Editor: Yang Hy.

Trì Yếm nói phải rời đi, nhưng trước khi đi, anh còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.

Đầu tháng sáu, anh lấy sổ tiết kiệm trong nhà ra giao cho Trì Nhất Minh: “Tất cả tiền trong nhà đủ cho em học hết cao trung và đại học.”

Trì Nhất Minh cúi đầu, nhìn dãy số ghi trên quyển sổ, có tận hai mươi vạn! Ngần ấy năm, Trì Yếm làm việc cho Đoạn Thiên Hải, còn cải tiến xe cho Dương Tung và đám phú nhị đại, tích cóp được không ít tiền.

Trì Nhất Minh không có nhận lấy, sắc mặt cậu cực kỳ khó coi: “Anh cứ như vậy rời đi sao?”

Trì Yếm trầm mặc một chút: “Anh không thể vĩnh viễn làm con chó của Đoạn Linh.”

Trì Nhất Minh hốc mắt đỏ lên: “Anh, anh ở lại đi, bỏ luôn công việc kia. Em không cần tiền của anh, em có thể tự nghĩ cách kiếm tiền.”

Trì Yếm đặt sổ tiết kiệm lên bàn: “Mật mã là sinh nhật của mẹ em.” Anh nói xong rôid vào nhà thu dọn đồ đạc, ngoại trừ vé tàu và quần áo, tất cả đồ đạc anh đều để lại cho Trì Nhất Minh.

Ánh mắt Trì Nhất Minh nhìn Trì Yếm có chút lạnh đi. Năm 1995, mẹ cậu bị tai nạn giao thông mà qua đời. Mùa đông năm đó đặc biệt lạnh, trong nhà cái gì cũng không có, gió tuyết hoành hành.

Trì Nhất Minh bị sốt rất cao.

Trì Yếm mười một tuổi cõng cậu, một đường đi về hướng bắc.

Khi đó Trì Yếm đã từng ăn xin, trộm màn thầu trong trấn nhỏ, còn vì chữa bệnh cho cậu mà quỳ xuống xin bác sĩ.

Một đứa trẻ, cõng một một trẻ khác, đi đến cậy nhờ chú của cậu.

Lúc nhỏ không biết chuyện, sau đó bọn họ mới biết có khoản tiền bồi thường.

Cả mùa đông ấy, bọn họ gần như đã chết. Khi đó Trì Nhất Minh hận Trì Yếm nhất.

Bởi vì lúc mẹ cậu bị tai nạn, trên tay xách theo một cái bánh sinh nhật, là bánh sinh nhật mua cho Trì Yếm.

Lúc mẹ nhặt được Trì Yếm, Trì Yếm bảy tuổi ôm một cái tã lót lưu lạc.

Bên trong có một mảnh vải thêu chữ “Yếm”, cậu bé gầy yếu đói đến sắp chết. Mẹ Trì Nhất Minh cho anh ăn cơm, chữa bệnh cho anh, còn cho Trì Yếm một cái sinh nhật, còn nói với Trì Nhất Minh: “Về sau Trì Yếm là anh trai con.”

Trì Nhất Minh vô cùng chán ghét người “Anh trai” này, lúc mẹ chết, loại chán ghét này lên đến đỉnh điểm.

Nhưng mà mùa đông ấy bị bệnh, là Trì Yếm cõng cậu, tạo ra một con đường sống.

Trong lòng cậu cừu hận lại mờ mịt, lại miễn cưỡng thừa nhận người anh trai này. Ngần ấy năm, Trì Yếm không ăn

không uống cũng muốn nuôi lớn cậu, cho cậu đi học, mà Trì Yếm lại phải bỏ học đi sửa xe.

Nhưng mà hiện tại, Trì Yếm cũng muốn rời đi.

Trì Nhất Minh mặt không cảm xúc hỏi: “Khi nào đi?”

“Ba ngày sau.”

“Anh đi rồi, về sau không phải là anh trai tôi nữa.” Trì Nhất Minh kéo kéo khóe miệng.

Trì Yếm quay đầu lại nhìn cậu, đôi mắt đen nhánh, hồi lâu sau anh nhàn nhạt nói: “Năm nay anh mười tám tuổi, Trì Nhất Minh. Anh vì em sống mười một năm.”

Quỳ xuống, bị đánh, sửa xe, không đi học, đi làm chó cho người ta.

Đều là vì mấy miếng cơm lúc bảy tuổi.

