Vương gia hiện tại thu không đủ chi. Vương Minh Viễn chỉ có thể để đám hậu bối trẻ tuổi ra ngoài làm việc sớm hai năm, tăng thu giảm chi.

Quyết định này bị bộ phận trưởng lão phản đối, các trưởng lão cho rằng người trẻ là tương lai của gia tộc. Hẳn là nên cho bọn họ tu luyện đến năm mười tám tuổi. Tộc lão nguyện ý đem bổng lộc hàng tháng của mình ra, trợ cấp cho những người trẻ tuổi.

Vương Minh Viễn cho rằng đây không phải là biện pháp giải quyết khốn cảnh của gia tộc. Vì thuyết phục các tộc lão, hắn mời Vương Diêu Tông ra, mở tộc hội.

Vương Minh Viễn thân là gia chủ, nên làm gương tốt, phái con mình ra ngoài, đến huyện Bình An đảm nhiệm thiên sư, kì hạn bốn năm.

Huyện Bình An là một trong ba huyện thành dưới sự che chở của Vương gia, cũng là huyện thành có điều kiện tệ nhất. Có Vương Minh Viễn làm gương, còn có Vương Diệu Tông đồng ý, âm thanh phản đối cũng liền tiêu mất.

Bởi vì việc này, Liễu Thanh Nhi không khỏi thầm oán trách Vương Minh Viễn. Nói Vương Minh Viễn trong lòng chỉ có người Vương gia, nào có quản đến vợ con.

Năm mười sáu tuổi, Vương Trường Sinh ở dưới ánh mắt lưu luyến của mẫu thân, mang theo năm cân linh cao mà mẫu thân suốt đêm gấp gáp chế tạo, rời khỏi Thanh Liên sơn, đi đến huyện Bình An.

Huyện Bình An cằn cỗi, dân cư thưa thớt, vạn tộc nhân Vương gia cư trú ở đây, phân tán ở huyện thành và thôn trấn phụ cận.

Nhiệm vụ của Vương Trường Sinh chính là bảo hộ dân chúng của huyện Bình An không bị yêu ma quỷ quái xâm hại.

Tuy nói tộc nhân của Vương gia ở tại thế tục không có linh căn. Nhưng tổ tiên bọn họ vốn có linh căn, bởi vậy, những đời sau khả năng sẽ xuất hiện người mang linh căn.

Vì thế, ba huyện thành mà Vương gia khống chế đều phái người tu tiên đóng ở, định kì kiểm tra đo lường linh căn.

Mấy trăm năm qua, tộc nhân Vương gia ở thế tục xuất hiện hơn mười người mang linh căn, cha mẹ của Vương Diệu Tông chính là phàm nhân, bởi vì kiểm tra đo lường ra linh căn, lúc này mới đưa đến Thanh Liên sơn tu luyện, dưới sự bồi dưỡng của gia tộc, thành công lên đến Trúc Cơ.

Bởi vì có Vương Diệu Tông là một ví dụ sống. Vương gia rất coi trọng tộc nhân hiện đang sống ở thế tục. Đương nhiên, Vương gia cũng coi trọng những bách tính khác. Tuy rằng khả năng phàm nhân sinh ra hậu duệ là người có năng lực tu tiên rất nhỏ, nhưng Vương gia đối xử bình đẳng. Vương gia cứ cách một đoạn thời gian sẽ phái người đi phàm giới kiểm tra xem có đứa trẻ nào có linh căn, nhằm bồi đắp nhân tài mới.

Huyện lệnh Bình An do triều đính cắt cử, Vương gia sẽ không can thiệp Huyện lệnh xử lý chính vụ. Nếu có tà ma yêu quái làm loạn, Vương gia sẽ phái người tu tiên xử lý.

Những tộc nhân Vương gia không có linh căn, hoặc làm kinh doanh, hoặc làm chính trị, Vương gia sẽ không can thiệp, nhưng hậu nhân của họ nếu là người có linh căn, phải đưa đi Thanh Liên sơn.

Vương Trường Sinh đến huyện Bình An ba năm rồi, ngày thường sẽ ở tại đảo Liên Hoa, rất ít khi rời khỏi đảo Liên Hoa.

Đảo Liên Hoa cũng không có linh mạch, linh khí mỏng, ở đây tốc độ tu luyện rất chậm. Hắn đến huyện Bình An ba năm, chỉ là tấn thăng thêm một cảnh giới nhỏ. Tình huống này là hắn đã dùng thêm không ít linh cốc. Nếu không có linh cốc trợ giúp, Vương Trường Sinh e là năm năm cũng không nhất định có thể tiến vào luyện khí tầng năm.

Giá cả của linh đan rất đắt, Vương Trường Sinh trong túi eo hẹp, lựa chọn dùng linh cốc.

