Editor: Minh An

Beta: Cún

Buổi tối cửa hàng bán quan tài giao quan tài trẻ em đã được làm tốt tới. Quan tài trẻ em có khắc hình nhân vật hoạt hình ở trên thay thế cái giường em bé trong phòng.

Từ khi về nhà An Tử Mặc luôn rầu rĩ không vui, không quá hứng thú với giường mới của mình.

Cậu trực tiếp đi vào phòng tắm, khóa chặt cửa từ bên trong.

An Tử Mặc bài xích việc An Tưởng tắm rửa cho cậu nên từ khi trở về đến bây giờ cậu vẫn luôn tự mình tắm. Tuy làm như vậy có thể giảm bớt việc cho An Tưởng nhưng lại làm cô luôn cảm thấy lo lắng, sợ con mình trong lúc tắm rửa không cẩn thận phát sinh tình huống gì ngoài ý muốn. Vì vậy chỉ cần cậu đi vào tắm rửa thì An Tưởng sẽ chờ ở bên ngoài cho đến khi cậu bình an không có việc gì đi ra.

“Mặc Mặc.” An Tưởng ngồi xổm ở cửa phòng tắm, gọi từ bên ngoài, “Nếu con không muốn đi nhà trẻ thì chúng ta có thể không đi. Nếu con muốn đi thì mẹ cũng không ngăn cản con, thuận theo ý muốn của con.”

An Tử Mặc không trả lời.

Cậu dùng tay nhỏ hứng nước rửa sạch mặt một lần nữa.

Bùi Ngôn xuống tay tàn nhẫn, véo trên mặt cùng da đầu cậu không ít vết. Nhưng An Tử Mặc không cảm nhận được đau đớn nên rửa lên như bình thường.

Tắm rửa xong, cậu lau khô thân thể, mặc quần áo vào rồi mở cửa đi ra.

Nghe được động tĩnh, An Tưởng lập tức quay đầu lại.

Vẻ mặt An Tử Mặc hung ác nham hiểm, trầm mặc liếc nhìn cô một cái rồi bước hai chân nhỏ đi về phòng, dẫm lên bậc thang nhỏ bò vào quan tài.

An Tưởng vội vàng xách theo hòm thuốc đi vào.

“Mặc Mặc, để mẹ bôi thuốc cho con.”

An Tử Mặc xoay người đưa lưng về phía cô.

Cô co quắp đứng sau một lúc lâu rồi lấy nước thuốc ra, dùng bông thấm nước thuốc rồi bôi lên miệng vết thương trên mặt cậu bé.

Cậu không phản kháng, toàn bộ quá trình đều nắm chặt hai mắt.

[Phải xin lỗi thằng bé như thế nào mới được đây nhỉ?]

[Mà kể cả có xin lỗi nó cũng sẽ không tha thứ cho mình.]

[Kỳ thật mình cũng không cố ý vứt bỏ thằng bé.]

[Mình là một bà mẹ hư.]

Lông mi An Tử Mặc rung động, mở mắt ra.

An Tưởng đang suy nghĩ miên man, viết mấy chữ “tâm thần không yên” trên mặt.

Cô đóng hộp thuốc lại, cắn cắn môi, vô cùng cẩn thận hỏi: “Mặc Mặc ngủ một mình có sợ không? Có cần mẹ ngủ cùng con không?”

Cậu bé dời tầm mắt.

“Con không nói lời nào thì coi như là đồng ý rồi nhé!” An Tưởng bỏ dép ra, mặt dày bò vào quan tài.

An Tử Mặc nheo mắt như gặp phải địch lớn: “A! Bà đi ra ngoài!” Nói rồi cậu hung hăng đạp một chân vào bụng của An Tưởng, “Không cần bà ngủ cùng tôi! Bà mau đi ra!!”

Chân của thằng bé thật cứng, đá vào người rất đau.

Cô nhíu mày rên lên nhưng vẫn chưa hết hy vọng, ỷ vào thân thể mình lớn hơn mà mạnh mẽ kéo An Tử Mặc đến bên người, ôm chặt cậu bé trong ngực mình.

“Bà buông ra!”

“Chán ghét, mau tránh ra!!”

An Tử Mặc sống chết không chịu, nhưng mặc kệ cậu bé đang không ngừng giãy giụa, An Tưởng cũng chết không chịu buông tay.

Cậu không còn sức lực, đành nhận mệnh, một mình hậm hực.

[Bụng đau quá, ô ô. Con trai thật khỏe nha!]

An Tưởng xoa xoa bụng nhỏ, âm thầm rơi lệ trong lòng.

