Hạ Chinh di mũi chân, mấy hòn đá bay một đường vòng cung, xuyên qua đống lửa thẳng tiến chính diện Lệnh Tử Đô.

Lệnh Tử Đô tay chân lanh lẹ, mỉm cười nhảy dựng lên tránh thoát.

Hai người lao vào giao thủ. Ai cũng nhìn ra hai lang quân đang đùa vui, quyền cước có chừng mực, vậy nên không khuyên can.

Mộc Thanh Sương ngồi nhìn hai người đánh nhau, Tề Tự Nguyên bên cạnh đảo xiên cá nướng, cười cảm khái: “Từ trước tới nay A Chinh luôn hờ hững với người khác, chỉ khi gặp Tử Đô mới thân thiện hơn chút.”

“Cũng đúng.” Mộc Thanh Sương mỉm cười, mắt hạnh phiếm đỏ nhìn đống lửa, lòng thầm mất mát, rồi lại cảm thấy may mắn.

Hạ Chinh vốn lạnh lùng xa cách. Tề Tự Nguyên nhìn ra, đương nhiên Mộc Thanh Sương sáng rõ như gương.

Không riêng lớp Giáp hay bạn bè cùng trường, suốt chín năm có lẻ Hạ Chinh lưu lạc Lợi Châu, Mộc Thanh Sương biết dù là Mộc gia hay bạn bè ở thư viện Tuần Hóa, thậm chí cả nàng, Hạ Chinh luôn giữ khoảng cách riêng.

Ở Lợi Châu hơn chín năm, Hạ Chinh giữ mối quan hệ đạm bạc xa cách, không thân quen ai. Người ngoài cầu xin hắn giúp đỡ, hắn sẽ ra tay, nhưng đừng trông chờ hắn thân thiện đáp lại, điều đó chẳng khác nào vọng tưởng.

Hắn luôn coi bản thân là khách qua đường, không muốn dính dáng quá sâu với con người hoặc sự vật nơi đây.

Mấy năm qua nếu không phải Mộc Thanh Sương kiên trì sống chết bám dính hắn, cột hắn vào một chỗ, có lẽ một năm hai người không gặp nhau mấy lần. Thậm chí cả hai không thể trốn tránh mọi người, thân thiết kề cận như vừa rồi.

Nghĩ vậy, nàng mỉm cười.

Dù trước kia như thế nào, ít nhất hiện tại Hạ Chinh mở lòng kết giao với Lệnh Tử Đô, cũng từ bỏ việc chống lại nàng, mặc nàng thân cận. Hắn từ từ thay đổi, đối với nàng là dấu hiệu tốt.

...

Xiên cá Tề Tự Nguyên nướng tỏa hương, hai lớp cũng lục tục quay về lửa trại. Hạ Chinh và Lệnh Tử Đô yên tĩnh ngồi xuống.

Mọi người chia nhau lương khô cá nướng, líu ríu trò chuyện đủ thứ, thỉnh thoảng mắng mấy câu “Triệu Mân chó chết”, phỏng đoán tại sao Quận chúa Phần Dương cho phép đệ đệ tới sân khảo thí ngang ngược làm càn.

Thù hằn trước kia giữa hai lớp dần xóa nhòa, đôi bên đồng lòng cùng chung một mối thù.

Ăn uống xong, Mộc Thanh Sương triệu tập lớp Mậu nói chuyện riêng.

Hai mươi mốt người vây thành vòng tròn ngồi xổm dưới đất, túm tụm châu đầu vào nhau, nhìn qua trông khá buồn cười.

“…Thanh Sương sắp xếp rất tốt.” Kỷ Quân Chính nhìn đồng bạn xung quanh, thì thầm đáp: “Mọi người nghĩ xem, chúng ta vốn không được kỳ vọng cao, Quận chúa Phần Dương sẽ không chọn ai trong số chúng ta. Cho dù chúng ta cắn răng hoàn thành kỳ thi, ngoại trừ giữ mặt mũi ‘bại nhưng vinh quang’, chúng ta còn lợi thế nào không?”

Chớ nói tới việc Triệu Nhứ không chọn ai trong số bọn họ, cho dù Triệu Nhứ mắt mù chọn bừa, bọn họ cũng không đi.

Gia tộc bọn họ đời đời cắm rễ ở Lợi Châu, mỗi người đều có gia nghiệp riêng. Ai lại muốn xa xứ, bước lên Trung Nguyên chiến hỏa mịt mù?

