiếng như vậy, ồn đến mức đánh thức người khác."
"Còn có người có thể làm ồn đến cậu hả? Từ lúc nào mà cậu trở nên chuyên chú như vậy?"
Tống Khiêm Khiêm đứng gần đó nghe không nổi nữa: "Này, Lưu Tân, không phải chỉ là lần kiểm tra trước cậu ấy không đồng ý cho cậu đáp án thôi sao? Cậu nói xong chưa?"
Bởi vì ban ngày Vệ Ứng Khải luôn luôn ngủ, vậy nên người quen biết với hắn trong lớp cũng không nhiều, Tống Khiêm Khiêm cũng chỉ từng nói qua lại vài ba câu với người này.

Lưu Tân vẫn không chịu thôi: "Tôi làm sao cơ? Chẳng phải trong kì nghỉ đông chính tôi đã tận mắt thấy cậu ta ở trên giường tự chơi hả, còn chơi đến mức cả giường toàn giấy là giấy."
"Đầu cậu có bệnh à?" Tống Khiêm Khiêm nói, "Đó là giấy viết, người ta rõ ràng là đang giải bài!"
Lưu Tân cười nhạo: "Giải bài mà phải xé nát giấy hả? Lại nói, ban ngày cậu ta ngủ như chết không chịu tỉnh, ban đêm lại ngồi giải bài, ai tin đây?"
"Những người biết đều sẽ hiểu thôi mà, đúng chứ, mấy trang giấy còn chẳng tờ nào giống tờ nào."
Lưu Tân nháy mắt với Vệ Ứng Khải.

"Xem ra thể lực của thần ngủ không tồi đâu nhỉ?"
Vệ Ứng Khải nhìn cậu ta, cười cười: "Không tồi, đủ để đánh cậu."
Lưu Tân lập tức cất cao giọng: "Đến đây?"
Trông thấy bọn họ đang xắn ống tay áo muốn đánh nhau, đột nhiên có người lên tiếng.

"Cậu ấy xé giấy là để ăn mừng thôi."
Tầm mắt của mọi người lập tức bị thu hút, chỉ thấy Thời Thanh Ninh đang nhìn về phía Vệ Ứng Khải, vẻ mặt trầm ngâm.

"Sau khi giải được một câu hỏi khó, xé trang giấy rồi ném ra vào không trung đã là một truyền thống từ xưa rồi.

Năm đó tại nơi thử bom nguyên tử, Fermi* đã dùng khoảng cách của những tờ giấy bay để tính toán tầm ảnh hưởng của một vụ nổ hạt nhân."
( Enrico Fermi: Một nhà vật lý lý thuyết và thực nghiệm người Ý, với nghiên cứu về lò Chicago Pile-1, lò phản ứng hạt nhân do con người xây dựng đầu tiên trên thế giới, và nổi tiếng với những công trình đóng góp cho cơ học lượng tử, vật lý hạt nhân, vật lý hạt, và cơ học thống kê)
Nói xong, Thời Thanh Ninh dời tầm mắt từ Vệ Ứng Khải sang Lưu Tân, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

"Nếu không thì cậu đang nghĩ đến cái gì? Này, hình như đến một câu chuyện cổ điển như này cậu cũng chưa từng nghe qua đúng không?"
Ngữ khí của thiếu niên rất ôn hòa và chân thành, nhưng nghe càng lộ ra vẻ trào phúng.

"Tôi chưa từng nghe thì mắc mớ gì tới cậu?" Lưu Tân thẹn quá hóa giận, "Chỉ có cậu hiểu biết sâu rộng lắm đấy, mẹ nó định ở đây phổ cập khoa học?"
Thiếu niên lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Tôi không phải muốn phổ cập khoa học."
Tuy nói hiện giờ không phải lúc, vậy nhưng vẫn có không ít người ở gần đó bị nụ cười này làm cho ngẩn ra.

Thời Thanh Ninh hất cằm lên, ra hiệu nhìn về phía sau đám người Lưu Tân.

"...Tôi chỉ đang chờ người đến thôi."
Đám người Lưu Tân theo bản năng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt chính là gương mặt không cảm xúc của chủ nhiệm.

"Ôi đệt...!"
Chủ nhiệm cấp ba mỉm cười.