Trì Yếm cực kỳ bình tĩnh: “Trì Nhất Minh, anh không nợ em cái gì.” Anh vì cái bánh kem kia mà bảo hộ cho Trì Nhất Minh mười một năm. Nhưng mẹ của Trì Nhất Minh, không phải bởi vì mua bánh kem xảy ra tai nạn, mà là bị người ta ác ý đâm chết, chẳng qua trước khi chết bà ấy đã cầu xin Trì Yếm bảo vệ tốt cho Trì Nhất Minh.

Trì Yếm mười một tuổi khuôn mặt thon gầy, trầm mặc cúi đầu ở trước giường bà.

Trì Yếm chỉ là muốn, sống như một người đàn ông.

...

Trì Yếm không có từ chức với Đoạn Thiên Hải, lúc đến anh lẻ loi một mình, lúc đi cũng không hề có cảm giác tồn tại.

Người đầu tiên phát hiện anh rời đi chính là Đoạn Linh.

Đoạn Linh bị Đoạn Thiên Hải dẫn đi gặp con trai của một người chú, gần đây thân thể của Đoạn Thiên Hải không tốt, ngày càng già đi, sẽ càng ngày càng sầu lo, hắn sợ mình chết sẽ không ai che chở cho Đoạn Linh, vì thế hắn dẫn Đoạn Linh đi “Xem mắt”.

Kẻ có tiền như bọn họ đều có thể đính hôn sớm, Đoạn Linh cũng đã mười tám, Đoạn Thiên Hải biết những khuyết tật của cô ta, vì thế gần như đem toàn bộ Đoạn thị làm của hồi môn cho Đoạn Linh.

Nhưng mà tên con trai của người chú kia lại cực kỳ không kiên nhẫn, sau khi Đoạn Thiên Hải và cha hắn để bọn họ ở lại bồi dưỡng tình cảm, hắn và Đoạn Linh bắt đầu cãi nhau.

Đoạn Linh hất một chén nước vào người hắn, hắn lập tức xông lên đánh Đoạn Linh: “Mẹ mày!”

Đoạn Linh theo bản năng nói: “Trì Yếm, giết anh ta cho tôi!”

Hồi lâu không thấy bóng dáng của cậu thiếu niên, cô ta mới phát hiện Trì Yếm không có tới đây.

Đoạn Linh tức giận nói: “Trì Yếm đâu, anh ta không muốn sống nữa sao?”

Bác Trương vội vàng vọt vào, lúc này mới nói cho cô ta: “Hình như cậu ấy rời đi rồi.”

Sắc mặt Đoạn Linh bỗng thay đổi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoang đường, cô ta bỏ buổi xem mắt, chạy đi tìm Đoạn Thiên Hải: “Ba, bác Trương nói Trì Yếm không  làm cho nhà chúng ta nữa, ba giúp con nắt anh ta về đây” Trong mắt cô ta đầy phẫn hận, “Bắt anh ta trở về, con biết tất cả mọi người đều ghét bỏ con, nhưng anh ta không có.”

Trì Yếm như là một người không có tình cảm, nhưng Đoạn Linh lại quyến luyến sự vô tình này.

Đoạn Thiên Hải đau lòng, kêu người đi điều tra, hắn tra ra Trì Yếm đã chuẩn bị rời đi. Sắc mặt Đoạn Linh lập tức trắng bệch.

..

Trì Yếm ngồi ở đuôi thuyền, Đái Hữu Vi nói: “Chú cứ nhìn bến cảng làm gì? Chúng ta cũng đâu có người tới đưa tiễn, em trai chú có đến không?”

Bầu trời tháng sáu, một màu xanh thẳm, cực kỳ sáng sủa, ánh mặt trời cũng cực kỳ tươi đẹp.

Trì Yếm không nói lời nào, sau đó anh nhíu mày thấy Đoạn Linh đeo khẩu trang từ trên xe bước xuống.

Trong mắt cô ta tràn ngập sự tức giận: “Anh đi sao? Tôi có đồng ý không?”

Trì Yếm liếc nhìn cô ta một cái, cái liếc mắt ấy vẫn lãnh đạm như cũ.

Đoạn Linh tức giận, giơ tay muốn tát anh một cái.

Trì Yếm giữ cổ tay cô ta, một tay đem đẩy ra: “Cút.”

Đoạn Linh ngơ ngẩn, không thể tin mình nghe được cái gì.

Trong mắt cô ta đầy oán độc: “Bắt lấy anh ta, không cho anh ta đi.”