Kính Tuệ Nghi gật đầu, tiếp lời Kỷ Quân Chính, “Nếu không phải thằng chó Triệu Mân, chúng ta đã kiên trì chịu đựng cho qua. Nhưng hiện tại làm lớn tới mức này, chẳng khác nào xé rách da mặt với Sóc Nam Vương phủ. Nếu bọn họ trả thù, chúng ta ở Hách Sơn ngày nào nguy hiểm ngày đó, khả năng sẽ bị diệt khẩu.”

Chờ bọn họ về nhà, Triệu Mân muốn trả thù cũng chỉ đành tìm từng nhà gây sự. Đều là môn phiệt địa phương, nếu muốn gây sự từng nhà, hơn nửa Lợi Châu gà bay chó sủa.

Phủ Sóc Nam Vương đang cần trưng binh Lợi Châu, chắc chắn sẽ không để Triệu Mân gây rối.

“Tuệ Nghi nói đúng.” Tô Nhã tiếp lời: “Nếu kéo dài đến cuối hè, bọn họ được nước lấn tới bắt nạt chúng ta. Chỉ cần bọn họ cắn chết nói trong kỳ thi chúng ta phạm sai, lại không ảnh hưởng tính mạng, quan chủ sự không dám che chở, nhà chúng ta cũng không thể làm lớn.”

Võ đường Hách Sơn chuyên môn bồi dưỡng quan tướng. Học sinh phạm sai phải bị trừng phạt, cho dù thương nặng cũng không thể du di.

Mộc Thanh Sương vung quyền, “Vậy nên chúng ta phải cực lực diễn trò, sai người nâng tới chỗ quan chủ sự khai nhận tất cả, sau đó nhanh chóng ai về nhà nấy. Đến lúc đó chúng ta bỏ kỳ thi đều vì vạn bất đắc dĩ, nếu Triệu Mân muốn gây rối, nhà chúng ta cũng kịp thời can thiệp.”

Đều là mấy đứa bé lanh lợi, phân tích lợi và hại xong, tất cả nhất trí.

Mộc Thanh Sương tìm riêng Chu Tiêu Hàm, giao cài tóc quan quân thu hoạch hôm nay và hai mươi mốt cài tóc lớp Mậu cho nàng ấy.

“Cài tóc đám Lâm Thu Hà bị rút, theo lý nên rời kỳ thi. Nhưng vừa rồi ta thấy nàng ấy trộm lau nước mắt…” Mộc Thanh Sương bình tĩnh nói: “Cho các ngươi, tự chia nhau đi.”

Chu Tiêu Hàm ngạc nhiên, “Các ngươi bỏ thi?”

“Đúng vậy. Chúng ta thương nặng, vừa rồi bàn bạc xong, muốn về nhà dưỡng thương.” Mộc Thanh Sương cười nói: “Hai ngày tới phải hỗn chiến, chúng ta không muốn tốn sức, coi như các ngươi cầu được ước thấy.”

Dứt lời, nàng không chờ Chu Tiêu Hàm đáp, xoay người muốn đi.

“Mộc Thanh Sương!”

Chu Tiêu Hàm rống giận, Mộc Thanh Sương khó hiểu quay đầu.

“Ngươi biết vì sao ta ghét ngươi không?”

Mộc Thanh Sương hừ mạnh, “Không muốn biết.”

“Hai năm trước Võ đường tuyển sinh, bằng hữu của ta xếp thứ một trăm linh một! Nếu không phải Mộc gia nhét ngươi vào Hách Sơn, vị trí của ngươi vốn là của hắn! Vì để vào Võ đường, hắn chăm chỉ luyện tập suốt nửa năm! Ngươi dựa vào gia thế đoạt cơ hội quý giá của người khác, lại thờ ơ không quý trọng nó!”

Chu Tiêu Hàm bật khóc.

Người trẻ tuổi tin tưởng công bằng đúng sai, không thể chịu nổi bất công.

Hóa ra đây là lý do hai năm nay Chu Tiêu Hàm đối chọi với nàng. Mộc Thanh Sương quay đầu, nghiêm túc nhìn học trò cưng được các sư trưởng yêu quý.

Chu Tiêu Hàm xuất thân nhà thợ săn. Nếu không có Mộc gia và Võ đường Hách Sơn cung cấp học phí, lương thực, ăn ở đi lại, thậm chí mỗi tuần được lĩnh chút bạc, có lẽ nàng ấy sẽ theo nghiệp tổ tông, trở thành một thợ săn xuất sắc.

