Linh quang màu xanh rõ ràng là một con thuyền bay màu xanh dài hai trượng, trên thân thuyền khắc đầy linh văn màu xanh, lờ mờ tản ra linh lực dao động.

Trên con thuyền màu xanh có hai nam một nữ. Đứng ở trước mũi thuyền là một ông lão râu dài, mặc trường bào màu xanh với thân hình gầy yếu. Trường bào theo gió phiêu lãng, toát ra phong phạm tiên phong đạo cốt.

Một người nam khác dáng người cao gầy, khuôn mặt chất phác. Cô gái tuổi chừng hai mươi, mi thanh mục tú, một thân áo lam, đôi mắt trong suốt không vướng tạp trần.

“Ngũ thúc công, tứ ca, thất tỷ, các ngươi sao bây giờ mới đến?” Vương Trường Sinh nhìn thấy ba người, vẻ mặt vui vẻ nói.

Vương gia tộc nhân, dựa theo bối phận cao thấp, chia làm Diệu, Minh, Trường, Thanh, Thu, Thiên, Hữu. Trước mắt người tu tiên có bối phận thấp nhất có bối tự là Thanh, bối tự Diệu đều đã già đi. Chỉ có Vương Diệu Tông tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ.

Hai nam một nữ, dựa theo bối phận cao thấp, phân biệt là Vương Diệu Kính, Vương Trường Ca và Vương Trường Vũ.

Vương Trường Ca là con trai của Nhị bá Vương Minh Tài, tam linh căn, luyện khí tầng sáu, năm nay hai mươi hai tuổi. Vương Trường Vũ là cháu gái của Cửu thúc công Vương Diệu Lương. Phụ thân là Vương Minh Tiêu, trong lúc hộ tống hàng hoá gặp phải tà tu, vì bảo vệ tài vật mà chết trận. Vương Trường Vũ năm nay hai mươi tuổi, tam linh căn, luyện khí tầng năm.

“Còn không phải là tại Thập thất đệ lơ là nhiệm vụ sao! Giao cho hắn phụ trách thu phát thư từ liên hệ giữa Thiên sư ba huyện. Bởi vì trước giờ không có thư từ lui tới, hắn thế mà dám đóng cửa, bế quan tu luyện. Nếu không phải Tứ thẩm đến thăm hắn, sợ rằng chúng ta còn không biết huyện Bình An xuất hiện cương thi. Biết được nội dung thư, Tam thúc lập tức để cho Ngũ thúc công dẫn theo ta cùng Thất muội chạy tới.” Vương Trường Ca cười khổ giải thích.

Vương Trường Sinh lộ ra thần sắc kinh ngạc, nghi hoặc: “Thì ra là thế, bảo sao các ngươi cách một ngày mới tới. Nhưng mà, trông coi bồ câu đưa tin không phải Tam bá công sao?”

Tam bá công của Vương Trường Sinh là ngũ linh căn, đã hơn tám mươi tuổi, phụ trách thu phát thư.

Vương Diệu kính thở dài, thần sắc ảm đạm nói: “Tam ca nửa tháng trước đã tạ thế, hậu bối từ mười sáu đến mười bảy tuối lý ra phải ở bên ngoài làm việc. Nhưng trong một thời gian ngắn, không có công việc thích hợp cho hắn làm. Tứ thúc Minh Lương của ngươi tiến cử tiểu Thập Thất đi thu phát thư. Cha ngươi cảm thấy thích hợp, liền đáp ứng. Ai ngờ đến tiểu tử này lại đóng cửa bế quan tu luyện, thiếu chút nữa gây ra đại hoạ. Minh Lương cũng đã hung hăng răn dạy hắn, phạt hắn đi từ đường diện bích một tháng. Đúng rồi, Trường Sinh, chúng ta lúc đến có tìm hiểu qua, cương thi đã bị tiêu diệt. Nhưng nghe nói mỏ đá lại có tộc nhân bị sát hại, có phải vẫn còn cương thi?”

“Khó mà xác định, có một gã tộc nhân gọi là Vương Hữu Ân mất tích, có khả năng đã biến thành cương thi. Người bị hại là Vương Hữu Lượng, không biết hắn là bị Vương Thanh Diễm giết, hay là bị Vương Hữu Ân giết. Cũng không loại trừ khả năng có cương thi khác tồn tại. Đây cũng không phải là trọng điểm, Ngũ thúc công, nơi này lại có thể có một mỏ huyền kim khoáng thạch, chỉ là không biết số lượng có bao nhiêu.”

“Huyền kim khoáng thạch!”