Hắn hiện tại là luyện khí trung kì, thích hợp dùng nhất giai trung phẩm linh cốc, giá của một cân trung phẩm linh cốc hai ba năm gần đây khoảng một hai khối linh thạch.

Ở huyện Bình An đảm nhiệm chức vụ thiên sư hầu như không có cơ hội lập công, mỗi tháng bổng lộc một khối linh thạch, mua được một cân linh cốc, dùng hết rất nhanh. Không có biện pháp, hắn đành ăn những thực vật không linh khí.

Ngoài Vương Trường Sinh, trên đảo còn có mười phàm nhân. Mười phàm nhân này là huyện Bình An bổn gia phái tới để chăm sóc chuyện ăn uống cho Vương Trường Sinh.

Vương Thu Sinh phụ trách đưa đồ ăn cùng thu thập bát đĩa. Dựa theo bối phận, hắn nên gọi Vương Trường Sinh một tiếng Cửu thúc công.

Vương Trường Sinh ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa xới một ít cơm tẻ, dẻo mềm ngon miệng. Đáng tiếc lại không có chút linh khí.

Dùng xong điểm tâm, Vương Trường Sinh ra khỏi Thanh Liên các, môi khẽ động. Dưới thân liền được bao quanh bởi một mảng sương mù màu trắng.

Sương mù màu trắng từ từ ngưng tụ, hóa thành một đám mây dài tầm một trượng, lẳng lặng lơ lửng ở đó, lại vững chắc tựa đất bằng.

Thuật Đằng vân giá vũ, là pháp thuật phi hành sơ cấp. Tuy tốc độ phi hành không nhanh, nhưng ở tình huống không có linh khí phi hành, tu sĩ Luyện Khí Kỳ đều tu luyện thuật pháp này.

Vương Trường Sinh đứng trên đám mây, mây trắng chậm rãi bay lên, hướng phương xa bay đi.

Không mất bao lâu, Vương Trường Sinh tiến vào một sơn cốc. Sơn cốc hai bên vách đá gồ ghề, trên đất phân tán lượng lớn đá vụn. Hắn thường xuyên tới nơi này luyện tập pháp thuật.

Bởi vì Liên Hoa đảo linh khí cằn cỗi, tu luyện sức nhiều, công ít. Đại đa số thời gian của hắn đều dùng để tu luyện pháp thuật.

Vương Trường Sinh nhẹ thở một hơi, trong miệng lẩm bẩm hẳn lên, hai tay bấm niệm thần chú, xuất ra một pháp ấn kỳ quái.

Một lát sau, người Vương Trường Sinh được lượn lớn lam quang bao bọc. Lam quang nhanh ngưng tụ thành một băng trùy trong suốt dài khoảng một thước, tản mát ra từng trận hàn khí.

“Đi.”

Vương Trường Sinh chỉ tay điểm nhẹ về phía vách đá, nhẹ giọng quát.

Vừa dứt lời, phiến băng trùy bay thẳng đến vách đá.

Một tiếng nổ vang lên, trên vách đá đã xuất hiện một cái hố sâu tầm một thước. Xung quanh hố bị một tầng hầm hàn sương bao trùm.

“Thành công rồi!”

Vương Trường Sinh thấy vậy, sắc mặt hiện lên vẻ vui sướng.

Băng trùy thuật là pháp thuật trung giai sơ cấp. Uy lực không phải đặc biệt lớn. Vương Trường Sinh dùng hơn nữa năm, rút cuộc cũng đem Băng trùy thuật luyện đến đại viên mãn.

Pháp thuật căn cứ vào uy lực lớn nhỏ cùng thời gian thi pháp. Chia làm ba giai đoạn lần lượt là nhập môn, tiểu thành, đại viên mãn. Thường thì mất mười ngày đến nữa tháng để đem một môn sơ cấp pháp thuật tu luyện đến nhập môn. Muốn tu luyện đến tiểu thành phải tốn hai ba tháng. Muốn tu luyện sơ cấp pháp thuật đến đại viên mãn chí ít phải dùng đến nửa năm trở lên.

Nói thật, Vương Trường Sinh ban đầu được phái đến Liên Hoa đảo này. Trong lòng quả thật có kín đáo oán giận phụ thân hắn. Nhưng ngây người ở đây ba năm, tâm cảnh của hắn có biến hóa. Bắt đầu hiểu được nỗi khổ của người.

Ở đây ba năm, tốc độ tu luyện của hắn tựa như rùa đi. Nhưng tâm cảnh lại kiên định không ít. Trừ cái đó ra, hắn còn muốn tu luyện năm môn sơ cấp pháp thuật đến đại viên mãn, có thể thuần nhuyễn thuật pháp. Nếu còn ở lại gia tộc, hắn chưa chắc sẽ dùng nhiều thời gian như vậy để tu luyện pháp thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!