“Mẹ…… Mẹ chỉ là muốn nói chuyện cùng con một chút.”

“Tôi không muốn nói chuyện với bà.” An Tử Mặc lãnh khốc vô tình, “Bà thật phiền.”

“Nhưng nhà chúng ta chỉ có hai người, mẹ cũng không có bạn bè, ngoại trừ con thì mẹ cũng chẳng có ai để nói chuyện cùng.” An Tưởng có chút ủy khuất. Từ nhỏ đến lớn cô chưa có ai làm bạn cùng mình. Khi cô mười lăm tuổi có một cô gái muốn làm bạn với cô, trong lòng cô vô cùng vui mừng, kết quả nhận ra đó là một trò chơi của bọn họ.

Người trên thế giới này sao lại xấu xa như vậy?

Thằng bé khẳng định cũng từng bị trêu đùa như vậy nên mới không muốn chơi cùng bạn nhỏ khác.

Hai mẹ con nằm sát cạnh nhau, An Tử Mặc nghe được tiếng lòng của cô, đột nhiên thôi không phản kháng nữa.

Hình như cũng từng có người muốn chơi cùng cậu, cậu cùng từng thật lòng chơi với người ấy, kết quả…… đối phương chỉ coi cậu là công cụ làm bài tập. Cuối cùng sau khi mẹ cậu biết đánh cậu còn không nói, đối phương còn đi khắp nơi kể lể.

Cậu trở thành trò cười.

“Bà định nói cái gì với tôi?” An Tử Mặc không tự chủ hạ giọng nói xuống, nhẹ nhàng hỏi cô.

“Mẹ muốn nói với con……” An Tưởng mím môi, lấy hết can đảm nói ra ba chữ, “Thật xin lỗi.”

Đồng tử An Tử Mặc chấn động, móng tay bấu sâu vào lòng bàn tay.

Cậu từng ôm kỳ vọng với mẹ của mình, chỉ cần bà ấy nói một câu xin lỗi thôi thì cậu sẽ tha thứ cho bà ấy. Nhưng không có, cho đến khi cậu chết đi cũng chưa nhận được câu xin lỗi của bà ấy.

An Tử Mặc ôm mối hận rời đi khỏi thế giới này, đối với người mẹ trên danh nghĩa của mình không còn một chút tình cảm nào.

Sau một lát ngắn ngủi kinh ngạc, nội tâm An Tử Mặc lại trở nên sâu không thấy đáy.

“Bà có ý gì?”

“Mẹ sinh con xong rồi ném con ở trong thôn, khẳng định con sẽ không yêu quý mẹ.”

An Tưởng cũng từng trải nghiệm qua sự cô đơn thống khổ đó, lại vì bản thân mà làm con mình cũng phải trải qua những điều đen tối ấy.

“Nhưng Mặc Mặc à, cuộc đời của con vừa mới bắt đầu, mặc kệ quá khứ đã qua đau khổ như thế nào, tương lai sẽ tốt đẹp hơn. Thế giới lớn như vậy, một ngày nào đó con sẽ tìm được một người thật tình đối xử với con. Cho nên Mặc Mặc à, con có thể thử bước lên phía trước một bước.”

An Tưởng không muốn con mình trở thành động vật máu lạnh, không muốn cậu bé cô độc một mình sống một đời ở đây.

Về sau nếu cô phải rời đi, cậu bé sẽ vô cùng đáng thương, sống cô đơn một mình.

Nghe được câu cuối cùng, An Tử Mặc đột nhiên trợn mắt.

Cậu dùng chăn quấn chặt bản thân, nội tâm cảm thấy buồn cười.

Người đàn bà ác độc này còn tự cho mình trở thành chúa cứu thế. Có lẽ bà ta còn muốn rời đi sớm sớm để bản thân thanh nhàn hơn ấy chứ.

An Tử Mặc không muốn tiếp tục nghe những lời trong lòng làm người buồn nôn kia nữa nên tắt âm lượng của thuật đọc tâm kia đi, cuộn tròn người rồi gắt gao nhắm chặt mắt lại.

***

Sáng sớm hôm sau.

An Tưởng kiểm tra miệng vết thương trên mặt của con trai. Trong cơ thể cậu bé có một nửa gen là quỷ hút máu, năng lực hồi phục tốt gấp ba lần người bình thường nên qua một đêm, miệng vết thương chỉ còn lại là một vệt đỏ không rõ ràng.

An Tưởng lại bôi thuốc cho nó một lần nữa, thu dọn xong đồ đạc liền thuê taxi đến tiệm trà sữa.