"Khá lắm, tùy tiện chạy nhong nhong khỏi lớp, còn dám ở trong lớp học nói tục chửi bậy."
"Bước ra đây, mời giáo viên chủ nhiệm của mấy cậu ra đây cho tôi! Mỗi người trừ năm điểm, Lưu Tân, riêng cậu phải trừ mười điểm! Chỉ cần bị trừ thêm một điểm nữa tôi lập tức đình chỉ học!"
Đám người này đều là học sinh của lớp số 5, giáo viên chủ nhiệm của lớp này cực kỳ nghiêm khắc, bất kể là ai, chỉ cần làm lớp bị trừ điểm đều sẽ bị phạt đứng cuối lớp ba ngày.

Năm điểm, vậy tính ra điểm của cả nửa tháng đều bay sạch rồi.

Sắc mặt của bọn họ đều tái mét, bao gồm cả Vướng Triết, cả đám đều bị chủ nhiệm lôi đi.

Sau khi xem vở kịch, các học sinh lớp số 3 cũng nhận lệnh của chủ nhiệm lớp nhanh chóng giải tán trở về vị trí ngồi của mình.

Vậy nhưng Thời Thanh Ninh vẫn chưa đi, cậu thuận tiện ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Vệ Ứng Khải.
Nếu vừa rồi Vệ Ứng Khải thật sự đánh nhau với ai đó, bây giờ đã có thêm một người nữa bị chủ nhiệm tóm đi rồi.

"Cậu còn có thể đánh nhau hả?" Thời Thanh Ninh tò mò, "Chẳng phải chân cậu đau à?"
Nói xong lời này, chính cậu cũng dừng lại một chút.

Ồ?
Vệ Ứng Khải càng nghi hoặc hơn.

Hiếm có khi hắn mở to rõ hai mắt để nhìn người khác mà không phải là khép hờ vì buồn ngủ như hôm nay.

"Chân đau cái gì cơ?"
Thời Thanh Ninh liếc nhìn chân của hắn: "Có phải cậu bị phát triển quá nhanh nên đau không?"
Những lúc nằm ngủ gục ở trong lớp, thỉnh thoảng cẳng chân của Vệ Ứng Khải sẽ bị chuột rút.

Vệ Ứng Khải không đáp, vẻ mặt mang theo sự ngờ vực.
Thời Thanh Ninh luôn có một sự quen thuộc khó có thể giải thích được đối với người này, giống như đã từng được tận mắt tận tai nghe thấy đối phương oán giận sự thiếu hụt canxi của tuổi trưởng thành, suốt ngày bị chuột rút.

Dường như cậu cũng đã quen với thói quen nghỉ ngơi tồi tệ của người này, chỉ cần bắt đầu nghiên cứu cái gì đó là sẽ quên sạch các khái niệm về thời gian.

Rõ ràng trong tiểu thuyết hình như cũng chưa từng đề cập tới cái người tên Vệ Ứng Khải này.


Thời Thanh Ninh cũng không quá lăn tăn về vấn đề này, hiện giờ còn có một thứ khác khiến cậu hứng thú hơn.

"Bốn lực mà cậu vừa nói là hợp nhất đó chẳng lẽ là thuyết đại thống nhất sao?"
Vệ Ứng Khải liếc mắt kinh ngạc nhìn cậu, trên mặt như đang viết "Vậy mà lại có người phàm nghe hiểu lời của tôi".

Thời Thanh Ninh nói: "Vậy nên ban nãy tôi nói sấm sét cũng không thể khiến con người xuyên không hình như cũng không đúng lắm nhỉ, nếu lực điện từ và lực hấp dẫn có thể thống nhất thành cùng một lý thuyết, thì chúng giống nhau đúng không?"
"Lực hút có thể làm biến đổi thời không, đương nhiên cũng có thể tạo ra hố đen, cũng có thể xuyên qua thời không."
"Cầu Einstein Rosen phải không?" Vệ Ứng Khải nói, "Cái lý thuyết này quá xa vời rồi, bao nhiêu người cũng đã từng nghiên cứu về hố đen vũ trụ, kết quả thì thế đấy, đến ngay cả sóng hấp dẫn của nó cũng không hề phát hiện ra."
Thời Thanh Ninh theo bản năng định nói sóng hấp dẫn chẳng phải đã được phát hiện rồi sao?
Trước khi bật thốt lên, cậu bỗng nhiên phản ứng lại.

Không đúng, hiện tại cơ thể này của cậu mới mười sáu tuổi.

