Editor: Bèo

Giữa đêm khuya, Khương Nại và Tạ Lan Thâm lên chuyến bay đến Ireland.

Trong khoang hạng nhất, hành khách bốn phía đã ngủ say. Mượn ánh đèn đọc sách trên đỉnh đầu, Khương Nại nhìn Tạ Lan Thâm đang chợp mắt nghỉ ngơi. Cô do dự một lúc mới đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên trán anh. Nhiệt độ nóng bỏng trái ngược hoàn toàn với lòng bàn tay cô.

Tạ Lan Thâm đang sốt cao, nhiệt độ cơ thể cao hơn cô rất nhiều. Khó trách ban nãy ở trên xe anh cũng không phát hiện ra cô bị ốm.

Khương Nại vừa định hạ tay xuống thì bất ngờ bị bàn tay anh nắm chặt. Sức lực rất mạnh, ánh đèn càng làm tôn thêm vẻ đẹp trên khuôn mặt anh, nét mặt cũng chuyên tâm hơn ngày trước rất nhiều, anh dịu dàng gọi tên cô: "Nại Nại".

Đáy lòng của Khương Nại lại bắt đầu thấy khó chịu, nỗ lực điều chỉnh hơi thở nói: "Anh sốt cao đến thế này mà không biết sao?"

Tạ Lan Thâm không ý thức được mình bị ốm. Thậm chí còn không biết sau khi bị Khương Nại từ chối tối hôm qua, cả ngày hôm nay của anh đã trôi qua khốn đốn, vật vờ như thế nào. Đầu óc luôn vang lên lời cự tuyệt lạnh lùng của cô.

Dựa vào tính cách của cô, yêu anh sẽ oanh liệt mà yêu, nhưng một khi đã rời xa thì sẽ cắt đứt sạch sẽ.

Nếu còn như vậy có thể anh sẽ lâm vào kết cục giống như Yên Vân Đình, không trân trọng tình cảm của cô thì sẽ bị cô vứt bỏ mãi mãi.

Tạ Lan Thâm đánh mất rồi lại tìm lại được nhưng tận đáy lòng vẫn sợ đây chỉ là một giấc mơ. Đầu ngón tay liên tục lần mò từng khớp xương của cô. Tình trạng của anh bây giờ giống như một vị quân vương thời cổ đại mất đi một tòa thành, bỏ lại cả khôi giáp đem tất cả mọi thứ dâng lên cho cô: "Nại Nại, anh yêu em".

Sau khi cầu hôn thành công, anh vẫn luôn đem câu nói yêu cô treo đầu môi.

Bàn tay của Khương Nại bị anh nắm không cử động được chỉ đành chủ động nghiêng mình lại gần anh, đôi môi đỏ mọng chạm lên huyệt thái dương: "Em gọi tiếp viên mang ít thuốc hạ sốt cho anh nhé?"

Tạ Lan Thâm cảm thấy trán mình có một luồng ấm áp dịu dàng chạm tới, nhịp tim cũng chậm dần, thấp giọng xin cô: "Hôn thêm một cái".

Khương Nại bận tâm khoang hạng nhất còn có những hành khách khác. Cô lắc đầu mím môi cười với anh, lấy thuốc mà tiếp viên đưa tới.

Trên máy bay luôn chuẩn bị sẵn loại thuốc cơ bản như thuốc hạ sốt.

Khương Nại lấy hai viên và nước ấm, kiên trì muốn Tạ Lan Thâm uống thuốc.

"Nhiệt độ của anh quá cao, như vậy sẽ ảnh hưởng đến não đấy".

Dưới sự kiên trì dịu dàng của cô, Tạ Lan Thâm ngoan ngoãn uống thuốc. Uống xong anh lại muốn nắm tay cô bên dưới chăn.

Khương Nại không trốn tránh, cô tắt đèn đọc sách trên đầu, tìm một tư thế thích hợp tựa đầu trên vai anh.

Tất cả đều yên tĩnh. Bốn phía khoang hạng nhất đều không thấy một tia ánh sáng. Cuối cùng cô cũng có không gian để sắp xếp rõ ràng những chuyện hỗn loạn xảy ra hôm nay.

Chia tay hơn một năm, cô cho Tạ Lan Thâm một cơ hội yêu cô lần nữa. Nguyên nhân rất đơn giản, ở phương diện tình cảm, ngoại trừ Tạ Lan Thâm thì cô chưa từng nghĩ đến người nào khác.

Chỉ là cô chưa từng nghĩ đến bản thân mình yêu anh còn cố chấp hơn tưởng tượng rất nhiều.

Dường như khi anh nói muốn kết hôn, trong lòng cô đã hướng về anh. Cuộc sống hai mươi năm trước, cô chưa hề có một chỗ dừng chân đúng nghĩa. Cô vẫn luôn khát vọng có một cuộc sống ấm áp tràn ngập yêu thương như một người bình thường.

