Tôn Tiểu Tuệ cười giễu: "Vậy thì mấy người đều đang nói nhảm! Dù gì Ông thợ may già không có ở đây, miệng mồm của mấy người muốn nói gì thì nói. Nếu không sợ Ông thợ may già tới đối chất thì khiêng ông ấy đến là được. Tôi thấy mấy người chột dạ không dám gọi đây mà!”

Nguyễn Khê nghiến răng, nín thở nhìn Tôn Tiểu Tuệ: "Vậy bà chờ đấy, bây giờ tôi tìm người khiêng ông cụ đến!”

Dứt lời cô chưa kịp quay người đi thì đã nghe thấy giọng nói của ông thợ may già phía sau. Giọng ông ấy không đầy đặn như mọi khi, vừa yếu vừa gấp gáp. Ông lấy hơi nói: “Không cần khiêng! Tự tôi đến!”

Nghe tiếng nói, mọi người đều quay lại nhìn.

Nguyễn Khê xoay người cái roẹt, chỉ thấy ông thợ may già đang chống cây gậy đầu rắn, bước đi loạng choạng.

Nhiều người trong đám phụ nữ vây xem kinh ngạc ra mặt, có người lên tiếng-

"Nhìn kìa, có phải ông thợ may già đến rồi chăng?"

"Tôi không có hoa mắt, đúng là ông thợ may già!"

"Ông ấy không thường ra ngoài đi dạo, ngoài chuyện làm quần áo cũng chẳng qua lại với người, sao lại đến đây kìa?"

"Lẽ nào ông ấy thật sự đã nhận Tiểu Khê là học trò?”

"Chắc không đâu? Chắc là xác nhận Tiểu Khê ăn trộm nho."

"Xem ông ấy nói gì thì biết."

...

Trong lúc đám phụ nữ vây xem bàn tán, biểu cảm trên mặt Tôn Tiểu Huệ cũng lên xuống bất định, đổi rồi lại đổi. Cuối cùng bà ta cũng cảm thấy ông thợ may già có lẽ đến chỉ mặt Nguyễn Khê nên vẻ mặt thoáng giãn ra một chút.

Nguyễn Khê cóc để tâm đám phụ nữ đang nói gì, cô nhanh chóng bình tĩnh và chạy đến chỗ ông thợ may già, đỡ cánh tay của ông và nói: "Sao ông lại tự mình đến đây?"

Ông thợ may già bước lên vài bước rồi ngừng lại thở dài nhẹ nhõm.

Ông thở nặng nhọc, khàn giọng nói: "Con phải nhận áo y của thầy, thầy không thể để ai bắt nạt con!"

Nói rồi ông quay sang nhìn, hỏi thẳng: "Tôn Hiểu Huyên là ai?"

"!!!"

Đám đông đang vây xem tính cả Tôn Tiểu Tuệ đồng loạt sững sốt, ngạc nhiên đến suýt rơi cả tròng mắt-ông thợ may già không phải đến tố cáo Nguyễn Khê trộm nho, mà cố ý đến trợ giúp cô bé! Ông còn thực sự coi Nguyễn Khê là học trò thân của mình rồi!

Nhìn ông thợ may già nua, vẻ mặt của Tôn Tiểu Tuệ suy sụp không chịu nổi, còn lại vẻ không muốn tin và không dám tin, suýt nữa thốt lên-không thể nào! Sao có thể như thế?!

Nếu loại chuyện này có thể xảy ra, thì mặt trời đã mọc đằng tây còn xuất hiện một trăm mặt trời!

Thấy không ai nói gì, ông thợ may già hỏi lại: "Ai là Tôn Hiểu Huệ là?!"

Lúc này Tôn Tiểu Tuệ bị gọi làm giật mình, cầm chiếc nón lá trên tay im thin thít. Bà ta gục đầu, ước có thể chui vào cánh đồng ngô bên cạnh, cũng hận bản thân đã kêu khiêng ông thợ may già đến để đối chất..

Cảm giác được ai đó trợ giúp này có thể nói là quá tuyệt, Nguyễn Khê bất giác có thêm động lực, đứng bên cạnh ông thợ may già chỉ ngón tay vào Tôn Tiểu Huệ: “Thầy, bà ta chính là Tôn Tiểu Huệ, mẹ thứ kế của con."

“Mẹ thứ kế?” Ông thợ may già phỉ nhổ: “Láo toét!”

Vừa phỉ nhổ vừa nhìn vế phía Tôn Tiểu Tuệ nói: "Hôm nay có thể mắt thấy tai nghe rõ ràng, đây học trò mà tôi chính thức thu nhận, không bao giờ đổi. Số nho đó là tối hôm qua tôi đem cho học trò của tôi mang về nhà, cô còn muốn nói gì nữa?"

Người đã đến trước mặt, cái tát vô hình vả bôm bốp vào mặt, Tôn Tiểu Tuệ còn có thể nói gì nữa?

Bị nhiều người nhìn vào, bà ta thấy mặt nóng bừng, lật đật đội nón lá lên đầu, xoay người bèn lẩn vào bãi ngô, miệng nói: "Không có thời gian ở đây đôi co với mấy người, tôi phải đi làm."

Nhưng ngay khi bà ta định quay lưng đi, vị cán bộ bên cạnh Bí thư Vương đã tóm lại.

Tôn Tiểu Huệ dữ tợn hất tay cán bộ, kéo góc áo xuống và nói: "Làm gì thế?”

Cán bộ nói: "Chưa nói xong, bà vội đi đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!