Cũng chính là tại một năm này, con người chưa tiếp nhận được sóng hấp dẫn.

"Cứ coi như sóng hấp dẫn được phát hiện ra đi chăng nữa thì hành trình để con người có thể nắm bắt rõ được nó còn cả một chặng đường rất dài."
Vệ Ứng Khải miễn cưỡng nói.

"Mà dù cho có nắm được sóng hấp dẫn thì đó cũng là cấp độ nguyên tử, nhiều nhất cũng chỉ có thể truyền tống được một khối nguyên tử, so với chuyện con người có thể trực tiếp xuyên qua còn cách cả mười tám vạn dặm."
Thời Thanh Ninh nghĩ thầm, mười vạn tám ngàn dặm đấy đang ngồi ngay trước mặt cậu đây.

Cậu chính là một ví dụ sống của việc xuyên không.

"Đừng tiếp tục nói về giấc mơ xuyên không nữa, làm đề vật lý trước đi."
Vệ Ứng Khải kéo lại tờ đề.

"Nhiều nhà khoa học hói cả đầu cũng chưa thể làm rõ được vấn đề này đâu."
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Thời Thanh Ninh lại nói tiếp một câu: "Nói không chừng chỉ cần chờ đợi thêm..."
Cậu nói: "Những vị thần mới xuất hiện, thường thường đều là những người trẻ tuổi vô danh."
Động tác của Vệ Ứng Khải khựng lại, ngẩng đầu, cổ quái nhìn cậu.

"Fuck." Hắnlẩm bẩm nói, "Lần đầu tiên tôi thấy một người còn cuồng mấy vấn đề này hơn mình đấy."
"Khải thần."
Thời Thanh Ninh gọi hắn, cười hỏi.

"Đáp án của câu hỏi nâng cao cuối cùng trong tờ đề này có phải là căn bậc ba không?"
"Không phải căn hai hả?"
...!
Tống Khiêm Khiêm đã trở về vị trí ngồi cách bọn họ không xa ở đằng kia, hiện giờ đang trợn mắt há mồm.

"Tiểu Thời mới thật sự là thần đi?! Cậu ấy có thể nói chuyện được với Khải thần?"
"Học kỳ này đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta tỉnh táo như vậy đấy."
Tống Khiêm Khiêm vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía Bách Dạ Tức, người cũng đang ngồi ở bàn cuối trong một góc còn lại của lớp học kia.

"Bách ca cũng vậy, cũng chỉ có mỗi Tiểu Thời là có thể trò chuyện được với hai vị đại lão của lớp chúng ta."
Lâm Hiểu quá hướng nội, nghe Tống Khiêm Khiêm cảm thán cũng sẽ chỉ im lặng không nói gì, Trịnh Khôn thì lại quá đáng ghét.

Cho nên Tống Khiêm Khiêm vẫn cứ theo thói quen tìm đến đám người Phương An Nhiên để tán gẫu.

Phương An Nhiên đã được bạn bè an ủi nên cảm xúc cũng đã dần dịu xuống.

Nghe Tống Khiêm Khiêm nói vậy, cô cũng nhìn về phía Bách Dạ Tức.

Phương An Nhiên do dự một chút, hỏi: "Cậu có cảm thấy...!hình như Bách ca đang không vui vẻ cho lắm không?"
"Hả?" Tống Khiêm Khiêm nghi hoặc, đảo mắt nhìn một cái, "Có hả?"
Chẳng phải vẫn là bộ dạng không chút xúc cảm đó sao?
Ngược lại, ban nãy khi Vương Triết kia còn đang hồ ngôn loạn ngữ nói chuyện, gương mặt Bách Dạ Tức quả thực rất lạnh.

Lúc đó Tống Khiêm Khiêm vừa bị động yên tĩnh bên đó thu hút nhìn qua, cậu thậm chí còn cảm thấy sau gáy Vương Triết đang được dán lên một chữ "Nguy" to chà bá.
Vậy nhưng cũng may là hắn không hề động thủ, nếu gây ra náo loạn trong lớp học nhất định sẽ rước đến rất nhiều phiền phức.

Hiện tại Bách Dạ Tức đã trở về chỗ ngồi, Tống Khiêm Khiêm cũng không còn cảm thấy được sự khác thường nào của hắn nữa.

Phương An Nhiên dừng một chút, thực ra cô cũng không dám chắc chắn lắm.

