Editor: Minh An
Từ Giang thành đến thôn Thủy Liên đi ít nhất phải hết gần nửa ngày, giữa đường còn phải đi qua một đoạn đường núi lầy lội, đường xá xa xôi lại còn xóc nảy.
Trong thôn có nhiều lão nhân tụm năm tụm ba tụ tập nói chuyện phiếm đánh bài dưới gốc cây.

Thường thường chỉ chỉ trỏ trỏ trên con đường An Tưởng đi qua, không che giấu chút tìm tòi, đánh giá trong mắt.
Nàng không quá quen bị nhìn chăm chú trần trụi như vậy, cúi thấp cổ, dưới chân bước nhanh hơn một chút.
Sân nhà ông ngoại gần ngay trước mắt, trước cửa treo cờ tang, mấy đứa trẻ đang tò mò đứng vây quanh ngoài cửa, nhón mũi chân nhòm vào.
Con trai nàng đang ở trong ngôi nhà đó.
Cái ý niệm này vừa hiện ra, đột nhiên An Tưởng lùi bước.
Ba năm nay nàng chưa phải chưa từng tới thăm, nhưng mỗi lần đều đứng trông từ xa, chưa từng nói chuyện, gần gũi cùng con nàng.
Đối với An Tử Mặc mà nói thì nàng là một người mẹ xa lạ, đối với An Tưởng thì đứa trẻ trong viện cũng là đứa con mà nàng không chút hiểu biết gì về nó.

Bọn họ chỉ là quan hệ mẹ con trên danh nghĩa, hoàn toàn xa lạ.
Trong lúc nàng hoảng thần, thanh âm hệ thống vang lên trong đầu nàng.
[Ký chủ, trước khi cô đi vào tìm con trai thì có một số việc tôi muốn nói với cô.]
Ngữ điệu của hệ thống khẩn trương hơn vài phần so với bình thường.
"Cậu, cậu nói đi." An Tưởng không có tâm trạng nghe hệ thống nói chuyện, nhìn ngó xung quanh, không thấy thân ảnh nho nhỏ kia liền thất vọng, tìm một gốc cây hòe già lén lút ngồi xổm xuống.

Hệ thống: [Nói ra cô không cần quá kinh ngạc, thật ra con cô không phải là con cô.]
"...?"
An Tưởng ngốc một lúc lâu: "Gì?"
Hệ thống nghiêm trang: [Chính là...!Buổi tối hôm đó có một người khác.]
Trong lòng An Tưởng lộp bộp, cẩn thận suy nghĩ xem những người khác phái nàng gặp từ khi xuyên đến đây.
Trừ bỏ tiểu ca bán đồ ăn cùng người trông cửa của tiểu khu ra thì nàng thề nàng chưa cùng một tiểu tử trẻ tuổi nào gặp gỡ.


Đừng nói một tiểu tử trẻ tuổi, ngay cả một tiểu cô nương trẻ tuổi cũng chưa từng gặp qua.
An Tưởng luống cuống, biểu tình vội vàng: "Cậu cậu cậu đừng nói bậy, trừ người kia ra thì tôi chưa từng ngủ cùng người khác!!"
Nàng là quỷ hút máu ngoan ngoãn nhất thiên hạ, nếu không vì thức tỉnh năng lực của huyết tộc, nàng mới không tùy tiện đồng ý nhiệm vụ với vấn như vậy.
Hệ thống nói lời này quả thật là vũ nhục quỷ cách của nàng!
An Tưởng không thể nhịn được nữa, gấp gáp: "Cậu...!Cậu mau thu hồi lời nói, tôi muốn ngay lập tức gặp con tôi, để nó nghe được không tốt đâu."
[Cô đừng vội, ý tôi là...] Sóng điện của hệ thống bất ổn, [Tôi bị bug*.]
*bug: lỗi phần mềm
Nói xong nó lâm vào trầm mặc.
"...!Gì???" An Tưởng càng thêm mờ mịt.
Bug là sao? Đồ vật công nghệ cao như vậy mà có thể bug à?
Hệ thống: [Một lần cô trộm tới xem An Tử Mặc, tôi liền phát hiện huyết thống của đứa trẻ này có chút không thích hợp.