An Tử Mặc ngồi trên xe không nhịn được ngáp một cái. Mấy ngày nay cạu chạy tới chạy lui với An Tưởng cũng rất mệt.

Nhìn vẻ mặt buồn ngủ của con trai, An Tưởng tự hỏi có nên bán nhà ở đây không rồi mua một căn nhà cũ gần tiệm trà sữa.

Nhưng bán một nơi như vậy có lẽ cũng chẳng ai mua.

Hơn nữa tiệm trà sữa ở trong trung cư thuộc mảnh đất hoàng kim của thành phố. Nên dù cô có bán được phòng đi chăng nữa thì có lẽ cũng không mua nổi một phòng WC ở bên kia.

Nếu nhà cô đang ở phá bỏ và di dời thì tốt rồi.

Suốt một đường An Tưởng ngồi mơ mộng hão huyền.

Sau khi đến cửa tiệm cô bắt đầu quét dọn vệ sinh. Sợ An Tử Mặc nhàm chán cô liền tìm một bộ phim hoạt hình trên TV mở cho nó xem.

“Mặc Mặc, mẹ chuẩn bị ngồi làm nước trái cây, nếu nghe được tiếng chuông cửa con nhớ gọi mẹ nhé!” An Tưởng biết thằng bé sẽ không trả lời, hỏi cũng không nói, nếu ngồi im coi như là đồng ý.

Nói xong câu đó, cô mặc tạp dề rồi mở tủ lạnh ra.

Qua một đêm, nguyên liệu trong tủ lạnh đều đã được thay mới, còn được bổ sung thêm không ít đồ mới. Tủ lạnh mà thiếu đồ thì sẽ tự động bổ sung nên không cần lo lắng tình huống thiếu nguyên liệu.

Hôm qua cô đã chế thành công nước trái cây “Vị khách đầu tiên” rồi, hôm nay cô phải làm trà Ô Long vị cụ!

Không đúng, là cụ vị trà Ô Long!

An Tưởng lấy trà Ô Long ra, tinh tế nhớ lại mùi hương trên người Bùi Dĩ Chu.

Có lẽ vì tính cách của loài người hay thay đổi nên máu của họ hỗn hợp hai, ba loại mùi hương, có thối có thơm, có ngọt có đắng. Nhưng trên người Bùi Dĩ Chu chỉ có một mùi hương.

Điều đó cho thấy anh ấy là một người buồn tẻ nhạt nhẽo lại không hiểu tình cảm.

Chỉ đơn thuần là một cốc trà Ô Long có lẽ sẽ khó bán……

An Tưởng tự pha rồi chậm rãi thưởng thức một ly. Hương vị thật thanh đạm, dư vị có thừa, rất ngon.

Hôm nay không có khách đến, An Tưởng tự hỏi có nên bán thêm cả cơm không, nhưng vội vàng không tốt, như vậy thì không thể chăm sóc con trai rồi.

Một ngày thanh tĩnh. Đang lúc cô chuẩn bị đóng cửa hàng về nhà thì có khách đến.

“Buổi chiều tốt lành nha chị!”

Ngoài cửa Bùi Thần mặc đồng phục đeo cặp sách cười vẫy tay chào An Tưởng.

An Tưởng không chút ngoài ý muốn, rốt cuộc khách đến đây trừ Bùi Thần ra thì cũng chẳng còn ai khác.

“Vào đây đi.”

Bùi Thần gật đầu, nghiêng người tránh ra nhường đường: “Nặc Nặc, Ngôn Ngôn, mau vào đi.”

Nặc Nặc?

Ngôn Ngôn?

An Tử Mặc ngồi trên sô pha đọt nhiên ngẩng đầu chạm mắt với Bùi Ngôn.

Hai người cùng sửng sốt. Giây tiếp theo, Bùi Ngôn hung dữ nhào qua ấn ngã An Tử Mặc trên sô pha, nhảy vào đánh nhau.

Bùi Thần ngốc luôn. Làm gì có người nào vừa gặp nhau chưa nói được câu gì đã bắt đầu đánh đâu?

“Nhãi ranh em làm cái gì đấy?!” Bùi Thần ném cặp sách xuống mặt đấy rồi tiến lên xách Bùi Ngôn như xách gà con.

Bùi Ngôn vẫn chưa chết tâm, tiếp tục giương nanh múa vuốt khiêu khích An Tử Mặc.

Cậu hận chết An Tử Mặc. Hôm qua trở về không hiểu sao cậu bị ăn mắng, còn bị phạt đứng góc tường nửa giờ, buổi tối cũng không có đồ ăn vặt để ăn!

Nghĩ tới nghĩ lui đều do An Tử Mặc sai!!!