Chỉ là trong nhà cô có nuôi ba, bốn con thú cưng.

Khi cô đang bế trên tay vuốt ve một con thú cưng nào đó, bộ dạng của mấy con còn lại...!
Cực kỳ giống với bộ dáng của Bách Dạ Tức đang ngồi ở một góc phòng học kia.

Mãi đến tận khi chuông vào lớp vang lên, mọi người mới lại ổn định vị trí.

Sau khi tan học, Thời Thanh Ninh và Bách Dạ Tức cùng nhau về nhà, cậu cũng phát hiện ra được tâm trạng của đối phương hình như đang hơi nặng nề.

"Cậu vẫn đang cảm thấy không thoải mái vì cơn cảm mạo sao?" Thời Thanh Ninh không khỏi lo lắng.

Bách Dạ Tức lắc lắc đầu: "Không sao"
Khi nói chuyện với người ngoài, Bách Dạ Tức thường thường nếu có thể sử dụng ngôn ngữ tay chân liền tuyệt không muốn nói nhiều thêm dù một chữ.

Còn đối với Thời Thanh Ninh, hắn lại chưa từng bỏ sót bất kì một câu trả lời nào.

Thoạt nhìn qua bên ngoài thì nam sinh vẫn rất ổn, buổi trưa uống thuốc cũng không có triệu chứng gì, nhiệt độ cũng bình thường.

Nếu không phải cảm mạo, có lẽ lại là do hội chứng thèm khát da thịt kia rồi.

Thời Thanh Ninh nghĩ.

Hay là trong lần sắp xếp vị trí ngồi tiếp theo này nên đề xuất với cô để có thể được ngồi cùng với Bạc Hà đi.


Như vậy cũng tiện cho cậu có thể chăm sóc cho Bạc Hà.

Thời gian xếp lại vị trí ngồi còn chưa tới đã tới ngày phải làm kiểm tra sức khỏe cho Bách Dạ Tức trước.

Người của Thời gia đề bận, Thời Thanh Ninh cùng Bách Dạ Tức trực tiếp đi đến bệnh viện tự làm kiểm tra.

Lần này nơi mà bọn họ tới là một bệnh viện lớn, Thời Thanh Ninh rất thuần thục dẫn đường đi đăng ký, tiến vào thang máy ấn xuống tầng trệt, còn động viên người kia: "Đừng sốt sắng, tôi rất quen thuộc với nơi này."
Bách Dạ Tức nhìn cậu, môi mỏng khẽ mím lại.

Quen thuộc, chính là bởi cậu đã từng phải trị liệu ở nơi này trong rất nhiều năm sao?
Thời Thanh Ninh cũng không biết được suy nghĩ của đối phương, trước khi tới đây cậu đã đặt lịch hẹn trước, rất nhanh là có thể tiến hành kiểm tra cho Bách Dạ Tức.

Đợt kiểm tra này được chia thành kiểm tra tâm lý và sinh lý, tiêu tốn thời gian nhiều hơn một chút so với dự tính của Thời Thanh Ninh.

Thời gian kiểm tra hai hạng mục này cũng không đồng đều, vậy nên hai người chia nhau ra đi lấy kết quả kiểm tra.

Trước khi nghe được kết quả, Thời Thanh Ninh cảm thấy khá là căng thẳng.

"Có mức độ căng thẳng nhất định nhưng cũng chưa gây ra những tổn thương đáng kể, bình thường cần chú ý nghỉ ngơi."
Bác sĩ nói thực ra kết quả cũng không có xảy ra vấn đề to tát gì.

"Có lẽ bình thường thần kinh của cậu ấy tương đối căng thẳng, cẩn thận chú ý hơn là được rồi, đừng để phát triển thành co giật dây thần kinh."
Thời Thanh Ninh vốn đã lo lắng, vừa nghe thấy co giật thần kinh liền theo phản xạ nhớ đến việc Bách Dạ Tức bị run tay sau khi rút máu trong tiểu thuyết.

Cậu truy hỏi thêm không ít các vấn đề khác nữa, nghiêm túc ghi nhớ lại từng lời dặn dò của bác sĩ, sau đó cậu mới rời đi.

Chờ đến khi hai người chạm mặt, Bách Dạ Tức cũng nói bản báo cáo kia của hắn không xảy ra vấn đề đáng lo ngại nào.

Thời Thanh Ninh vẫn không an tâm, phải hỏi lại bác sĩ thật kỹ càng một lần nữa.