Đôi mắt đục ngầu của Vương Diệu Kính xẹt qua chút ánh sáng, nhìn theo phương hướng Vương Trường Sinh chỉ, thấy một bức tường đá ngăm đen bắn ra nhiều điểm sáng mơ hồ.

Chỉ thấy tay áo hắn khe rung, một viên hoả cầu cỡ lớn đường kính hơn trượng bắn ra, nện lên mặt tường đá màu đen.

“Oành đùng!”

Một tiếng nổ, cuồn cuộn lửa cháy bao phủ vách đá.

Một lát sau, lửa dần tán đi, chỗ bị hoả cầu đánh trúng cũng không có biến hoá gì lớn.

“Ngũ thúc công, để ta thử một lần.” Vương Trường Vũ tự mình đề cử.

Chỉ thấy nàng hai tay dương lên, liền có mấy mũi tên trong suốt bằng nước từ trong tay áo bay ra, loé lên, bay vút đến địa phương hoả cầu đánh vào khi nãy.

Hai tiếng trầm đục, vách đá bị mũi tên nước trong suốt công kích, thế mà chẳng thể đục được lỗ nào, chỉ bốc lên một làn khói nhẹ.

Vương gia mấy năm trở lại đây ngày càng tiết kiệm chi tiêu, ấy vậy mà ngày tháng trôi qua vẫn mười phần khốn cùng. Tộc nhân trẻ tuổi tu luyện có thể có một kiện linh khí đã tính là không tồi rồi. Những phù triện công kích chỉ dùng được một lần càng ít người được sở hữu. Cho dù có, cũng sẽ có không quá năm tấm, đều là nhất giai hạ phẩm phù triện.

Bởi vì khốn cùng, tộc nhân tu tiên của Vương gia chỉ có thể mang càng nhiều tinh lực đặt vào tu luyện pháp thuật, tăng cường thực lực của bản thân.

Vương Trường Ca lấy ra một cây đoản kiếm màu vàng dài một thước, chém lên trên vách đá, mũi kiếm sắc bén chưa đâm được vào đã bị chặn lại.

Hắn khống chế đoản kiếm màu vàng, từ vách đá màu đen chém xuống một khối đá lớn bằng nắm tay. Mặt ngoài của khối đá chiếu rọi ra nhiều tia sáng vàng kim.

“Ngũ thúc công, người kiến thức rỗng rãi, người nhìn xem có phải là huyền kim hay không?” Vương Trường Ca nhặt lên khoáng thạch, đưa cho Vương Diệu Kính.

Nguyên liệu luyện khí của tu tiên giới quá nhiều, tư chất của Vương Trường Ca tốt hơn Vương Trường Sinh, ngày thường đều là ở trong tộc tu luyện, hiểu biết đối với nguyên liệu luyện khí cũng không nhiều. Mà Liễu Thanh Nhi là học đồ luyện khí, từ nhỏ đã dạy cho Vương Trường Sinh nhận biết nguyên liệu luyện khí. Vương Trường Sinh mới có thể nhận ra huyền kim khoáng thạch.

Nếu luận về kinh nghiệm, đương nhiên là Vương Diệu Kính kinh nghiệm phong phú.

Vương Diệu Kính tiếp nhận khoáng thạch, cẩn thận xem xét.

“Phừng!”

Một hoả cầu thật lớn chợt xuất hiện ở lòng bàn tay hắn, cuồn cuộn lửa cháy bao vây lấy viên khoáng thạch.

Trôi qua một lúc, khoáng thạch không có dấu hiệu tan chảy.

Vương Diệu Kính vui mừng như điên, kích động nói: “Không sai, cái này tuyệt đối là huyền kim, nhất giai hạ phẩm nguyên liệu luyện khí mà tu tiên giới thường dùng. Huyền kim có độ cứng cao, đặc tính nóng chảy cao, thường dùng để luyện chế đao kiếm, Trường Sinh, lần này ngươi lập được đại công rồi.”

“Đều là tổ tông phù hộ, tôn nhi cũng không dám tham công. Đúng rồi, Ngũ thúc công, tộc nhân ở mỏ đá có rất nhiều người đều biết đến sự tồn tại của mỏ huyền kim này. Tôn nhi đã hạ lệnh tập trung bọn họ lại một chỗ, không cho bọn họ tiếp xúc với bên ngoài để tránh lộ tiếng gió.’

Trấn Thanh Thạch gần huyện Quảng Lâm của Bình Dương quận, nếu là tu tiên gia tộc của Bình Dương quận biết đến sự tồn tại của mỏ huyền kim. Nói không chừng sẽ dẫn đến chuyện phiền toái, cho dù là chỉ phái người lấy trộm huyền kim khoáng thạch, cũng sẽ cấp cho Vương gia tổn thất không nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!