Chân mỏi nhừ vì đi đường, Nguyễn Khê ngồi xuống tảng đá, ngửa đầu nhìn cậu: "Nếu sau này bọn chúng lại bắt nạt cậu, cậu cứ nói cho tôi biết, tôi bảo chú năm đi đánh bọn chúng một trận, bảo đảm bọn chúng không dám cười nhạo cậu nữa luôn.”

Lăng Hào nói: "Hôm nay bọn chúng không đánh tôi.”

Nói xong, cậu ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Khê, nhìn con lợn cách đó không xa.

Nguyễn Khê tò mò nhìn quyển sách trong tay cậu, mở miệng hỏi: "Cậu đang đọc sách gì vậy?”

Nghe vậy, Lăng Hào quay đầu, đưa sách trong tay vào tay Nguyễn Khê.

Nguyễn Khê mở ra xem một chút, hầu hết các chữ Hán cô đều biết, nhưng cô lại hoàn toàn không hiểu bên trong nói gì.

Cô bất giác cau mày, nghi ngờ híp mắt lại: "Cái này..."

"À." Lăng Hào nghĩ đến cô chưa từng đi học, chỉ nhận biết được một vài chữ, bèn giải thích một câu: "Đây là vật lý.”

Nguyễn Khê cười gượng vài tiếng, đương nhiên cô biết đây là vật lý, cô cũng từng học qua vật lý trung học đấy nhé?

Cô hỏi Lăng Hào: "Cậu bao nhiêu tuổi?”

Lăng Hào nói: "Sinh năm sáu mươi.”

Nguyễn Khê tính toán một chút, vậy bây giờ cậu mười ba tuổi.

Mười ba tuổi mà xem loại sách vật lý y như thiên thư này ư? Mặc dù cô không hiểu, nhưng có thể nhìn ra được nó đã vượt qua kiến thức vật lý bậc trung học.

Nguyễn Khê mỉm cười, cẩn thận thăm dò: "Cậu xem hiểu mấy thứ trong sách à?”

Lăng Hào: "Ừm, rất đơn giản.”

Nguyễn Khê: "..."

Được rồi.

Nguyễn Khê cũng không trò chuyện sâu hơn về môn vật lý với Lăng Hào, cô hít sâu một hơi rồi khép quyển sách trong tay trả lại cho cậu. Sau đó rút một chùm nho nhỏ trong cặp sách ra, đặt lên quyển sách của cậu rồi nói: “Hôm nay mời cậu ăn nho.”

Đây cũng không phải thứ đồ thường gặp, Lăng Hào không chạm vào, chỉ nói: “Cậu ăn đi.”

Nguyễn Khê vươn tay nhặt một quả, cười nói với cậu: “Cùng nhau ăn nhé.”

Lăng Hào bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh của cô, một lúc sau cũng cúi đầu xuống, vươn tay lấy một quả.

Hai người cùng ngồi trên sườn núi, chia nhau một chùm nho nhỏ, ngắm mặt trời khuất dần sau đỉnh núi.

Nguyễn Khê hỏi: “Ngọt không?”

Lăng Hào nói: “Ừm, rất ngọt.”

Bởi vì quen biết cô nên gần đây cậu đã được nếm đồ ngọt hai lần. Lần trước là kẹo sữa, lần này là nho.

Nguyễn Khê nói: “Tôi lớn hơn cậu, sau này cậu gọi tôi là chị đi, tôi nhận cậu làm em trai.”

Lăng Hào cười rất vui vẻ, quay đầu nhìn về phía bầu trời hơi nhuộm đỏ, không trả lời lại.

Nguyễn Khê đeo cặp sách trở về nhà, đi đến trước cửa, đúng lúc gặp Tôn Tiểu Tuệ đang gánh một sọt cỏ cứt lợn vừa về đến nhà.

Một tay Tôn Tiểu Tuệ đang cầm lưỡi liềm dính đầy bùn, tay kia nâng eo, bước đi khập khiễng.

Nguyễn Khê không có gì để nói với Tôn Tiểu Tuệ, chỉ liếc bà ta một cái rồi đi thẳng vào nhà.

Tôn Tiểu Tuệ bị thái độ này của cô chọc giận đến nỗi cười lạnh thành tiếng: “Nhìn thấy người lớn mà không biết chào hả?”

Nguyễn Khê lập tức chào cho có lệ: “Chào mẹ hai.”

Chào xong cô bước vào phòng mình, đặt cặp sách xuống ngồi nghỉ lấy hơi.

Tôn Tiểu Tuệ vào nhà đặt cái sọt trên người xuống, nhìn thấy Nguyễn Khiết đang băm rau dại, bà ta càng tức giận không có chỗ trút, ánh mắt giống như mang theo dao, tàn nhẫn khoét một lỗ trên người Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết chào Nguyễn Khê một câu, sau đó cúi đầu không nhìn Tôn Tiểu Tuệ, nhanh tay băm thức ăn cho gà trộn với cám gạo, mang đến lồng gà cho gà ăn. Con lợn thịt mà Lưu Hạnh Hoa chia xong để lại, vừa rồi cô cũng đã nấu đồ cho ăn.

Còn lợn và gà mái chia cho Nguyễn Chí Cao và Tôn Tiểu Tuệ, cô cũng không lựa rau dại cho chúng ăn, vậy nên Tôn Tiểu Tuệ mới muốn dùng ánh mắt giết cô.

Tôn Tiểu Tuệ đi theo tập thể làm việc đồng áng, sau đó lại lên sườn đồi bên cạnh hái rau dại về, bây giờ còn phải tự mình trộn thức ăn cho lợn gà ăn. Cho chúng ăn xong, kế đó còn phải nấu cơm, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!