Cô xuyên không cũng chưa hoàn toàn có được trí nhớ của nguyên chủ, chỉ nhớ một vài người quan trọng cùng một số chuyện, những thứ linh tinh cũng không muốn để ý.

Cô không phải nguyên chủ, tự nhiên cũng không quan tâm chuyện Lư Thành Nguyên tìm vợ mới, cô chỉ quan tâm mình, mặc cho thân phận khí phụ của Đổng Giai Tuệ, không thể nào cả đời ở nhà mẹ mà không lấy chồng, thật như vậy thì anh, chị dâu cũng không tha cho cô.

Có thể như thực tế hàng xóm nói, một người phụ nữ bị chồng bỏ, còn là không thể sinh con, ở thời đại này thì có thể tìm được một người như thế nào?

Cô không phải nguyên chủ, không phải thời đại này lấp no bụng là có thể thỏa mãn, cô đến từ thế kỉ hai mốt, tiếp nhận chương trình giáo dục đại học, có lý tưởng, muốn theo đuổi, đối với một nửa kia cũng có tiêu chuẩn riêng của mình, quả thực cô không có cách nào tưởng tượng được việc mình sẽ gả cho một người không có học thức, không thích sạch sẽ, ăn nói sỗ sàng, vừa mở miệng ra là một mùi hôi thối, như vậy thật đúng là không bằng lại nhảy sông chết đi một lần nữa.

Đổng Giai Tuệ lo lắng phơi nắng, nghe được đồng hồ ở gian nhà chính đã kêu lên, báo hiệu mười giờ, Đổng Giai Tuệ đi vào bếp xem có thể giúp làm cơm không.

Khi còn bé, cha mẹ công việc bận rộn, hàng năm nghỉ hè nghỉ đông cũng đưa cô đến nhà bà ngoại, cô thường xuyên giúp bà ngoại nhóm bếp, cho nên những bếp lò ở nông thôn, căn bản cũng biết dùng.

Đổng Giai Tuệ ở trong phòng bếp tìm kiếm một hồi, tìm được lu gạo, ở góc tường còn chất đống khoai lang đỏ.

Cô mới tới đây mấy ngày, thấy người của Đổng gia nấu cơm đều cho thêm một chút khoai lang đỏ vào gạo, đầu năm nay ăn cơm gạo cũng chỉ có tết, hoặc là giỗ tổ mới có.

Đổng Giai Tuệ dùng một cái bầu gạo tự chế bằng sành múc nửa bầu, lại từ trong góc tường chọn ra sáu củ khoai lang đỏ, đi đến bên cạnh giếng rửa sạch sẽ, lấy dao gọt đi những chỗ hỏng, cắt thành nhiều khối, sau khi vo gạo, liền cho gạo và khoai lang vào trong nồi, cho một lượng nước vừa phải rồi đậy nắp nồi lại.

Công việc chuẩn bị cũng thật thuận lợi, chính là lúc đốt lửa, bởi vì không dùng quen diêm quẹt ở thời đại này nên đốt lửa cũng có mất chút thời gian.

Mọi chuyện xong, thì đồng hồ cũng kêu lên một tiếng, cũng đã qua nửa giờ.

Sau khi nấu cơm xong, Đổng Giai Tuệ lại đi vào vườn rau, hái được một bắp cải trắng, bấm nửa giỏ rau hẹ, chọn thức ăn ngon sau đó rửa sạch bằng nước giếng, cô cũng không biết Đổng gia bình thường làm thức ăn như thế nào, sợ tự mình làm không tốt, liền rửa sạch thức ăn đặt ở phòng bếp, chờ Trần Quế Hương về làm cơm.

Mười một giờ, Trần Quế Hương quay về, đội sản xuất cũng có thời gian quy định, tám giờ sáng đến mười hai giờ trưa.

Trần Quế Hương thấy con gái rời giường, lại làm cơm cho mọi người, bà vừa sợ con gái sức khỏe không tốt, lại vì con gái hiểu chuyện mà cảm thấy vui mừng.

"Mẹ còn vội vàng quay về, con đây là làm xong cơm chưa?"

"Cơm con nấu rồi, nhưng không có thức ăn, con mới rửa sạch sẽ chờ mẹ về nấu."

Trần Quế Hương mở nắp nồi lên, thấy trong nồi là khoai và cơm trắng, lượng cơm không nhiều cũng không ít, liền hài lòng gật đầu.

"Được rồi, con chuẩn bị xong, mẹ xào cũng nhanh."

Bà xoay người từ trong tủ lấy ra chén tôm sông, đây là tôm đã ướp qua dầu, chuẩn bị xào với rau hẹ.

