Cận phủ*, Nghi Viên, vào lúc hoàng hôn.

*Phủ: nơi làm việc của quan lại thời xưa hoặc cơ quan chính quyền nhà nước thời nay, nơi ở của quan lại quý tộc hay nguyên thủ quốc gia
Chiếc Mercedes màu trắng chạy vào dinh phủ** rồi vững vàng dừng lại.

**dinh phủ/dinh thự/dinh: nhà ở của quan lớn
Cận Ngự bước ra từ ghế lái, đi tới cốp xe, xách mấy túi quà tinh xảo ra.

Sau đó xoay người đi về phía biệt thự, trên bãi cỏ hoa viên cách đó không xa, Cận Thịnh đang cầm đĩa ném cùng chó lông vàng chơi đến quên trời đất.

Chó lông vàng tên là Tư Lệnh, do Cận Thịnh đặt.

Tư Lệnh nhìn thấy Cận Ngự vững vàng đi vào liền không thèm đi nhặt đĩa ném kia mà quay đầu chạy như bay về phía Cận Ngự.

Tư Lệnh rất thông minh, từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, nó cũng không giống như những chó nhào tới khác, chỉ ngồi xổm ở phương hướng Cận Ngự đi tới, lè lưỡi, vui vẻ vẫy đuôi.

Cận Thịnh đi theo, mỉa mai nói: "Ngay cả Tư Lệnh cũng biết anh có bệnh thích sạch sẽ, không dám tiếp cận anh!”
Cận Ngự sờ đầu Tư Lệnh: "Tư Lệnh thông minh, khi biết anh mặc trang phục nghiêm chỉnh sẽ không dám làm nhăn quần áo của anh!”
Cận Ngự dứt lời bèn nhìn về phía Cận Thịnh hỏi: "Mọi người đâu rồi?”
Cận Thịnh tỏ vẻ không liên quan đến mình nói: "Khó có được hôm anh cả trở về, anh nghĩ xem bọn họ còn đang làm gì? Chắc là ép cưới!”

“Cậu thích xen vào việc của người khác như vậy, hẳn là nên ở bên trong giải vây thay anh cả!”
Cận Thịnh hậm hừ cười một tiếng: "Anh không nên cảm thấy mình bây giờ là người đứng ngoài cuộc, nếu như bọn họ thấy chỗ anh cả không có hy vọng, không chừng tiếp theo bắt đầu vây công anh đấy!”
"Miệng quạ đen!"
Cận Ngự để lại một câu rồi đi vào biệt thự.

Cận Thịnh đi theo, tiếp tục nói: "Nhà họ Cận chỉ muốn hai người các anh nối dõi tông đường! Anh cả từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục phương Tây, luôn tôn thờ chủ nghĩa không kết hôn, nếu như anh cả không đi được con đường này, bọn họ không nhắm vào anh thì nhắm vào ai chứ?”
"Nói như cậu không phải nhà họ Cận?"
Cận Thịnh tặc lưỡi một cái: "Tuy rằng em là nhà họ Cận nhưng mà anh và anh cả là con ruột, còn em thì! "
Cận Thịnh không kịp nói tiếp, Cận Ngự đã lạnh lùng liếc mắt một cái, Cận Thịnh không khỏi rùng mình một cái, lập tức ngậm miệng lại.

Cận Ngự nghiêm túc cảnh cáo nói: "Cậu nói như vậy, bố mẹ nghe được sẽ buồn đấy!”
**
Trong phòng khách, người lớn nhà họ Cần đều có mặt đầy đủ.

Tuyên Á Như nhìn con trai trưởng Cận Hàn ngồi đối diện: "Con nhất định phải đi buổi xem mắt này!”
Cận Hàn nhíu mày nói: "Mẹ à! Bây giờ là thời đại gì rồi mà còn xem mắt hả? Con còn quá trẻ!”
Cận Hãn Lân khép lại tờ báo buổi tối trong tay, buồn bực nói một tiếng: "Còn trẻ ư? Khi bố mới 33 tuổi, con đã học tiểu học rồi!”
"Bố! Nay là thời đại phát triển! Bây giờ chính phủ khuyến khích kết hôn muộn và sinh con muộn mà!”
Tuyên Á Như lập tức hỏi ngược lại: "Chính phủ khuyến khích những đứa bé được nuôi dưỡng tốt, con cảm thấy con còn có thể ung dung tự tại được mấy năm nữa?”
Cận Hàn bất đắc dĩ, thuận miệng đáp một câu: "Mẹ! Con không đi vì con có bạn gái rồi!”
"Ai? Sao không dẫn về nhà ra mắt người lớn!” Tuyên Á Như hỏi.