Đoạn Linh mang theo hai tên vệ sĩ, hai người kia lập tức nghe lệnh bước tới. Đái Hữu Vi vội vàng nói: “Có chuyện gì từ từ nói, cô Đoạn, đừng động thủ!”

Đoạn Linh nói: “Đánh gãy chân Trì Yếm!”

Trì Yếm cười nhạo một tiếng.

Đái Hữu Vi không ngăn được, bị hai tên vệ sĩ đấm cho một cái. Người bên trong thuyền ra xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Trì Yếm cử động cổ tay, lao tới, nhấc chân đá ngã hai tên vệ sĩ.

Đái Hữu Vi xoa ngực, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Đoạn Linh run rẩy nói: “Phế vật vô dụng!”

Trì Yếm lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, nhưng lại không động thủ. Anh không phải không đánh phụ nữ, mà chỉ là không muốn chọc thêm phiền toái trước khi rời đi.

Anh lại bước lên thuyền, Đoạn Linh đi vài bước về phía trước: “Trì Yếm! Không phải anh muốn một đường ra sao? Anh ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ để anh vào Đoạn thị.”

Trì Yếm cảm thấy cực kỳ buồn cười, nhưng mà anh không cười, còn hai phút nữa là thuyền rời cảng, anh không chút do dự cất bước lên thuyền.

Đoạn Linh nóng nảy: “Anh dám đi! Một ngày nào đó anh sẽ hối hận, rời khỏi Đoạn gia của tôi, anh chính là tên phế vật không có tiền.”

Trì Yếm quay đầu: “Cô Đoạn, cô nên cầu nguyện, tên phế vật này sẽ không trở về đi.”

Thuyền rời cảng, Đoạn Linh oán hận nhìn anh.

Đái Hữu Vi nuốt nước miếng: “Trì Yếm, chú thật sự rời đi như thế này sao?”

Trì Yếm nói: “Nếu không thì sao?”

“Anh thấy chú nhìn về hướng bên kia, chú đang đợi người nào đó sao?”

Trì Yếm không có trả lời hắn.

Đái Hữu Vi ho khan: “Thật sự, tình huống ở bên kia như thế nào, chúng ta đều không biết, thật ra chú có thể ở lại đây, dù sao chú còn có em trai. Anh thì không sao cả, chỉ có một mình, không có vướng bận, đi là vì cưới vợ, đánh đổi một chút cũng đáng. Trì Yếm, còn chú cần gì phải đi?”

Thuyền chạy trên mặt nước phát ra tiếng ồn chói tai.

Hồi lâu sau Trì Yếm mới mở miệng: “Tôi muốn trở thành người đàn ông có địa vị cao nhất, sau đó sẽ trở về.”

Hai người ngồi trên boong tàu, Trì Yếm sờ túi đồ đơn bạc, dần dần rời xa thành phố R. Đoạn Linh đã tới, nhưng anh biết Khương Tuệ sẽ không tới, thậm chí cô còn chưa từng để ý.

Anh đi rồi, cô hẳn là rất nhanh sẽ quên anh đi thôi.

Thành phố nhỏ này đã chứng kiến Trì Yếm rất nhiều lần chật vật.

Anh chỉ muốn lúc đặt chân lên vubgf đất mới, sẽ không có người lại quát mắng anh, cũng không cần đeo trách nhiệm với Trì Nhất Minh trên lưng, càng không cần khom lưng uốn gối với người ta.

Như vậy anh liền có thể, đứng thẳng lưng như một thiếu niên bình thường.

Thời niên thiếu anh có một ánh trăng sáng ở cố hương.

Sau này, trong hàng trăm ngày đêm, thỉnh thoảng anh cũng nhớ tới cô, nhớ tới bộ dáng cô cười năm đó.

...

Mùa hè năm 2005, Khương Tuệ đẩy ra cửa sổ.

Thiếu niên xấu hổ rút tay ra khỏi cửa sổ của cô, biểu tình biến thành cao ngạo và tức giận: “Khương Tuệ, tôi thấy, tên tóc vàng kia lại tỏ tình với cậu. Cậu còn cười với cậu ta, tôi muốn nói cho ba cậu, nói cho giáo viên của cậu!”

Khương Tuệ nói: “Tôn Tiểu Uy, cậu lại đây một chút.”

“Cái, cái gì?” Trên mặt cậu viết khinh thường, nhưng lại nhanh chóng bước chân tới, “Cậu muốn nói với tôi cái gì?”