Nàng ấy đã như vậy, có lẽ bằng hữu nàng ấy không khác là bao.

Từ nhỏ Mộc Thanh Sương muốn gió được gió, chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác đau đớn vì gia tộc bị chèn ép. Nhưng con người vốn giống nhau, nàng thông cảm vì sao Chu Tiêu Hàm bất bình thay bằng hữu mình.

Mộc Thanh Sương thương xót nhìn nàng ấy, thành khẩn đáp: “Ta không chiếm vị trí của ai. Võ đường Hách Sơn chuẩn bị suốt ba năm, từ đầu tới cuối chỉ thống nhất một trăm học sinh. Năm đó nếu ta trượt, bằng hữu ngươi cũng không có cơ hội trúng tuyển.”

Chu Tiêu Hàm giật mình.

“Ban đầu ta không muốn tới đây, sau đó vì một số nguyên nhân nên bắt buộc phải đến. Gia tộc xoay sở nhét ta vào, vậy nên vị trí thứ một trăm linh một chỉ thuộc về Mộc Thanh Sương, người ngoài không có cơ hội.”

Mộc Thanh Sương ngẫm nghĩ, nói tiếp: “Nói cho ngươi biết, đầu xuân năm sau Võ đường Hách Sơn tổ chức kỳ thi nhập học lần hai. Vẫn còn nửa năm, bảo bằng hữu ngươi chuẩn bị đi. Nếu vì điều kiện khó khăn, người nhà không thể cung cấp cho hắn ta, bao giờ nghỉ ngươi có thể dẫn bằng hữu ngươi tới Tuần Hóa gặp ta.”

Nàng đoán hai năm trước bằng hữu Chu Tiêu Hàm trổ hết tài hoa đạt vị trí thứ một trăm linh một, ắt hẳn hắn ta cũng có tài. Nếu giúp được nàng sẽ giúp, không phải chuyện gì lớn.

...

Sáng hôm sau, Hạ Chinh kiên trì ở lại hộ tống lớp Mậu, ném cài tóc của mình cho Lệnh Tử Đô, từ bỏ kỳ khảo thí, mọi người kinh hãi.

Hạ Chinh không muốn giải thích nhiều, Lệnh Tử Đô nói thay: “A Chinh không muốn về dưới trướng Quận chúa Phần Dương, vậy nên ban đầu không đồng ý dẫn dắt chúng ta. Hôm qua hắn giấu đầu hở đuôi, sợ bị chọn trúng. Nếu chuyện chúng ta giao chiến với Triệu Mân rơi vào tai Quận chúa Phần Dương, hắn lại được chọn, quả thực có hơi xấu hổ.”

“Dù sao lớp Mậu giúp chúng ta nên mới bị thương, Hạ Chinh không muốn thi tiếp, đành trả ân thay mọi người, hộ tống lớp Mậu tới chỗ quan chủ sự.” Tề Tự Nguyên lên tiếng.

Vì thế Chu Tiêu Hàm dẫn lớp Giáp theo Mộc Thanh Sương rời địa đạo Kim Phượng Đài, quay trở về con đường chính.

Chờ lớp Giáp đi xa, Mộc Thanh Sương điều động thủ lĩnh ám vệ phủ binh Mộc gia, nhờ hắn ta vào núi lấy ngựa. Lớp Mậu nhân lúc Trảm hồn thảo chưa hết tác dụng, ra roi thúc ngựa đi đường tắt, trước lúc hoàng hôn kịp thời chạy về phía tây Hách Sơn.

Bọn họ vừa xuống ngựa, ám vệ phủ binh Mộc gia lặng yên không một tiếng động mang ngựa đi.

Hạ Chinh biết Trảm hồn thảo sắp hết tác dụng, không dám trì hoãn, vội vàng chạy tới chỗ quan chủ sự tìm người.

Chờ Hạ Chinh mang người tới, Trảm hồn thảo đã hết tác dụng. Đám thiếu gia tiểu thư sức cùng lực kiệt, phủ phục nằm dưới đất, vết thương trên người bắt đầu sưng tấy. Cả đám đau đớn rên rỉ, tình cảnh thoạt nhìn vô cùng thảm thiết.

Hạ Chinh thỉnh quan chủ sự Võ đường, phu tử Ấn Tòng Kha và đội nhân mã tới. Quận chúa Phần Dương Triệu Nhứ và hai người hầu thân cận của nàng ấy cũng đi theo hỗ trợ.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?! Tại sao quan quân trái lệnh mang binh khí vào núi?! Vì sao trinh sát không báo?!”

