“Không phải, ngươi muốn bao nhiêu?” Tô Vân Thanh đè sự thất vọng trong lòng xuống, lạnh như băng nhìn Phượng Khương Trần.

Tô công tử đang rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

“Tùy tiện đưa ta một ngàn lượng bạc đi, ta không quan trọng”

Phượng Khương Trần rất rộng rãi nói, sự khinh bỉ và tức giận trong mắt Tô Vân Thanh, dĩ nhiên nàng nhìn thấy được.

Nhưng như vậy thì sao?

Ở một góc không ai nhìn thấy được, khóe miệng Phượng Khương Trần hơi giương lên.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ sẽ ép dạ cầu toàn để qua lại thân thiết với những thứ quý công tử như thế này.

Tô Vân Thanh không phải nói nàng không có trinh tiết, không sạch sẽ sao, nói nàng dơ bẩn không chịu nổi hay sao, nàng liền ngoan ngoãn lui sang một bên không phải rất tốt hay sao?

“Lấy một ngàn lượng vàng cho nàng” Tô Vân Thanh vẫy tay về phía đầy tớ sau lưng.

Dứt lời, xoay người rời đi không lưu luyến.

Trong mắt Tô Vân Thanh, Phượng Khương Trần chính là một nữ tử không biết xấu hổ.

Tô Vân Thanh hẳn không để ý người ngoài nói bóng nói gió, tự hạ thấp mình đến thăm hỏi Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần không cảm ơn thì cũng thôi đi, lại còn bày ra cái loại tư thái này.

Nữ nhân đáng ghét!

Đòi tiền đúng không, một ngàn lượng vàng đập chết ngươi.

Để cho ngươi biết, ngươi đã bỏ lỡ một cơ hội như thế nào!

Bám vào Tô Vân Thanh ta thì cũng không phải chỉ có một ngàn lượng vàng đâu.

“Ngươi đã làm cho hắn tức giận” Chu Hằng chỉ vào bóng lưng đã xa của Tô Vân Thanh, nhìn Phượng Khương Trần một cách khó hiểu.

Ở hoàng thành hắn nghe được không ít chuyện liên quan đến Phượng Khương Trần.

Nữ tử như thế, không phải là nên túm lấy nam nhân Tô Vân Thanh này, nhân cơ hội trở mình sao, nhưng tại sao lại như vậy?

Phượng Khương Trần quơ quơ ngân phiếu trong tay, trên mặt không quan tâm nói: “Không sao cả, ta không có ý định giao thiệp với hắn”

Nàng chẳng qua chỉ là một thầy thuốc, chữa bệnh cứu người để lấy tiền, đây là điều hiển nhiên, chỉ là quan hệ được mất mà thôi.

Tô Vân Thanh rõ ràng là một chủ nhân hào phóng.

Phượng Khương Trần đánh giá Phượng phủ cũ nát này, gật đầu một cách mạnh mẽ: “Chu Hằng, điều dưỡng thân thể cho tốt, ta sẽ lập tức giúp ngươi xóa bỏ cái ký hiệu của tiện dân kia”

Hiện giờ nàng có tiền rồi, phải sửa sang thật tốt Phượng phủ một phen mới được, Chu Hằng là một lựa chọn tốt…

Phải tận dụng hết cỡ! Phượng Khương Trần nàng không nuôi dưỡng người nhàn rỗi.

“Có thật không? Quá tốt rồi, cảm ơn Phượng tiểu thư, cảm ơn Phượng tiểu thư, đại ân đại đức của Phượng tiểu thư, Chu Hằng nhất định sẽ tận lực báo đáp”

“Không cần tận lực báo đáp, thu dọn một chút đồ trên bàn Phượng Khương Trần cười thật ngọt ngào, chậm rãi đi vào bên trong phòng.

Có tiền, cũng có cả người hầu, cuộc sống của nàng hẳn là không tệ đâu…

Sau khi Tô Vân Thanh trở về Tô phủ thì cứ luôn buồn bực không vui, trong đầu vẫn cứ nghĩ đến gương mặt của Phượng Khương Trần tuy rằng không quá xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta không thể nào quên mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!