Cho nên tôi tra xét lại, phát hiện trình tự bị lỗi, làm cô ngủ sai người.]
Năng lực tư duy của An Tưởng vốn dĩ chậm hơn nửa nhịp so với người bình thường, từ ngữ phức tạp lại trúc trắc như vậy suýt nữa làm đại não nàng hỏng.
Nàng thử lý giải lời nói của hệ thống, kết quả vẫn là một mảnh mơ hồ.
"Đầu óc tôi ngu ngốc, cậu có thể đổi cách nói khác để tôi nghe hiểu.] An Tưởng không hiểu nhưng có thể cảm giác được sự tình không ổn, hốc mắt tức khắc cay cay, muốn khóc.
Hệ thống nhẫn nại giải thích: [Đơn giản mà nói là cô ngủ sai người, mang sai thai, nhiệm vụ thất bại nên tôi phải đi.]
Hệ thống trộm tìm đọc qua, hiện tại linh hồn An Tử Mặc có khả năng rất lớn là con trai của nguyên chủ ở thế giới song song.
Trong vũ trụ có vô số thế giới song song, mỗi thế giới lại tồn tại những người giống nhau, lại có tính cách hoàn toàn khác biệt, số phận khác nhau.
An Tử Mặc ở thế giới song song thì cha ruột gặp nạn, mẹ đẻ hung ác.
Mỗi ngày hắn phải sống dưới sự ngược đãi của mẹ ruột, mỗi giây mỗi phút đều phải sống trong bạo lực cùng áp bách.
Thiếu tình yêu trong cuộc sống làm hắn mắc chứng thiếu hụt tình cảm nghiêm trọng, không thể cảm nhận vui sướng, cũng không thể cảm nhận bi thương, đến năm mười bốn tuổi thì rơi xuống từ lầu cao, kết thúc cuộc đời thê thảm lại ngắn ngủi.
Lỗi bug làm hai thế giới song song giao nhau, cũng dẫn tới cốt truyện ban đầu toàn diện sụp đổ.
Ván đã đóng thuyền, tất nhiên hệ thống không cần thiết phải ở lại.
An Tưởng trừng lớn đôi mắt, "Cậu đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ?"
Hệ thống: [Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm về số phận về sau của nam chính, nhưng tất nhiên cơ thể này của cô sẽ chết đi, một năm sau cô vẫn sẽ qua đời và trở về thân thể vốn có của mình.

Yên tâm, sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với cô.]
Trọng điểm không phải cái này!!!
An Tưởng mặt không chút máu.
Lúc trước linh hồn thoát ly, không hiểu vì sao bị hệ thống triệu hoán.

Nàng vì năng lực của huyết tộc mới cam nguyện ký hiệp ước thay thế người khác hoàn thành cuộc đời.
Nếu hệ thống rời đi cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch thức tỉnh của nàng bị ngâm nước nóng?!
An Tưởng sốt ruột đến phát khóc, [Cậu không phải đến từ vị diện không gian sao, vì sao sai lầm này cũng có thể mắc phải.

Tôi không đồng ý cho cậu đi!]
Hệ thống nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không chút hối cải: [Nói đúng ra tôi đến từ một vị diện toàn số liệu, chỉ cần là số hiệu là sẽ sinh ra bug, hiện tượng thường gặp.]
Bình thường? Cái này là hiện tượng bình thường?
An Tưởng cứng họng, bỗng nhiên không biết phản bác như thế nào, cơn giận từ dưới bụng từ từ bùng phát.
Nàng lau nước mắt mình không biết trào ra từ bao giờ, lần đầu tiên click mở giao diện của hệ thống sau ba năm.

Màu lam nhạt của giao diện hiện lên trước mắt, nàng nhanh chóng lướt xuống phía dưới tìm kiếm, rốt cuộc thấy nút báo cáo ở cuối.

Truyện Quan Trường
Hệ thống: [???]
Hệ thống: [Ký, ký chủ cô đừng xúc động nha!! Có chuyện gì bình tĩnh nói.]
"Nói cái rắm! Tôi mới không cần nói cùng cậu.]
Đây là lần đầu tiên nàng mắng chửi người, ngẩn ra chút rồi lặp lại câu mắng: "Nói cái rắm!"
A, chính là cảm giác này!
An Tưởng không chút do dự, không chút lưu tình nào nhấn nút báo cáo.
[Hãy đưa ra lý do báo cáo (có thể chọn nhiều):

A.