Triệu Nhứ từng lãnh binh, vừa nhìn đã biết vết thương trên người lớp Mậu do binh khí mà ra. Nàng ấy nổi giận quát mắng.

Người hầu của nàng ấy chưa kịp hé răng, Hạ Chinh cười đáp: “Hóa ra trinh sát của Quận chúa chỉ đứng yên một chỗ quan sát? Trinh sát của người trơ mắt nhìn ‘tiểu thiếu gia phủ Sóc Nam Vương’ dẫn quan quân hạ thuốc mê các học sinh, ném nước mù tạc, dùng binh khí… hành hạ các học sinh đến chết! Quận chúa Phần Dương trị quân nghiêm thật!”

Hạ Chinh hiếm khi nói nhiều như vậy trước mặt mọi người, còn chỉ thẳng mặt Triệu Nhứ, không chừa chút mặt mũi.

Mọi người bị hắn dọa sợ, không ai quát lớn hắn bất kính với Triệu Nhứ, ngay cả Triệu Nhứ cũng không thể bào chữa.

“Mau dẫn người về…” Triệu Nhứ nghiêm giọng phân phó tùy tùng.

Nàng ấy còn chưa nói xong, Mộc Thanh Sương thì thào đáp: “Về… về nhà… Người kia… đang… đuổi theo.”

Nàng cố ý diễn trò, nhưng thực sự rất đau, đau tới mức không nói nên lời.

Mộc Thanh Sương sợ nước, tối qua không dám ngâm mình giữa sông. Nước mù tạc bắt đầu phát tác, nàng đau đớn hơn ai hết, toàn thân sưng tấy, trông vô cùng thê thảm.

Quan chủ sự và Ấn Tòng Khà phừng phừng lửa giận, chẳng qua ngại thân phận Triệu Nhứ nên không dám phát tác, chỉ đành âm thầm nắm chặt quyền.

“Về nhà.” Ấn Tòng Kha đỡ Mộc Thanh Sương dậy, để nàng tựa vào lòng bà, “Các phu tử hộ tống các con, ai tới chúng ta cũng không sợ!”

Quan chủ sự sai người chuẩn bị xe ngựa, sắp xếp đường đi thuận tiện cho các học sinh. Giáo đầu Võ đường cưỡi ngựa theo sau.

Mộc Thanh Sương và Kính Tuệ Nghi đều ở Tuần Hóa, được xếp chung một xe ngựa. Hạ Chinh đi lên chăm sóc.

Triệu Nhứ cắn răng hành lễ với các học sinh, “Do Triệu Nhứ sơ sẩy, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho các vị.”

Dứt lời, nàng ấy phân phó tùy tùng, “Lập tức dẫn một đội nhân mã vào núi thẩm tra Triệu Mân và năm gã quan quân làm xằng làm bậy, chém chết năm người đó ngay tại chỗ! Về phần Triệu Mân, đưa nó tới trước mặt ta! Đích thân ta phạt nó trăm quân côn!”

Người hầu của Triệu Nhứ cúi đầu, nơm nớp đáp: “Chỉ sợ Vương phi…”

Triệu Nhứ giận không thể át: “Đánh xong rồi nói!”

Bên trong xe, Mộc Thanh Sương nhăn mày nhíu mặt mơ màng nghe Triệu Nhứ nói vậy, cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

Đích thân Triệu Nhứ động thủ, còn phạt trăm quân côn, chỉ e Triệu Mân bị đánh tới tàn phế. Đúng là tin tức cả nhà cùng vui.

“Còn cười?” Hạ Chinh ngồi trên ghế, vừa đau lòng vừa tức giận nắm tay Mộc Thanh Sương, “Nhắm mắt lại!”

Mộc Thanh Sương nghe lời nhắm mắt, ngoan ngoãn dán vào chân hắn, thì thầm giống hệt mèo con: “Chinh ca, muội đau.”

Hạ Chinh cố nén đau lòng không đáp, dịu dàng đỡ đầu nàng lên đùi mình, cẩn thận lấy bình thuốc trong hà bao ra.

Kính Tuệ Nghi nằm ở giường bên gian nan giơ tay, bịt kín lỗ tai.

Tiểu bá vương Mộc Thanh Sương nũng nịu xin tha… Nàng ấy không nghe nổi, quá đáng sợ.

“Cầu các vị… mau… mau thành thân.”

___________

Lời tác giả:

Sắp tới màn chia tay cả nhà trông ngóng rùi nè  (#^. ^#)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!