“Mày tới đây!! Tao muốn làm một trận tử chiến cùng mày!!”

An Tử Mặc thở hồng hộc bò từ sô pha ngồi dậy, cúi đầu sửa sang lại vết nhăn trên quần áo, mặt vô cảm nhìn Bùi Ngôn mặt mày dữ tợn, nhẹ nhàng hừ một cái, nói nhỏ hai chữ: “Ấu trĩ.”

Bùi Ngôn tức giận: “Mày nói cái gì?! Mày lặp lại lần nữa!”

An Tử Mặc: “Ngu xuẩn.”

(Minh An: Không biết khi Bùi Ngôn biết An Tử Mặc là ông mình sẽ phản ứng ra sao nhỉ:v)

Cậu mặc kệ thằng thiểu năng này, lười biếng dựa vào sô pha tiếp tục xem phim hoạt hình.

Bùi Ngôn rất mau khóc lớn, vành mắt đỏ hồng, đôi môi run run nửa ngày không nói chuyện.

An Tưởng đau đầu.

Sao mình lại ngốc như vậy chứ? Rõ ràng Bùi Thần có nói qua em ấy có hai đứa em trai em gái đang đi học ở nhà trẻ, chúng nó đều họ Bùi.

Nói cách khác…… Vị Bùi tổng kia cũng là cụ của Bùi Thần.

Nghĩ đến khuôn mặt đẹp mắt của người đàn ông đó, An Tưởng lại càng thêm khó hiểu.

Thế hệ trước của nhà anh ấy sinh nhiều thật. Thế nên bối phận của anh ấy mới lớn như vậy.

“Bùi Thần cậu mang hai em cậu vào đi, tôi đi làm nước trái cây cho mọi người.” Nói rồi cô đi vào quầy bar.

“Em không uống nước trái cây ở chỗ này! Anh ơi chúng ta đổi nơi khác đi! Em không muốn nhìn thấy thằng quỷ xấu xa kia nữa!”

Bùi Ngôn ghé vào vai Bùi Thần ầm ĩ, ồn ào một hai nói nó muốn đi.

Bùi Thần xấu hổ đến nỗi khuôn mặt tuấn tú của cậu đỏ hồng.

Cậu vốn định mang hai nhóc lại đây uống nước trái cây, thuận tiện chờ cụ tan tầm. Ai nghĩ được thằng nhóc nhà mình lại xông vào đánh con của An Tưởng.

Mẹ nó!

Cho nên An Tử Mặc chính là người hôm qua đánh lộn với Bùi Ngôn?

Ngày hôm qua Bùi Ngôn oán giận với cậu suốt dọc đường đi. Bùi Thần vốn dĩ không để trong lòng, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất hợp lý!

A a a a! Tội lớn rồi!

Bùi Thần càng nghĩ càng tức, hung hăng véo một cái trên mông em mình.

“Sao anh véo em?” Cậu dừng lại kêu to, ủy khuất che mông lại lên án anh trai.

Bùi Thần hạ giọng, cúi đầu hung tợn cảnh cáo: “Em mà không mau câm miệng anh đánh chết em.”

“……”

Nháy mắt an tĩnh.

Bùi Thần ném thằng em mình xuống, không để ý tới hai đứa nó nữa, gãi gãi gáy đứng trước quầy bar.

An Tưởng ở bên trong chuyên tâm ép nước trái cây, không bị trò khôi hài nho nhỏ này ảnh hưởng.

Nhìn khuôn mặt điềm tĩnh kia, Bùi Thần càng không biết phải làm sao.

“Chị An Tưởng, có phải hôm qua em trai em nó đánh nhau với Tử Mặc?”

Cậu có chút sợ hãi.

Quỷ hút máu lớn lên khác hẳn người bình thường. Em trai cậu mà phát điên cậu cũng không cản được, càng không nói An Tử Mặc chỉ là một đứa trẻ nhân loại bình thường.

“Không có việc gì. Thật ra Mặc Mặc nó còn đánh gãy một chiếc răng của em trai cậu.” An Tưởng quan tâm dò hỏi, “Sau khi trở về nó có làm sao không? Nếu có làm sao thì nhất định phải nói cho chị nhé!”

Gãy răng?

Bùi Thần sửng sốt, không khỏi quay đầu lại nhìn Bùi Ngôn: “Không phải em tự ngã gãy răng hả?”

“……” Lời nói dối của Bùi Ngôn cứ như vậy mà bị vạch trần. Cậu nhóc tức khắc không còn mặt mũi gặp người, ôm đầu chui xuống dưới bàn, nửa ngày cũng không chịu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!