Ngoại trừ giảm bớt áp lực, chịu khó nghỉ ngơi, còn có gợi ý về cả những cái ôm.

"Những cái ôm có thể thúc đẩy quá trình tiết oxytocin trong cơ thể, đây là một loại hormone có thể làm tăng cảm giác hạnh phúc của con người."
"Những cái ôm cũng có thể ngăn chặn cortisol, một loại hormone gây căng thẳng, giúp cho con người trở nên thư giãn hơn."
Khi Thời Thanh Ninh hùng hồn nói những lời này, vẻ mặt cậu hết sức nghiêm túc, thật khiến người khác cảm thấy cậu...!
Quá mức đáng yêu rồi.

"Bác sĩ còn nói rằng nhu cầu hàng ngày có thể cũng được thể hiện hết qua các dữ liệu y tế, vì vậy kể cả khi kết quả bình thường, lúc thường cũng không nên coi nhẹ mà bỏ qua, tốt hơn hết vẫn là nên ôm cậu nhiều hơn."
Thời Thanh Ninh chớp chớp mắt.

Cậu nói còn chưa dứt lời liền bị "người phải nghe theo lời dặn của bác sĩ" kia ôm trầm lấy.

Bách Dạ Tức cao hơn Thời Thanh Ninh, lúc bị hắn ôm lấy thì gương mặt của hắn cũng vùi vào cổ cậu.

Không chỉ ấm áp.

Mà dường như còn rất...vừa vặn.

Tai Thời Thanh Ninh từ từ nóng lên
Lần trước ôm áp vào một ngày mưa ấy, Thời Thanh Ninh đã nghe thấy nhịp tim của đối phương.

Lần này, thứ mà cậu nghe thấy lại là chính hô hấp của mình.

Hình như ôm ấp thật sự rất có tác dụng.

Thời Thanh Ninh nghĩ nghĩ, đột nhiên thông suốt.
Tâm tư như được đả thông.

Đúng, chính là ôm lấy.

Những ký ức liên quan đến nội dung tiểu thuyết của cậu vẫn luôn bị đứt quãng, chỉ tình cờ mới có thể nhớ lại được đôi chút.

Mặc dù hiện giờ mọi thứ gần như đã được móc nối lại cũng kha khá, tuy nhiên Thời Thanh Ninh vẫn không thể biết được động cơ kích thích trí nhớ của chính mình.

Thời khắc này, khi đang được ôm trọn trong vòng tay của nam sinh, Thời Thanh Ninh mới sực nhận ra, lần đầu tiên thức tỉnh ký ức của cậu cũng chính là lần đầu gặp được Bách Dạ Tức ở quán bar đó.

Lần thứ hai nhớ ra Tần Tri Thâm cũng là bởi nghe được khẩu âm tiếng Anh của Bách Dạ Tức.

Lần thứ ba nhớ ra nguyên nhân cái chết của nhân vật chính lại là vì xoa dịu Bách Dạ Tức đang trong cơn mất kiểm soát, sau đó bất tri bất giác ôm người ngủ mất.

Mỗi một lần nhớ lại được ký ức đều là một lần có sự tiến triển trong quan hệ với Bách Dạ Tức.

Thời Thanh Ninh không khỏi trở nên hưng phấn.

Nếu như tiến hành đến bước kế tiếp, vậy là có thể nhớ ra được nhiều thứ hơn không?
Thời Thanh Ninh muốn nhớ ra càng nhiều những chi tiết nhỏ trong tiểu thuyết để bảo đảm không có bất kỳ sơ hở nào.

Thế nhưng sau khi cơn phấn khích qua đi, cậu lại bắt đầu nảy sinh một chút mờ mịt.

Gặp mặt, nghe tiếng Anh, ôm ấp.

Những hành động này là khá rõ ràng, hiển nhiên là từng bước phát triển cảu một mối quan hệ.

Vậy bước kế tiếp là gì?
Sau khi ôm ấp, hành động thân thiết tiến thêm một bước nữa sẽ là gì đây nhỉ?
----------
Editor:
Hồi còn đi học Editor ngu nhất các môn tự nhiên nên đoạn hội thoại của Thời Thanh Ninh và Vệ Ứng Khải mình gần như đọc không hiểu gì vì toàn nói về các khái niệm vật lý và khoa học TvT Nếu có sai sót mong mn thông cảm ạ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!