“Bây giờ chưa phải lúc, khi nào quan hệ chúng con ổn định, con sẽ dẫn về cho mọi người gặp!”
Tuyên Á Như khẽ bĩu môi một câu: "Con lại lừa mẹ!”
Lư Ngọc Thanh chen ngang hỏi: "Không phải là ngôi sao điện ảnh kia chứ?”
Cận Hàn xoay mặt cười, dựa vào bà lão đầu tóc tóc bạc trắng hỏi: "Bà nội! Bà vẫn còn xem tin tức giải trí sao? Cô Lư của chúng ta là đúng là hiện đại nhất!”
Cận Bác Uyên nghe vậy liền đặt mạnh tách trà trong tay xuống bàn trà, sự chấn động mãnh liệt khiến nước văng tung toé ra bốn phía.

"Rầm" một tiếng, bầu không khí trở nên lạnh ngắt trong nháy mắt.

Cận Bác Uyên nhìn về phía Cận Hàn nói: "Nhà họ Cận là loại gia đình gì? Bố cháu bây giờ có thân phận gì? Ở đây không phải là nơi để cháu làm xằng làm bậy? Nhớ kỹ điều đó! Cháu nên ít tiếp xúc với những người trong giới giải trí lại đi! Đừng nghĩ đến việc cưới cô ấy!”
Nhà họ Cận lễ giáo nghiêm minh, Cận Hàn lập tức đứng lên, hơi khom người, kính cẩn đáp: "Vâng! Thưa ông nội!”
Tuyên Á Như cũng đứng lên, hòa hoãn bầu không khí nói: "Bố! Hàn Nhi biết sai rồi!”
Tuyên Á Như nói xong bèn đi về phía Cận Hàn nói: "Nếu như con đã có bạn gái rồi thì qua vài ngày nữa con dẫn về cho ông bà nội nhìn đi, cũng để cho ông bà yên tâm!”
Cận Hàn gật đầu.

Tuyên Á Như thở dài một cái nói: "Nhưng mà mẹ đã hẹn với bên kia, từ chối như vậy cũng không hay lắm, dù sao cũng do mẹ bắt đầu chuyện này.


Ánh mắt của Cận Hàn nhìn về phía cửa, khi thấy Cận Ngự, Cận Thịnh đi vào liền lập tức đáp: "Mẹ! Không phải Cận Ngự còn chưa có bạn gái sao? Chẳng phải mẹ để cho nó đi là được rồi vậy?”
Cận Ngự nghe vậy không khỏi nhíu mày, không kịp phản ứng với anh, Tuyên Á Như lập tức xoay người nhìn về phía Cận Ngự nói: "Đúng vậy! Con nói đúng!”

**
Vườn hoa sân thượng.

Sau bữa tối, Cận Ngự và Cận Hàn ngồi trong vườn hoa hóng mát.

Cận Ngự lơ đãng lắc lắc chiếc cốc cao trong tay nói: "Anh cả! Chính anh nhảy vào hố lửa thì thôi đi, không cần mỗi lần đều kéo em xuống nước như vậy đâu!”
Cận Hàn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đáp lại: "Đừng nói mỗi lần, mới lần thứ hai thôi mà! Hơn nữa năm nay chú cũng ba mươi tuổi rồi, không phải anh cũng bắt đầu từ năm ba mươi tuổi thỉnh thoảng lại một lần như vậy sao?”
“Qua vài ngày nữa, anh định đưa ai đến gặp người lớn? Trong một thời gian ngắn như vậy, anh đi đâu để tìm người diễn?”
Cận Hàn mỉm cười: "Làm sao chú biết anh không có bạn gái đây?”
"Trong lòng anh biết rõ mình có hay không.

"
Cận Hàn chuyển đề tài, hỏi: "Rượu này hương vị thế nào?”
Cận Ngự gật gật đầu, đáp lại: "Cũng không tệ lắm!”
"Rượu này sản xuất từ một nhà máy rượu vang Pháp, gần đây anh đầu tư kinh doanh rượu vang đỏ, muốn hợp tác với nhà máy rượu này.