Ngôn ngữ nhục mạ, công kích tinh thần ký chủ;
B.

Trình tự bug cản trở ký chủ làm nhiệm vụ;
C.

Quấy rối tình dục, muốn yêu đương với ký chủ;
D.

Khác.]
An Tưởng không nói hai lời trực tiếp chọn B và D.
[Đang đánh giá, vui lòng chờ trong giây lát.]
[Kiểm tra thành công.

Báo cáo là thật, hệ thống bị bug đã bị thu về khẩn cấp.]
[Đối với sự cố này chúng tôi vô cùng xin lỗi ký chủ, vì vậy chúng tôi quyết định bồi thường:
1: Chữa trị thân thể tàn khuyết của ký chủ;
2: Chữa trị bệnh dị ứng với máu và không thể hút máu của huyết tộc;
Thêm vào đó chúng tôi tặng thêm cho cô khứu giác nhạy bén hơn so với người bình thường, giúp cô dễ dàng tìm được máu nhân loại có chất lượng cao; tặng cô một cửa tiệm trà sữa mà cô luôn mong ước, mỗi tháng chúng tôi sẽ mua nguyên liệu cho cô, tiền thu được từ việc kinh doanh trà sữa tất cả sẽ đều là của cô.]
An Tưởng từng nói qua mình muốn mở tiệm trà sữa hoặc vẽ truyện tranh để tự nuôi sống bản thân, nhưng vì mở cửa hàng cần nhiều tiền hơn so với số tiền tiết kiệm nàng đang có nên nàng đành vẽ truyện tranh trên mạng, mỗi tháng kiếm thêm được hai ba ngàn, cùng với tiền thuê nhà mỗi tháng cũng được tám chín ngàn.
Thế nhưng hiện tại nàng lại có thêm một cửa hàng?
Còn có loại chuyện tốt này?!!
[Việc bồi thường sẽ được thực hiện khi linh hồn cô trở về thân thể của mình, còn quà tặng kèm có thể sử dụng bây giờ hoặc về sau sử dụng.]
Sử dụng bây giờ sử dụng bây giờ!
Nàng muốn nhanh chóng mở cửa hàng để kiếm thêm di sản, chờ khi nàng chết đi sẽ để lại cho con trai nàng!
Việc đến nước này hệ thống cũng không tiếp tục quản nàng, cốt truyện của tiểu thuyết tan vỡ dẫn đến không thể đoán trước được tương lai của con trai nàng.

Mặc kệ con trai nàng đến từ thời không nào cũng đều là đứa trẻ chui ra từ bụng nàng.
Nàng đã nghĩ kĩ rồi, trước đó vì hoàn thành nhiệm vụ đã để nó ở chỗ này ba năm, hiện tại nàng không còn bị ràng buộc với nhiệm vụ nên nàng muốn chăm sóc con trai thật tốt.
Nàng chưa từng được cha mẹ yêu thương, hiện tại nàng có thể cho con nàng tình yêu đó.
Kể cả...!Nàng căn bản sẽ không làm một người mẹ đúng nghĩa.
An Tưởng tiếp nhận bồi thường, hệ thống hoàn toàn thoát ly từ bên trong ý thức của nàng.
Bất giác, nàng đã đứng dưới bóng cây hồi lâu.
Ánh nắng hướng từ phía tây từ từ chiếu xuống, phủ kín không gian.

Sông núi đều nhuộm thành màu đỏ đậm.

Thôn dân kéo nhau về nhà.

Chớp mắt toàn bộ con đường chỉ còn một mình An Tưởng.
Nàng trời sinh là một người dễ thỏa mãn, mất mát một lúc ngắn ngủi rồi nhanh chóng tiếp thu hiện thực trước mắt.

