Rửa bát xong, Minh Quang mượn cớ muốn tham quan nhà Minh Đăng, bảo cậu dẫn mình đi xem phòng ngủ.

Yêu cầu này rất dễ dàng, Minh Đăng đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Cậu kéo anh lên cầu thang, mở cửa một căn phòng phía bên trái hành lang, giới thiệu nơi mình ngủ.

Minh Quang vừa nghe cậu nói vừa quan sát xung quanh, phòng cậu chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo và một bàn ghế gỗ, vô cùng giản dị.

Đối diện giường ngủ của cậu có dán một tờ giấy A4 có tiêu đề màu đỏ to đùng vô cùng bắt mắt "Những việc cần làm trong ngày".

Anh lập tức nhận ra đây không phải nét chữ của Minh Đăng, bèn tò mò đọc nội dung phía trên.

Buổi sáng: Kéo rèm, mở cửa sổ, vệ sinh cá nhân, thay quần áo, ăn sáng, đi bộ đến trường.

Lưu ý: Mùa hè phải che ô cho khỏi nắng, mùa đông phải mặc đủ ấm, phải uống nhiều nước ấm.

Buổi trưa: về nhà ăn cơm, nếu chiều có tiết học nhớ phải đến trường.

Buổi tối: ăn tối, đi tắm, giặt quần áo, phơi quần áo, làm bài tập, chuẩn bị sách vở, đánh răng, đóng cửa sổ, đặt báo thức, đi ngủ.


Cháu ngoan của bà, nhất định không được quên việc gì đâu nhé!
Minh Đăng thấy anh đang nhìn chằm chằm mảnh giấy thì lại gần, nói: "Cái này là bà viết cho mình."
Minh Quang chạm vào nét chữ hơi run rẩy trên tờ giấy, gật nhẹ đầu.

Người bà này hẳn rất thương cậu, dù cho đã đi về phương xa nhưng vẫn dễ dàng thấy được mỗi thói quen tốt của Minh Đăng đều hiện hữu hình bóng của bà.

Cậu nhớ che ô khi trời nắng, nhớ mang nước ấm khi trời lạnh, nhớ thứ tự các việc cơ bản cần làm để chăm sóc tốt bản thân.

Bà tốt với cậu như vậy, tiếc là ra đi quá sớm, chẳng biết lúc ấy Minh Đăng cảm thấy thế nào? Bố mẹ như vậy, bà chẳng khác nào trụ cột duy nhất của cậu, bà mất thì bầu trời của cậu cũng sụp đổ.

Không người quan tâm, không người bầu bạn, không người cảm thông, rốt cuộc bé con yếu ớt đã vượt qua một mình bằng cách nào? Nghĩ tới đây, trái tim Minh Quang như bị đao cắt, chỉ hận không thể biết tới cậu sớm hơn, đến bên cậu sớm hơn...!
"Minh Quang ơi."
"Ừ?"
Minh Đăng đang lục lọi trong ngăn bàn, khi Minh Quang quay ra, cậu cũng đúng lúc lôi ra một bức thư.

Minh Đăng phủi phủi, cẩn thận nhìn ngắm, sau đó trân trọng dùng cả hai tay đưa tới trước mặt Minh Quang.

"Gì vậy?" Anh ngây ngẩn cả người, không phải là tiền chứ?
Minh Đăng dùng ánh mắt trong suốt tràn ngập tin tưởng nhìn anh, nghiêm túc nói: "Là thư của bà."
"Thư của bà?", Minh Quang nhíu mày, "Sao cậu lại đưa cho tôi?"
"Bà nói mình không được mở ra, phải đưa cho người mình tin tưởng và yêu thích, đối xử tốt với mình như bà vậy."
Minh Quang chỉ tay vào người bản thân: "Tôi sao?"
Minh Đăng cười lên, lộ ra hàm răng trắng tuyết, gật đầu thật mạnh: "Minh Quang tốt nhất."
Minh Quang nhận lấy bức thư từ tay cậu, cảm giác như nhận thứ gì đó vô cùng nặng nề.

Tuy Minh Đăng diễn đạt sơ sài, nhưng anh vẫn hiểu được ý cậu.

Trong bức thư này hẳn chứa rất nhiều thứ bà cậu còn trăn trở, muốn có người đọc được, giúp bà hoàn thành, mà tâm nguyện này chín mười phần có liên quan tới Minh Đăng.

Minh Quang chỉ xuống giường cậu, hỏi: "Tôi ngồi đây được không?"
Nhận được cái gật đầu của Minh Đăng, anh yên tâm ngồi xuống, không chờ được mà xé bức thư ra.

Bên trong là giấy viết sổ loại rất cũ, chất giấy vừa mỏng vừa vàng, chữ viết bên trên giống hệt nét chữ của tờ giấy a4 dán trên bức tường ban nãy.

Gửi người tôi không biết tên,
Nếu cô/cậu được Đèn nhỏ đưa cho bức thư này, hẳn thằng bé vô cùng tin yêu cô/cậu.

Thời gian của tôi không còn nhiều, đời này luyến tiếc duy nhất chỉ có đứa cháu ngoại này.

Tuy nó có chút ngốc nhưng rất ngoan, rất có hiếu, tôi thực sự không nỡ bỏ nó mà đi, bởi giờ nó chỉ có mình tôi mà thôi.

Nhưng người không thể trái mệnh trời, sẽ có ngày diêm vương tới bắt tôi đi.