Chú ở Pháp nhiều năm như vậy, anh nghĩ nên con đường của chú ở Pháp!"
Cận Ngự mím môi: "Vừa rồi mới hãm hại em, bây giờ lại muốn lợi dụng em, anh cả thật đúng là không khách sáo!”
"Anh nói với chú này! " Cận Hàn bắt đầu giới thiệu việc buôn bán rượu vang đỏ của mình.

Điện thoại di động của Cận Ngự vang lên, anh mở màn hình ra, thấy trên bản đồ có một điểm sáng màu đỏ từ Học viện Ngoại giao di chuyển ra.

Cận Ngự lập tức khép điện thoại di động lại, đứng dậy nhìn về phía Cận Hàn nói: "Hôm khác chúng ta lại nói tiếp về việc buôn bán rượu vang đỏ của anh! Em bây giờ phải đi xử lý một chút chuyện!”
**

Câu lạc bộ spa phụ nữ.

Trong phòng màu hồng phấn, Mộ Thất Thất nằm xuống sofa, để nhân viên xoa bóp chân, từng tiếng rêи ɾỉ đau đớn từ trong miệng Mộ Thất Thất chậm rãi truyền ra.

"Nhiễm Nhiễm! Tớ sắp chết rồi! Tớ thực sự sắp chết rồi! 10 vòng! Một năm không thể chạy mười vòng, nhưng hôm nay một ngày mình phải chạy mười vòng! Cận Ngự! Cái đồ biếи ŧɦái!”
Nhan Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại di động, ngồi trên sofa bên cạnh, bình thường cô ấy sợ nhất là đau đớn, mỗi lần nhân viên ấn vào chân một cái, cô ấy liền hét lên không ngừng.

Nhưng hôm nay Nhan Nhiễm Nhiễm lại có dáng vẻ nặng nề, tùy tiện để nhân viên làm, không nói một tiếng.

"Thất Thất! Khải Vũ tức giận rồi! Hôm nay tới gọi cho anh ấy cả ngày mà anh ấy không nghe máy, cũng không trả lời tin nhắn!” Nhan Nhiễm Nhiễm buồn rầu nói.

Mộ Thất Thất nói: "Ngày nào anh ta cũng bày ra dáng vẻ này đối với cậu đấy có được không? Nhất định lại đang chơi game, nếu không thì chính là đang đá banh!”
"Không! Lần này là mình không đúng! Tối hôm qua anh ấy gọi điện thoại cho mình, mình không nghe máy, quan trọng là cuộc gọi điện thoại đã bị anh ba cậu cúp máy!”
"Đừng nhắc đến anh ta nữa! Anh ta không phải anh ba tớ!” Mộ Thất Thất phản bác.

Mộ Thất Thất còn canh cánh trong lòng về chuyện ban ngày, nếu như Cận Thịnh không chối bỏ cô bị bệnh, chưa chắc cô đã tham gia huấn luyện quân sự, còn mệt mỏi thành dáng vẻ này.

Nhan Nhiễm Nhiễm ngồi thẳng người, nhìn về phía Mộ Thất Thất nói: "Cậu có biết không anh ta thật sự rất quá đáng? Khi tớ trả phòng mới biết rằng người đặt phòng là anh ta! Tại sao tối qua anh ta không đưa mình về nhà mà đưa mình vào khách sạn chứ? Trai chưa vợ gái chưa chồng, ai biết anh ta đã làm gì mình chứ?”
Mộ Thất Thất mở một con mắt, nở nụ cười xấu xa: "Anh ấy đã làm gì cậu?”
Nhan Nhiễm Nhiễm hung hăng đẩy Mộ Thất Thất một cái: "Thất Thất! Tớ không đùa đâu! Chuyện này liên quan đến sự trong trắng của tớ đấy! Tớ! Bị đưa đi thuê phòng! Ghi chép đặt phòng là dùng chứng minh thư của hai người chúng tớ! Nếu bị người ta phát hiện, tớ nên giải thích như thế nào đây?”
"Ai sẽ chán đến mức đi kiểm tra ghi chép đặt phòng của cậu chứ? Đừng ngây thơ!” Mộ Thất Thất thản nhiên nói.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!