Khương Nại không muốn sau khi cùng anh hiểu rõ nỗi lòng đối phương mà lại lãng phí mỗi một giây phút ở bên nhau. Huống chi cô nỗ lực làm việc đều vì muốn bản thân trở nên tốt hơn để sau này nếu có gặp lại sẽ cho Tạ Lan Thâm một tình yêu tuyệt vời nhất.

Trái tim cô nghĩ như vậy nhưng vẫn có một vấn đề Khương Nại muốn hỏi anh.

"Tạ Lan Thâm?"

"Ừ"

Tạ Lan Thâm không ngủ được nhưng vẫn không chủ động nói chuyện vì muốn cho cô không gian nghỉ ngơi yên tĩnh.

Khương Nại tiến sát bên tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Ban đầu vì sao mấy tháng sau anh mới đọc bức thư kia?"

Lúc đó cô quá đau buồn, không có cách nào đối diện chia tay với anh.

Vì vậy lúc rời khỏi khách sạn cô đã bỏ lại một bức thư chia tay rồi về Thân Thành, chuyên tâm quay phim.

Sau đó trong tiệc rượu cô lại nghe được Cố Minh Dã thuật lại lời nói của anh: Nói rằng anh ở Tứ Thành không hề có người phụ nữ nào khác, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến tìm anh.

Thái độ của Khương Nại vẫn rất kiên trì, vẫn như cũ chặt đứt mọi tin tức.

Trong thời gian này, đa phần những người bạn của Tạ Lan Thâm vẫn cho rằng hai người họ vẫn ở bên nhau.

Sau đó Du Duệ xuất hiện đưa một bản thỏa thuận Tạ Lan Thâm chuyển nhượng tài sản cho cô, lúc ấy Khương Nại mới biết anh vẫn chưa mở bức thư. Lòng có nghi hoặc, muốn hỏi rõ ràng vì sao anh không sớm mở nó ra.

Đối với việc này Tạ Lan Thâm trầm tư hồi lâu, Khương Nại cào cào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói: "Không phải anh muốn học cách yêu em như thế nào hả? Đây là bước đầu tiên, không cho giấu mọi chuyện trong lòng".

Tạ Lan Thâm cong môi cười, có vẻ như uống thuốc hạ sốt khiến ý thức của anh lơi lỏng mấy phần so với thường ngày, lại thêm lời mềm ý ngọt của cô, rất nhanh anh đã buông xuống sự chống cự. Anh nắm chặt ngón tay cô, nói nhỏ: "Anh đoán em muốn đến Tứ Thành chia tay nên không mở bức thư kia... như vậy khiến anh cảm thấy vẫn chưa chia tay. Sau đó mấy tháng liền em đều bặt vô âm tín, anh không nhịn được nên mới để Cố Minh Dã đi tìm em".

Kết quả là Cố Minh Dã truyền đạt lại không thiếu một chữ. Anh vẫn luôn đợi Khương Nại quay về bên anh.

Tạ Lan Thâm đợi mấy tháng mới bóc phong thư kia.

Bây giờ nghĩ lại nó giống như một chiếc gai đâm vào tim. Mỗi lần nghĩ đến cô lại là một lần chiếc gai ấy găm sâu vào tim.

"Vì vậy sau khi anh đọc được bức thư em nói chia tay liền kêu thư ký đem phí chia tay tới?"

Vì chuyện này mà Khương Nại khóc không chỉ một lần, đặc biệt là trong lần phỏng vấn kia. Giữa lúc phóng viên lẫn truyền thông đều có mặt ở đó mà cô khóc đến nỗi toàn bộ đèn trong hiện trường đều phải tắt đi.

Sau đó đoàn đội của cô phải tốn biết bao công sức mới dẹp được những video lộ ra ngoài.

Lúc ấy Khương Nại thật sự cho rằng tình cảm nhiều năm giữa cô và Tạ Lan Thâm vỡ tan rồi.

Cô vẫn mãi canh cánh trong lòng chuyện ấy, dùng răng nanh cắn lên bả vai anh trút giận. Thế nhưng cách một lớp quần áo, có cắn anh cũng không đau.

Tạ Lan Thâm cởi mấy cúc áo sơ mi đem bả vai lộ ra, giọng nói đem theo sự ấm áp bảo cô đừng cắn vào quần áo, cắn vào nơi này.

Khương Nại cắn thật, dường như muốn đem mọi xót xa tủi thân trong lòng suốt một năm qua trả lại hết cho anh.

Tới lúc Tạ Lan Thâm cảm thấy đau thì lòng anh cũng cảm nhận được sự thỏa mãn vô cùng.

----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!