Trừ tôm ra, bà còn lấy ra một hũ sành nhỏ, bên trong đựng mỡ heo, dùng một miếng nấu lại, một hũ sành đầy bây giờ chỉ còn lại gần nửa hủ.

"Cải trắng xào với mỡ heo, nhà không có cặn dầu, nếu là cặn dầu mà xáo với cái đó thì rất nhiều người thích."

Uy lực của mỡ heo Đổng Giai Tuệ đã thấy qua, khi còn bé bà ngoại thường xuyên làm mỡ heo trộn cho cô ăn, cô nhỏ như vậy, mỗi lần ăn cũng có thể ăn được một chén, bà ngoại chỉ thích ở bên cạnh nhìn cô ăn, nói nhìn cô ăn cái gì cũng trở nên ngon miệng.

Trần Quế Hương xào thức ăn, Đổng Giai Tuệ đốt lửa, cũng âm thầm quan sát cách Trần Quế Hương xào rau, chuẩn bị học theo cách của bà, để giảm bớt việc mình bị lộ ra chân tướng.

Trong bếp lên cơm cũng thật nhanh, nồi đun nóng một chút, xào qua xào lại đôi ba lần thức ăn liền chín, mùi hương thơm nức lan trong không khí, sau khi nấu ăn xong, Trần Quế Hương lấy hai quả trứng gà trong tủ, đánh lên, thêm chút hành lá cắt nhỏ cùng muối ăn, trực tiếp bỏ chén vào trong nồi cơm trưng.

Hôm nay, bữa cơm này, thức ăn là do nhà mình trồng, tôm cũng là do nhà mình dùng lưới bắt dưới sông lên.

Thôn Đại Vũ trước là sông nước, sau lưng tựa núi, là một nơi vô cùng thích hợp để sinh sống.

Cổ nhân nói "Kháo sơn cật sơn, kháo thủy cật thủy", mặc dù cơm ăn không đủ no, nhưng cá tôm trong sông, những món thịt thú trên núi, ngược lại là có thể khiến mòn răng.

Vì vậy, bữa cơm này đáng tiền nhất chính là hai quả trứng kia, đầu năm nay gà bị bệnh dịch, cung tiêu xã cũng có đặc biệt thu trứng gà, một quả trứng năm xu tiền, trừ hết công phân, người dân nông thôn có thể làm chủ lấy được tiền, vì vậy đặc biệt trân quý.

Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, điều kiện Lư gia như vây, ăn chén cơm trắng, ăn chén trứng chiên cũng coi là quá tốt, làm người trong thôn không ngừng hâm mộ cuộc sống của cô, dĩ nhiên, cho dù Lư gia có cơm trắng với trứng chiên, nguyên chủ những thứ này cũng không nuốt trôi được, nếu không vì sao nguyên chủ lại có thể gầy đến da bọc xương, những người không ăn không đủ no, không có người gầy, nhưng ở niên đại bảy mươi cũng coi là gầy.

Gần mười hai giờ, người của Đổng gia cũng lục tục trở về, Điềm Nữu và Tiểu Mãn được chú Ba ôm, mặc một chiếc áo bông thật dày, trên mặt hai gò má ửng đỏ, Tiểu Mãn trông giống như bị cảm, hai hàng nước mũi xanh treo dưới lỗ mũi, hít một cái, hít một cái giống như hai sợi rau cải.

"Giai Tuệ dậy rồi, cơ thể có khá hơn chút nào không?"

Người hỏi là chị dâu lớn Chu Ngân của Đổng Giai Tuệ, chính là vợ của anh cả Đổng Ái Hoa của cô.

Chị dâu Chu Ngân sinh người con trai lớn cùng với đứa cháu gái duy nhất của Đổng gia Điềm Nữu, khuôn mặt vuông, tính khí cũng rất mạnh mẽ, là con dâu mà Trần Quế Hương ưng nhất, là người đứng dầu, làm việc gì cũng rất trôi chảy, rất có nguyên tắc.

Người đã đông đủ liền dọn cơm, người đàn ông ăn nhiều, làm việc nặng, được một chén cơm lớn cùng với khoai, phụ nữ chén nhỏ hơn, mấy đứa trẻ chén lại nhỏ hơn.

Trần Quế Hương lấy cái muỗng múc cho Điềm Nữu cùng Tiểu Mãn mỗi người một miếng trứng gà hấp, cũng cho Đổng Giai Tuệ một muỗng.

Múc ba muỗng thì trong chén cũng không còn lại gì, Trần Quế Hương lấy chén trứng đưa cho chồng Đổng Đại Quý, Đổng Đại Quý lắc đầu không muốn, con trai con dâu cũng không tiện lấy những miếng vụn trứng còn dư lại, vì vậy Trần Quế Hương lấy muỗng cạo sạch sẽ, cho cháu trai nhỏ nhất Tiểu Mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!