Tôi chỉ có thể cố hết sức dạy thằng bé những điều cơ bản nhất, mong khi bản thân không còn nữa thì nó có thể sống tốt.

...!
Phần sau thư kể rõ mười mươi quá khứ của Minh Đăng.

Thì ra cậu bị ngốc do một trận ốm, sau đó bị bố mẹ ghét bỏ.

Bố mẹ cậu li hôn, Minh Đăng ở với mẹ, lại bị chính mẹ ruột nổi điên đánh tới nhập viện, để lại bóng ma tâm lí.

Sau này mẹ cậu không muốn nhìn mặt con trai nên cố tình đi làm thật xa, để cậu ở với bà.

Cũng may cô ta vẫn còn biết chữ "hiếu" viết như thế nào, hàng tháng đều đặn gửi tiền về cho hai bà cháu.

Số tiền đó bà Minh Đăng chỉ dùng một phần, phần còn lại tích cóp.

Tới năm cậu vào cấp ba, bà dùng số tiền đó làm thủ tục học sinh hòa nhập, giúp cậu đi học ở trường cấp ba gần nhà.

Bức thư này được viết khi bà bị bệnh nặng, đang ở trong viện, Minh Đăng phải tự xoay sở ở nhà, bà xin con gái thuê một người giúp việc, chỉ cần giúp cháu ngoại ăn no là được.

Đứng trước mẹ già hấp hối, cô ta đồng ý, cho nên mới có tình cảnh bây giờ.

...
Mong người nhận được bức thư này từ Đèn nhỏ, thay tôi ở bên nó, cho nó yêu thương mà nó nên có.

Đèn nhỏ sợ nhất là cô đơn, thay tôi xin lỗi vì đã rời bỏ nó quá sớm.

Xin lỗi, bà không thể ở lại với cháu lâu thêm chút nữa, nhưng khi ở trên trời, bà vẫn sẽ luôn dõi theo Đèn nhỏ, sẽ phù hộ cháu ngàn điều tốt đẹp, cháu yêu của bà.

Bức thư đến đây là kết thúc, Minh Quang đọc xong, chỉ thấy trong lòng trăm cảm xúc hỗn loạn ngổn ngang, đau lòng có, cảm động có, ấm áp có.

Thì ra bố cậu không thương mẹ cậu không yêu, người thân duy nhất chỉ có bà ngoại, vậy mà cũng bỏ cậu lại.

Bức thư này viết tháng 7 năm 2017, bây giờ đã là tháng 10 năm 2018, bà cậu mất sau khi viết thư không lâu, vậy Minh Đăng đã cô đơn một mình hơn một năm rồi.

Người có gia đình hạnh phúc từ nhỏ như Minh Quang không tài nào tưởng tượng được bé con đã trải qua hơn một năm đơn độc thế nào.

Căn nhà to như vậy, mỗi ngày cậu chỉ thui thủi một mình, đến trường thì ngay cả bạn bè cũng không có.

Bà ngoại nói cậu sợ nhất là cô đơn, vậy hẳn năm vừa qua đã sợ hãi lắm.

Hai tay Minh Quang siết chặt tờ giấy, thoáng run rẩy, anh nhìn chằm chằm từng chữ một trong đó, đỏ mắt.


Anh nhận lấy bức thư này, cũng đồng nghĩa nhận lấy trách nhiệm chăm sóc cho Minh Đăng.

Minh Quang không hề cảm thấy nặng nề hay chán ghét, ngược lại cảm thấy rất hiển nhiên.

Duyên phận đã gắn kết hai người với nhau, đời này Minh Quang chưa từng có nhiều xúc động với ai như cậu, cậu là độc nhất vô nhị.

Do vậy, anh sẵn lòng.

Nãy giờ Minh Đăng yên lặng ngồi một bên, tò mò quan sát anh, khi thấy người anh run lên thì lo lắng hỏi: "Minh Quang lạnh sao?"
Minh Quang lắc đầu, nhưng vẫn hơi run rẩy.

Minh Đăng lo lắng lại gần anh, ngồi xổm xuống, ngước đôi mắt đen láy lên hỏi: "Minh Quang sao thế? Sao lại run vậy?"
Minh Quang dời mắt khỏi bức thư, nhìn vào đôi mắt trong vắt của cậu, không kìm được mà đưa tay chạm vào.

Rất lâu sau anh mới khàn giọng hỏi: "Bà gọi cậu là Đèn nhỏ sao?"
Đôi mắt đối phương sáng lên, cậu nở nụ cười vui vẻ, lay lay cánh tay anh: "Đúng thế! Sao cậu biết?" Nhưng sau đó không hiểu Minh Đăng nghĩ gì, ánh sáng trong mắt lại vụt tắt, cậu buồn bã cúi đầu: "Từ lúc bà mất, không còn ai gọi mình thế nữa."
"Đèn nhỏ."
Minh Đăng ngẩng đầu lên nhìn Minh Quang.

Anh vuốt ve gò má trắng nõn của cậu: "Từ giờ mình sẽ gọi."
Anh cũng sẽ thay bà ngoại ở bên cậu, không xa không rời.

Đăng, Đèn nhỏ, quả thực rất đáng yêu, cũng rất hợp với cậu.

Mỗi lần cậu cười, đều khiến muộn phiền anh biến mất.

Đèn nhỏ khi sáng lên, lập tức xua tan mọi bóng tối.

______
Góc yêu nước: số chương tuần sau = 6 + số bàn thắng Việt Nam ghi được đêm nay.

Việt Nam vô địch!!! ????????????????????????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!