Khương Tuệ đột nhiên lấy cây chổi lông gà từ trong phòng ra, đánh vào lưng cậu ta: “Này thì đi theo tôi! Không học giỏi! Còn bóp méo sự thật!”

Tôn Tiểu Uy cắn răng nhìn cô: “Cậu đánh tôi! Cậu xong rồi tôi lại nói với cậu.”

Khương Tuệ đóng cửa sổ lại, nhốt Tôn Tiểu Uy ở bên ngoài dậm chân.

Tháng tám thành phố R nóng nực, Khương Tuệ căng ô ra, đi bộ đến “Lớp vũ đạo Sương mai”.

Thiếu nữ dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, mặc chiếc váy màu bạc hà.

Tôn Tiểu Uy ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, biết cô lại muốn đến lớp vũ đạo dạy cho mấy em gái.

Thời gian trôi qua thật nhanh, rõ ràng rất nhiều năm trước, nha đầu xấu đi đường còn không xong, còn phải đi luyện tập thăng bằng để chữa bệnh. Nhưng nhoáng một cái trưởng thành, cô đã bắt đầu đi giúp những người khác.

Thiếu nữ cầm ô, vòng eo rất nhỏ, cái màn hình phẳng không biết đã thành đồi núi từ khi nào.

Nếu nói sơ tam Khương Tuệ như nụ hoa nhỏ, bây giờ lên cao nhị (lớp 11), cô đã hoàn toàn nở rộ.

Cửu Trung ở thành phố R, có thể không biết ai là người đứng nhất khối, cũng có thể không biết ai là trùm trường, nhưng mà không ai không biết Khương Tuệ.

Cô hết bệnh rồi, đi đường cũng không còn bị té ngã, xinh đẹp đến cả trường đều biết.

Rõ ràng khi còn nhỏ vụng về như vậy, nhưng hiện giờ Khương Tuệ đã bắt đầu trở nên ưu tú, cô ở trong ban phát thanh của trường, cũng từng lên sân khấu để nhảy, giọng nói trở nên nhu hòa lại êm tai, giống như ngọc châu rót vào mâm ngọc[1].

[1] Ngọc châu rót vào mâm ngọc: dùng để ví những giọng nói trong trẻo, dễ nghe, êm tai như tiếng trân châu rơi xuống bàn ngọc.

Rất nhiều người theo đuổi cô, cũng có rất nhiều người bại trận.

Tôn Tiểu Uy căm giận đá một cước vào mấy bông hoa trước cửa sổ nhà cô.

Lúc đầu chỉ có mấy đóa, bây giờ đã biến thành một khu vườn, gần như toàn bộ các thiếu niên trong đều lặng lẽ trồng hoa cho cô.

Tôn Tiểu Uy nhìn bóng dáng cô, tim đập cực nhanh, cậu quay đầu phẫn hận dẫm chết mấy đóa hoa của cô: “Lả lơi ong bướm! Nha đầu xấu, nha đầu xấu!” Tôn Tiểu Uy ngoài miệng không giống trong lòng, nội tâm chua xót bao nhiêu chỉ có mình cậu biết. Rõ ràng trước kia còn thích chơi với cậu, nhưng sau khi trưởng thành, cô vô cùng chú trọng đến giới hạn nam nữ, thật vất vả mới về nhà, cô lại không để ý đến cậu.

Buổi tối Khương Tuệ về nhà, ngoài dự đoán lại thấy Tôn Tiểu Uy.

Cậu toàn thân mùi rượu, tóm được vài người liền phát tiết, thấy Khương Tuệ cũng không có sắc mặt tốt gì.

Khương Tuệ cũng không để ý tới cậu, lấy quần áo rồi vào nhà.

Tôn Tiểu Uy đột nhiên nói: “Khương Tuệ!”

Khương Tuệ quay đầu lại.

“Lúc nhỏ cậu có chỉnh Trì Nhất Minh không?”

Trì Nhất Minh chưa thi chuyển cấp đã không thấy tăm hơi, Khương Tuệ đã hai năm không nghe thấy cái tên này, cô lắc đầu.

Tôn Tiểu Uy cắn răng: “Vậy là tốt rồi, sau khi nhận tổ quy tông cậu ta đã trở lại, bây giờ trâu bò lắm. Còn kêu ông đây kính rượu cậu ta!”

Khương Tuệ: “…” Cô ngẫm lại chính mình bây giờ, cảm thấy còn đáng sợ hơn chỉnh Trì Nhất Minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!