Tuy rằng có chút đáng tiếc vì không được thức tỉnh năng lực, nhưng có thể mở miệng nói chuyện, không dị ứng với máu cũng thật không tồi, có tiệm trà sữa thì khi trở lại thân thể của mình, kể cả nàng thoát ly gia tộc cũng có thể tiếp tục mở cửa hàng kiếm tiền.
Cẩn thận ngẫm lại cuộc sống vẫn vô cùng tốt đẹp!
An Tưởng yên lặng cổ vũ cho chính mình rồi xách hành lý tiến vào trong nhà.
Thôn Thủy Liên vẫn còn thực hiện thổ táng, một quan tài màu nâu đen được đặt trong nhà cùng với dàn tế, di ảnh và đồ thờ cúng.
Hai người họ hàng xa mặc áo tang thắp hương, nhất thời chưa phát hiện An Tưởng, châu đầu ghé tai vào nhau, đè thấp tiếng nói.

Nhưng từng câu từng chữ cũng không lọt khỏi tai An Tưởng.

"Bà nhìn đứa trẻ kia, ông nó chết mà không rơi nổi một giọt nước mắt."
"Nghe nói là một đứa ngu ngốc, không biết cháu gái ông ấy làm bậy ở đâu sinh ra thứ này."
"Già như vậy rồi còn phải nuôi hộ đứa trẻ, nếu là tôi đánh chết cũng không chấp nhận."
"Cháu gái ông ấy ở thành phố có vài căn phòng, đưa cho ông ấy nhiều tiền nên..."
Hai người ném đồ vật trên tay xuống, khoác tay nhau cười hì hì trở về phòng.
Từ nhỏ An Tưởng đã nghe qua vô số câu nói độc ác, mấy lời nói của hai người kia cũng không tạo thành bất cứ đả kích gì với nàng.
Nàng chỉ sợ An Tử Mặc nghe được.

Một đứa trẻ ba bốn tuổi cực kỳ mẫn cảm, chỉ một đả kích cực nhỏ cũng có thể tạo thành tâm lý cho chúng.
An Tưởng nhón mũi chân nhòm cửa sổ nhìn xung quanh, nhà chính đầy người, An Tử Mặc thích an tĩnh ở một mình nên không cần nghĩ cũng biết nó không ở bên trong.
Có lẽ nó ra chơi vườn hoa hướng dương? Hay là một góc nào đó trên núi?
Nàng đang định xoay người đi ra ngoài tìm thì bỗng nhiên cảm nhận tầm mắt u ám từ phía sườn truyền tới.
An Tưởng dừng bước, theo tầm mắt nhìn lại.
Một đứa trẻ cuộn tròn trong góc tường, cỏ dại sinh trưởng lộn xộn gần như che đậy toàn thân nó.
Nó tựa như một con vật nhỏ lạc đường giấu mình bên trong.

Đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Hai mắt lạnh băng, đờ đẫn lại tràn ngập hàn ý và thô bạo.
Đôi mắt ấy không giống đôi mắt một đứa trẻ bốn tuổi nên có, bởi nó bị lấp đầy bởi ác ý và thù hận.
Đối mặt với hai con mắt đó, An Tưởng tức khắc sửng sốt.
Đồng thời có một mùi hương không thể miêu tả theo gió chui vào trong mũi An Tưởng.
Đây là mùi máu mà đã lâu nàng chưa được ngửi.
Suy nghĩ của nàng trong nháy mắt bị mùi hương đó đảo loạn.

Từ nhỏ nàng dị ứng với máu, chưa được trải nghiệm qua sự mỹ diệu của việc hút máu.

Không ngoài ý muốn, An Tưởng lập tức trầm luân.
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn An Tử Mặc đang ngồi xổm ở góc tường.

Không khống chế được bước chân mà chậm rãi đến gần.
Hơi thở gần.
Mùi hương càng đậm.
Tiếng hít nước miếng.
An Tưởng không tự chủ mà nuốt nước miếng với đứa con mới gặp của mình.
Ngay sau đó, An Tử Mặc có siêu năng lực đọc tâm nghe được tiếng lòng hiện tại quả An Tưởng ——
[Con trai thơm quá.]
[Thật muốn ăn.]
- ---------
Chương mới, chương mới nha các nàng!!
Cảm ơn các nàng đã ủng hộ!!
Tiếp tục ủng hộ chúng mình bằng việc đọc truyện trên wordpress: montymonsterschool.wordpress.com/ và wattpad: https://www.wattpad.com/user/montymonsterschool nha!!
Chúc các nàng một ngày vui vẻ!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!